• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Hàn Môn Nha Đầu.

Editor: Cá.

*****

Lễ tốt nghiệp được tổ chức vào một ngày cuối tháng 11, đồng thời cũng diễn ra trước ngày hết hạn điền nguyện vọng chuyên ngành cùng chọn trường đại học nên còn được xem là ngày để các bạn học giao lưu nguyện vọng.

Tiêu Chiến bị Lâm Mông lôi kéo đến các nơi xinh đẹp trong trường học chụp ảnh lưu niệm, lúc chen lấn nhau chụp xong tất cả các địa điểm, hai người đều thấm mệt.

Lúc đang ngồi nghỉ ngơi dưới tán cây, vòng tay cá nhân của Lâm Mông phát ra âm thanh, sau khi cậu ta xem xong tin nhắn sắc mặt liền ửng đỏ, khóe miệng ức chế không được nhếch lên: "Chiến Chiến, ngại quá, tôi có chút việc."

Nhìn thấy bộ dáng này, Tiêu Chiến nghĩ đến thời gian tốt nghiệp trong sách, nháy mắt hiểu rõ: "Cậu đi đi, dù sao cũng chụp xong rồi."

Sau khi Lâm Mông rời đi, Tiêu Chiến chậm rãi đi ra cổng, nguyện vọng cậu đã điền xong rồi, cũng không cần giao lưu thảo luận với bạn học.

Vừa đến trước cổng trường, Triệu Kỳ đã đi tới trước mặt, cậu ta đi rất chậm, tựa hồ thân thể còn có chút không thoải mái.

Tiêu Chiến nhìn thấy liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi.

Nhưng chưa đi được mấy bước, Triệu Kỳ đã chắn trước mặt cậu.

Triệu Kỳ nhăn mày lại, ánh mắt so với trước kia thu liễm rất nhiều, nhưng vẫn như cũ không có ý tốt.

Tiêu Chiến nhấc chân bước sang một bên muốn tránh đường cho cậu ta đi, lại bị cậu ta nói mà đứng yên tại chỗ.


"Cậu không phải là đã chết sao?" Triệu Kỳ nhìn chằm chằm Tiêu Chiến.

Trong lòng Tiêu Chiến cả kinh, đôi mắt bỗng chốc mở lớn, lại thực mau nheo lại đánh giá Triệu Kỳ.

Triệu Kỳ nhìn chằm chằm cậu, đôi môi không có huyết sắc đang run nhè nhẹ, khi bắt được ánh mắt của cậu, không khống chế được mà lùi về sau một bước, như là bị kinh hách.

Tiêu Chiến: "......"

Chắc sẽ không cho rằng cậu là ác quỷ linh tinh gì đi?

"Cậu đang nguyền rủa tôi sao? Tôi so với cậu khoẻ hơn nhiều. Chắc gì cậu sẽ sống được lâu hơn tôi?" Tiêu Chiến nhướng mi, khơi mào.

Triệu Kỳ cắn môi dưới, trầm giọng hỏi: "Cậu rốt cuộc là ai? Cậu.... " Nói đến đây cậu ta bỗng ngưng lại, sau đó ngữ khí tốc độ cực nhanh, mang theo một tia hoảng loạn, "Cậu rõ ràng đã tự sát chết!"

Tầm mắt của Tiêu Chiến từ trên gương mặt tái nhợt của Triệu Kỳ lướt qua, trong đầu hiện lên hai chữ ' trọng sinh '.

Cậu bất động thanh sắc, lộ ra biểu tình không thể hiểu được: "Lúc cậu gặp tai nạn có nằm mơ gì không? Ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, chúng ta là bạn học, tuy rằng có cọ xát, nhưng không nghĩ tới cậu cư nhiên hy vọng tôi sẽ chết. Về sau đừng tìm tôi nói chuyện nữa, tôi không muốn bị trù ẻo."

Dứt lời, Tiêu Chiến bước hai bước về phía bên phải vượt đi lên, Triệu Kỳ muốn ngăn nhưng tốc độ của cậu quá nhanh không ngăn được.

Cậu nhanh chóng lướt qua Triệu Kỳ rời đi.

Sau khi đem Triệu Kỳ ném ở phía sau lưng, cậu nhăn mày lại, nếu như Triệu Kỳ thật sự trọng sinh, có thể hay không sẽ làm ra chuyện gì đó?

Cậu phải càng chú ý Vương Nhất Bác hơn nữa mới được.

Vừa đi đến cổng trường, vòng tay cá nhân của Tiêu Chiến liền vang lên, cậu nhìn thấy tên người liên hệ thì liền chuyển tiếp.

Naru: "A Chiến, thiết bị tách mùi* con đặt mua đã giao đến rồi, muốn đến đây xem qua không?"

Tiêu Chiến duỗi tay bắt một chiếc taxi rồi trả lời: "Con lập tức tới đây."

Thiết bị tách mùi là công cụ thường dùng để xử lý nguyên vật liệu, trước kia lúc chế tác nước hoa cậu đã từng dùng qua, thiết bị ở thời đại tinh tế càng tiên tiến hơn thiết bị ở hiện thực.

Mấy ngày nay cậu chỉ có một việc là hiệp trợ Thuỵ Đạt lấy cầu dịch, mười phút là có thể hoàn thành, sau đó cũng không có việc gì làm, vô cùng nhàn rỗi.

Cậu lên mạng tìm sách về linh thực chuyên nghiệp, sau khi xem qua sách về chế hương, nắm được cách chế tác hương liệu thì muốn thử chế tác nước hoa, vì thế liền đặt mua một thiết bị tách mùi loại nhỏ.

Naru: "Được, con muốn dùng nguyên vật liệu gì để luyện tập? Thúc nhận thức rất nhiều nhà cung ứng, để thúc giúp con đặt hàng."

Tiêu Chiến ngồi lên xe, nói cho tài xế địa chỉ đén, sau đó trả lời: "Chờ con tới sẽ cùng thúc bàn bạc."

Cậu còn chưa biết cách sử dụng thiết bị tách mùi ở nơi này, đợi đến khi sử dụng được rồi mới quyết định.

Lúc bị bỏ lại, Triệu Kỳ nhìn chằm chằm phía sau lưng của Tiêu Chiến, thẳng đến nhìn không tháy thân ảnh của đối phương mới thu hồi tầm mắt.

Những chuyện đó tuyệt đối không phải nằm mơ!

Hết thảy đều diễn ra giống nhau, trừ bỏ cái tên Tiêu Chiến này, rõ ràng lúc tự sát cậu ta đã chết rồi kia mà?

Triệu Kỳ đứng tại chỗ nửa ngày, biểu tình thay đổi liên tục, cuối cùng mới khôi phục lại sắc mặt bình thường.

Không sao cả, bất quá chỉ là một người râu ria không có sức ảnh hưởng.

Cá: Hong đâu bé ơi =]]]]

Ánh mắt của Triệu Kỳ âm trầm mà nhìn về phía trước, đã từng dùng hết thảy tâm can đi yêu một người, cuối cùng một ánh mắt cũng không chiếm được.

Lúc được trọng sinh trở về, một lần nữa làm lại, cậu ta quyết định từ bỏ.

Hai người mang đến vô tận thống khổ cho mình, Triệu Kỳ một người cũng sẽ không bỏ qua!

Cậu ta đứng lại một lát, xoay người rời khỏi trường học.

Hôm nay Triệu Kỳ tới trường học chính là vì muốn tìm Tiêu Chiến xác nhận một chút, đối với lễ tốt nghiệp cậu ta một chút hứng thú cũng không có.

Nhớ lại một chút, Vương phu nhân hiện tại hẳn là đang ở bệnh viện, kiếp trước trong lúc cậu ta bị tai nạn, nằm bệnh viện mới gặp được Vương phu nhân, biết được cha mẹ của mình có ân với Vương gia.

Lúc sau, thuận lý thành chương gả đến Vương gia, giải quyết được bao nhiêu phiền toái lúc ấy đang gặp phải.

Bất quá đời này Triệu Kỳ không có kiên nhẫn chờ thêm, cậu ta lên xe, đối tài xế nói: "Đi bệnh viện trung ương."

Gia thế của Lâm Mông so với Triệu Kỳ tốt hơn, càng không cần phải nói Tô gia Tô Duệ, đối phó này hai người, Vương gia là lựa chọn thích hợp nhất.

Với kinh nghiệm đời trước, Triệu Kỳ đối với việc gả đến Vương gia vô cùng có tin tưởng, chỉ cần cùng Vương phu nhân nhận thức, để Vương phu nhân biết được thân phận của cậu ta, thì việc cậu ta gả sang Vương gia tuyệt đối không có vấn đề.

Đời trước tuy rằng Triệu Kỳ không để Vương Nhất Bác vào mắt, nhưng năng lực cùng tính cách của người này cậu ta vẫn có hiểu biết.

Người này cực kỳ có trách nhiệm, hơn nữa Triệu Kỳ hoài nghi đối phương mắc chứng lãnh cảm, có lẽ còn có tật xấu gì khác nữa, nhưng tựa hồ nguyên bản cũng không tính toán tới việc kết hôn.

Cũng là bởi vì như thế, khi Vương phu nhân an bài hôn nhân, xác định đối phương không phải bị ép buộc, Vương Nhất Bác cũng không cự tuyệt.

Triệu Kỳ nhớ tới cảnh tượng kiếp trước nam nhân nghiêm túc hỏi cậu ta có thật sự muốn gả đến Vương gia hay không, môi mím chặt lại.

Vương Nhất Bác là một Alpha rất tốt.

Cậu ta quyết định sau khi giải quyết xong hai người kia sẽ đối xử với Vương Nhất Bác thật tốt

"Đã tới nơi." Tài xế nhắc nhở.

Triệu Kỳ xuống xe, đi đến phòng bệnh của Vương phu nhân.

Ngoài cửa có sáu tên Alpha bảo tiêu nghiêm trang đứng canh chừng, người không có bổn phận không được phép ra vào.

Kỳ trị liệu cuối cùng chỉ còn mấy ngày mấu chốt, bảo tiêu lập trận địa sẵn sàng đón những kẻ có ác ý, mặc kệ Triệu Kỳ nói cái gì cũng không cho tiến vào bên trong.

Triệu Kỳ nhíu nhíu mày, biểu đạt một phen quan tâm, sau đó mới rời đi.

Cậu ta trở lại ngồi trên xe một lúc lâu, đến khi xế nhịn không được mở miệng: "Nhị thiếu, ngươi thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục, có cần trở về nghỉ ngơi không?"

Triệu Kỳ: "Không cần, đi khu biệt thự lưng chừng núi."

Sau khi Tô Duệ tốt nghiệp cao trung mới dần dần cầm quyền Tô gia, thời điểm mấu chốt nhất để đối phó gã chính là kỳ nghỉ hè, chờ đến khi khai giảng đại học, muốn đối phó rất phiền toái.

Cả buổi sáng Tiêu Chiến đều ở hậu viện của Vọng Nguyệt Chi Hạ, hiện tại cậu đã biết cách sử dụng thiết bị tách mùi, còn lấy được một lọ nhỏ tinh dầu hoa hồng.

Naru xem xong báo biểu, đến hậu viện tìm cậu: "A Chiến, đi ăn cơm trưa không?"

Tiêu Chiến lắc đầu: "Không được, con phải trở về biệt thự."

Vương Nhất Bác dành ra ba tháng nghỉ phép, nhưng mấy ngày nay trở về thủ đô cũng ngẫu nhiên xử lý một ít công sự.

Cậu muốn trở về cùng hắn ăn cơm trưa, còn phải đề phòng Triệu Kỳ.

Naru nhìn cậu muốn nói lại thôi, do dự nửa ngày vẫn dò hỏi: "Con coi trọng Vương tổng phải không?"

Tiêu Chiến cười rộ lên, nghiêng đầu nhìn thúc: "Rõ ràng như vậy sao?" Cậu lại tiếc hận, "Nhưng cảm giác Vương tổng giống như không biết gì."

Naru vẻ mặt nghiêm túc: "Con xác định? Hắn so con lớn hơn mười tuổi, hơn nữa......" Nghĩ đến những lời đồn đãi xung quanh vị Vương tổng kia, Naru cũng không dám nhiều lời: "Có lẽ thân thể hắn không được tốt lắm."

Tiêu Chiến nhịn không được cười ra tiếng: "Naru thúc, con đã thành niên, thúc không cần phải nói uyển chuyển như vậy, con hiểu ý tứ của thúc, đơn giản chỉ là tính chướng ngại tâm lý linh tinh mà thôi, kia đều là lời đồn."

Naru trừng mắt nhìn cậu: "Con làm sao biết được? Hắn đối với con làm cái gì?"

Nói xong, Naru đi tới thăm dò phía sau gáy của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến quay đầu cho Naru thúc xem: "Thúc quên mùi vin tin tức tố của con rồi sao? Thúc suy nghĩ nhiều quá, con chỉ xem qua hắn tập thể hình, thân thể tố chất đều thuộc hạng siêu cấp."

Naru tận tình khuyên bảo khuyên: "Thân thể tố chất cùng chuyện kia không có liên quan, con còn nhỏ, không hiểu, nếu là muốn yêu đương thúc có thể giới thiệu cho con."

Tiêu Chiến đem bàn tay của đối phương đang vỗ vỗ vai mình lấy xuống, cười nói: "Naru thúc, đừng lo lắng, con chỉ muốn cùng hắn yêu đương."

Naru nhìn chằm chằm cậu nhìn vài giây, nhắc nhở: "Vậy cũng được, bất quá con phải chú ý an toàn, ngàn vạn đừng đánh dấu vĩnh viễn, nếu không rất dễ mang thai."

Tiêu Chiến gật đầu: "Con biết rồi."

Tuy rằng phải xem qua sách giáo khoa sinh lý cậu mới hiểu thân thể của mình, nhưng cũng không đại biểu cậu sẽ tiếp thu hết, ít nhất đối với việc mang thai gì đó cậu còn chưa có chuẩn bị tâm lý.

Bất quá đối với việc đánh dấu lại khá tò mò, mặc kệ là đánh dấu tạm thời hay là đánh dấu vĩnh viễn đều muốn biết, rốt cuộc chuyện quan hệ cùng hiện thực có gì không giống nhau.

Tiêu Chiến hướng Naru phất phất tay chào, bắt xe trở về biệt thự, trên đường đi cùng tài xế Vương gia liên hệ, dưới chân núi đổi xe rồi đi thẳng đến biệt thự.

Lúc Tiêu Chiến vừa tiến vào đại sảnh, đã bị mùi vị tin tức tố ngọt nị ập vào mặt.


Vương Nhất Bác mặt vô biểu tình mà đứng bên sô pha, tay phải bắt lấy sắc mặt ửng hồng Triệu Kỳ, tay trái cầm ống tiêm thuốc ức chế.


Triệu Kỳ tránh né ống tiêm, thân thể hướng trên người Vương Nhất Bác dán lên: "Không cần thuốc ức chế, anh đến giúp em đi."


Tiêu Chiến cảm thấy mình sắp phát điên rồi.


Sau khi Triệu Kỳ trọng sinh thì sẽ làm loại sự tình này sao?????

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK