Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bác sĩ theo lời Giang Noãn Chanh không tiếp tục thực hiện phẫu thuật. Thấy tâm trạng cô không ổn định, bác sĩ lo lắng cô lại nghĩ đến chuyện dại dột nên đã quyết định để Giang Noãn Chanh ở lại bệnh viện một ngày, còn là đích thân chăm sóc. Chính điều này đã khiến Tống Hân Lộ hiểu nhầm Giang Noãn Chanh đã hoàn thành xong ca phẫu thuật, đứa bé trong bụng cô không còn nữa.

Một ngày nhốt mình trong phòng bệnh, Giang Noãn Chanh đã suy nghĩ thấu đáo. Bộ phim điện ảnh cô quay cùng Ngôn Phi không còn nhiều, một vài cảnh quay nữa là kết thúc. Sau khi quay xong, Giang Noãn Chanh sẽ trở về thôn Điềm An. Cô sẽ sống với ba và sinh đứa bé, như vậy sẽ không ai biết đến sự tồn tại của nó, nó sẽ sống rất hạnh phúc. Không có ba cũng được, không có nhà họ nội cũng chẳng làm sao.

Sáng ngày hôm sau, Giang Noãn Chanh từ bệnh viện đi thẳng đến đoàn làm phim. Xe taxi vừa dừng lại, cửa xe còn chưa kịp mở ra đã bị vô số phóng viên bao lấy. Nét mặt tài xế hoảng hốt, hiển nhiên chưa từng gặp cảnh tượng này. Giang Noãn Chanh và Tống Hân Lộ ngồi ở phía sau cũng giật mình không kém.

Tống Hân Lộ phản ứng nhanh, lập tức mở điện thoại kiểm tra tin tức. Ba chữ Giang Noãn Chanh lúc này đang nằm chễm chệ trên top một lượt tìm kiếm, được đánh dấu "bạo" đỏ chói. Giang Noãn Chanh lấy điện thoại trong tay Tống Hân Lộ, ấn vào xem tin tức. Có rất nhiều tin tức xoay quanh cô, như là nữ diễn viên không danh không tiếng có chống lưng tốt nên mới đóng cặp với ảnh đế điện ảnh Ngôn Phi, hay tin tức về hôn lễ của cô và Lệ Mạc Tây, điều đặc biệt hơn là tin tức cô phá thai, bằng chứng rất rõ.


Bàn tay Giang Noãn Chanh run lên. Giấy đồng ý phẫu thuật của cô đã được chụp và công bố ra bên ngoài. Giang Noãn Chanh siết chặt tay lại, cô hỏi Tống Hân Lộ: "Cậu từ bệnh viện về có phát hiện người nào theo dõi cậu không?" Hiển nhiên cô chưa từng nghi ngờ Tống Hân Lộ, trong mắt Giang Noãn Chanh, cô ấy vĩnh viễn là người bạn tốt nhất của cô.

Tống Hân Lộ trả lời hơi thiếu tự nhiên: "Không có. Mình thật sự không phát hiện có người theo dõi. Noãn Chanh, tin tức hiện tại đã được phát tán ra ngoài, cậu phải làm sao đây?"

Giang Noãn Chanh vốn nghĩ rằng chỉ cần bộ phim điện ảnh của cô và Ngôn Phi được công chiếu, cô sẽ có một chút địa vị trong giới showbiz. Chỉ vài ngày trước, Giang Noãn Chanh còn ôm ước mộng viển vông có một cuộc sống màu hồng. Vài ngày sau, hiện thực tàn khốc đã đánh ngã cô.

Giang Noãn Chanh cúi thấp đầu, yếu ớt đáp: "Mình không biết nữa!"

[... ]

Dưới sự nỗ lực của tài xế lái taxi, cuối cùng bọn họ cũng đã thuận lợi rời khỏi đoàn làm phim. Thẩm Dịch có gọi cho Giang Noãn Chanh, nói cô cứ về nhà mấy hôm, đợi chuyện này lắng xuống rồi tiếp tục quay phim.  Trở về nhà, Giang Noãn Chanh đã nhìn thấy Lệ Mạc Tây. Hắn đứng trước cửa nhà, một tay đút vào túi quần, một tay đang cầm điếu thuốc. Vừa hay lúc này, Lệ Mạc Tây cũng phát hiện cô trở về. Giang Noãn Chanh cảm thấy may mắn vì Tống Hân Lộ không theo cô lên đây, nếu không để cô ấy nhìn thấy bộ dạng thảm hại này sẽ rất lo lắng.

Giang Noãn Chanh không nói gì, cô đi thẳng về phía Lệ Mạc Tây, lấy chìa khoá loay hoay mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra, Lệ Mạc Tây đang hung bạo đẩy cô vào trong. Giang Noãn Chanh theo bản năng lấy tay bảo vệ bụng. Cũng may cô vẫn đứng được vững.

"Phá thai? Giang Noãn Chanh, anh hỏi em những tin tức này là thật hay giả?" Ngày hôm nay tin tức về Giang Noãn Chanh đột nhiên xuất hiện rất nhiều trên mạng, Lệ Mạc Tây cảm thấy chuyện này rất lạ. Nhưng rất nhanh, hắn đã bị tin tức phá thai của cô thu hút.

Giang Noãn Chanh mệt mỏi ngồi xuống ghế, cười khểnh một tiếng: "Hỏi làm gì? Không phải tôi nói gì anh cũng không tin sao? Giống như những gì anh nhìn thấy, tôi phá thai. Chính là phá thai đấy!"

Kể từ ngày tổ chức hôn lễ, Lệ Mạc Tây chưa từng đến tìm cô. Giang Noãn Chanh đã thử gọi điện cho hắn, nhưng không phải ngắt máy, cũng là thông báo không thể gọi được. Tới Nguyên Bảo cũng nói với cô rằng, người hắn không muốn gặp nhất là cô. Nực cười thay, trong giây phút cô thảm hại nhất, người cô muốn gặp lại là hắn.

"Đứa bé là của ai?" Lệ Mạc Tây đăm đăm nhìn Giang Noãn Chanh, nghiêm túc mà hỏi. Trong đầu hắn rất loạn, hắn có vô số câu hỏi muốn hỏi cô. Chuyện giữa hắn và cô còn chưa giải quyết xong, hiện tại hai chữ phá thai lại xen vào mối quan hệ này, khiến mọi thứ trở nên rối rắm.

Trái tim Giang Noãn Chanh hoàn toàn chết sững. Cô im lặng, chỉ nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn Lệ Mạc Tây. Từ trong ánh mắt cũng có thể nhìn thấy cô có bao nhiêu thất vọng về hắn. Không phải là vì sao phá thai, mà nhất quyết là con của ai... Hắn không tin tưởng cô đến nhường nào mới thốt ra được câu nói này?

Giang Noãn Chanh khó khăn khống chế bản thân, cuối cùng nước mắt cũng rơi xuống. Cô vội cúi đầu để tránh ánh mắt của Lệ Mạc Tây. Giang Noãn Chanh nói: "Lệ tổng cảm thấy loại người như tôi thì sẽ mang thai con của ai? Nếu như là con của anh, tôi cần phải phá thai sao? Chỉ với đứa bé trong bụng này, dù hôn lễ tổ chức thành công hay không, tôi vẫn có cách bước chân vào nhà họ Lệ" Cô đoán rằng đây là lời mà Lệ Mạc Tây thích nghe nhất.

Lệ Mạc Tây giống như một con thú bị chọc tức. Hắn lao về phía Giang Noãn Chanh, đè cô ra ghế sofa. Hai tay hắn siết chặt lấy hai tay cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ý em là đứa bé em phá không phải con của tôi?"

Giang Noãn Chanh lại nói: "Lệ tổng trước nay thông minh, tôi có ý gì anh nghe một lần là hiểu. Cần thiết phải hỏi câu này sao?"

Lệ Mạc Tây hỏi tiếp: "Là con của Thẩm Dịch?" Người có quan hệ mật thiết với Giang Noãn Chanh nhất, ngoại trừ Thẩm Dịch thì hắn không nghĩ được tới người khác. Thẩm Dịch... Thẩm Dịch... Cái tên này chính là một cái gai lớn trong lòng Lệ Mạc Tây, là một chướng ngại vật cần phải loại bỏ.

"Nếu là Thẩm Dịch, anh nghĩ anh còn có cơ hội nói với tôi những lời này sao? Nếu là anh ấy, có lẽ sau này Lệ tổng gặp tôi phải gọi một tiếng Thẩm thiếu phu nhân hay út Thẩm rồi..." Giang Noãn Chanh nói những lời này là vì muốn chọc tức Lệ Mạc Tây, một phần cũng muốn kéo Thẩm Dịch ra khỏi mớ rắc rối đó. Cô không muốn người khác hiểu nhầm cô và Thẩm Dịch có gì đó.

Lệ Mạc Tây như ngộ ra, hắn buông Giang Noãn Chanh, tức giận xoay lưng đi. Trước khi rời khỏi nhà cô, hắn đã nói: "Nghỉ ngơi đi, ngủ với nhiều đàn ông như vậy, có lẽ em mệt rồi..."

Lời nói của Lệ Mạc Tây như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Giang Noãn Chanh. Trong vào giây ngắn ngủi, Giang Noãn Chanh đã không còn thấy tim mình đập nữa, hai mắt cũng mờ dần đi.

[... ]


Tới tối, Giang Noãn Chanh vẫn ngồi im trên ghế sofa, kể từ khi Lệ Mạc Tây đi cô vẫn chưa từng đứng dậy. Tiếng chuông điện thoại vang lên, réo liên hồi mới khiến cô phản ứng. Nhìn thấy Thẩm Dịch gọi đến, Giang Noãn Chanh chần chừ nhưng rồi vẫn nghe máy.


"Cô không sao chứ?" Đầu bên kia truyền tới tai Giang Noãn Chanh giọng nói đầy quan tâm củ ađàn ông. Chợt thấy hốc mắt cay cay, bất tri bất giác lại nhớ tới Lệ Mạc Tây.


"Tôi không sao" Giang Noãn Chanh đáp.


"Cô nghỉ ngơi đi, chuyện này tôi sẽ thay cô giải quyết, vì thế không cần lo lắng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK