• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển 1 – Chương 25: trường an

– Sao tiểu tử ngươi lại giống như con gà bệnh vậy, lẽ nào thứ đồ chơi đó đặc biệt luyện tráng hán thành con gà bệnh?

Vân Diệp rất muốn cho lão Ngưu độc mồm độc miệng một quyền, suy nghĩ đến nhân tố đánh không lại, Vân Diệp quyết định rất độ lượng tha thứ cho lão gia hỏa chịu qua kích thích này.

– Bá bá không biết, sau khi ân sư dạy cho tiểu tử liền bế quan tự thủ, nói là muốn xem cuối chân trời có cái gì, nên không để ý tới tiểu tử nữa, tiểu tử một mình sinh sống tại hoang dã, luyện một lần rồi vứt đấy, mệt mỏi lắm.

Vừa dứt lời, hai tay buông thõng ra hai bên mông. Vân Diệp hét thảm bưng mông chạy tán loạn, đau chết mất, hai bên mông như bị lửa đốt, xoa nửa ngày mới có chút tri giác. Lão Trình, lão Ngưu tức đến tay run lên, cả ngươi cũng run rẩy.

– Nghiệp chướng, nghiệp chướng, thật phung phí của trời, từ xưa đến nay, đoán thể chi thuật là bí mật bất truyền của phương gia. Lưu Bị biết được, thế mới có Bạch Nhĩ quân, băng rừng vượt núi như giẫm trên đất bằng. Cao Thuận biết được, liền có hãm trận doanh, công thành đoạt đất đều không kẻ phá, Tào Tháo biết được, Hổ Báo Kỵ tung hoành thiên hạ, Bối Ngôi quân của Trần Khánh không đâu địch nổi cũng phải mượn đoán thể chi thuật, thần thuật như vậy ngươi lại bỏ phí, tức chết lão phu rồi. Hôm nay lão phu không đánh chết ngươi không được.

Lão Trình nổi điên rồi, sau đó soái trướng truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Vân Diệp và tiếng gầm gừ của lão Trình, khiến cho Trình Xử Mặc trốn ở ngoài trướng nghe trộm mà mặt như màu đất.

Vân Diệp không bị đánh chết, chỉ là mông sưng húp lên, than thở ở lò rèn chế tạo dụng cụ. Lão Trình nghe lời Vân Diệp làm ra than đá, hợp kim đẳng cấp cao Vân Diệp không làm được, là một kỹ sư không lý do gì ngay cả thép cũng không làm được, nhìn thấy lão thiết tượng gõ thiết phôi từng búa từng búa, Vân Diệp liền cảm giác đau đầu, như vậy ngày tháng năm nào mới có thể làm lê ba cạnh, móc khóa, ròng rọc, phi trảo, xẻng công binh? Đuổi hết thợ rèn đi, tìm lão Trình yêu cầu mấy thân binh trợ thủ.

Sau khi lão Ngưu biết, lấy lý do đây là quân quốc trọng khí, nhét vào mấy thám tử của Bách Kỵ Ti. Vân Diệp cũng không quản, thứ này Lý Nhị bệ hạ là cần thiết phải biết. Không có gì phức tạp, nước thép đổ lên bột quáng quấy liên tục, đợi lửa trên nước thép đổi thành màu xanh thì ngừng, một nồi nước thép coi như thành công, lại đổ vào khuôn chuẩn bị sẵn, phôi giai đoạn đầu đã xong, lê ba cạnh chỉ cần mài tôi là thành, móc khóa, ròng rọc, phi trảo, cần sự dẻo dai, chỉ cần mài nhẵn bóng là được, xẻng công binh thì phiền phức hơn, cần thợ rèn gõ từng búa một.

Trình Giảo Kim nhìn thấy thanh dao gâm đầu tiên liền hít một hơi lạnh, ba lưỡi dao sắc bén lóe lam quang, ba rãnh to thẳng tắp. Lão Trình trở tay một đâm, cái bàn dày một tấc dễ dàng bị đâm xuyên, lưỡi đao hình giọt nước, làm trở lực giảm đến nhỏ nhất. Lấy heo cừu làm vật thí nghiệm, bất kể đâm vào bộ vị nào, kết quả duy nhất chính là mất máu mà chết. Lão Trình lão Ngưu hai mặt nhìn nhau, thở dài một tiếng, lại có vài con khoái mã mang theo dao gâm và phương pháp nấu thép chạy vội tới Trường An.

Trình Xử Mặc sắp chết, thực sự, hai cái đùi sưng như chân voi, đầu gối khuỷu tay bê bết máu, mỗi ngày ăn cơm đều cần thân binh đút thức ăn, cũng may mỗi ngày còn pha nước nóng tắm, bằng không ngay cả ngủ cũng thành vấn đề. Chỉ là yêu cầu người khác khiêng lên giường, bởi vì tên này rất dễ ngủ. Vân Diệp cảm thấy lấy thể chất của tiểu Trình không nên thành như vậy, hỏi thân binh mới biết, Ngưu Tiến Đạt đã lén tăng cường độ huấn luyện lên gấp ba, mỗi người còn phải gánh trang bị hạng nặng. Trời ạ, chỉ khôi giáp đã ba bốn chục cân, đừng nói còn có Hoành đao, tên, có một người chỉ đôi Liên tử chùy đã nặng 30 cân, lại khoác trên lưng khôi giáp các thứ, Vân Diệp từ đáy lòng mặc niệm cho trăm dũng sĩ này. Mặc niệm thì mặc niệm, tâm tình Vân Diệp vẫn tốt.

Đang lúc Vân Diệp bưng một chén nước đá bào đứng dưới bóng cây cười nhìn đám người Trình Xử Mặc, vui quá hóa buồn, Ngưu Tiến Đạt toàn thân giáp trụ đi tới trước mặt, ngón tay thô to chỉ vào sân huấn luyện.

Vân Diệp mặc bì giáp, lưng đeo Hoành đao đứng ở sân huấn luyện, nghênh tiếp y chính là 100 đại hán cười quái dị. Nhìn bãi nước dơ bẩn, nhìn tường cao, Vân Diệp rốt cuộc biết mua dây buộc mình là thế nào rồi. Vỗ mạnh đầu mấy cái, Vân Diệp hối hận bản thân vì sao lại tăng thêm nhiều môn huấn luyện như thế. Con mẹ nó đây hoàn toàn là phương pháp huấn luyện của bộ đội đặc chủng. Mông bị đạp một cái, Vân Diệp bắt đầu cuộc đời bộ đội đặc chủng bi ai của mình.

Trước đây thân binh chỉ cần cõng tiểu Trình là tốt rồi, bây giờ còn phải cõng Vân tước gia, còn phải liên tục vẩy nước lên mặt Vân tước gia, bằng không tước gia lại sẽ bất tỉnh. Tước gia đáng thương, chứng động kinh phát tác bị Ngưu phó soái lấy kim châm chữa trị, kim châm to tướng châm lên mông Vân tước gia liền khỏe lại ngay, chạy còn nhanh hơn cả thiếu gia. Một khi bất tỉnh hai quân y lập tức xoa bóp toàn thân cho, cầm vải ướt lau toàn thân, tỉnh lại uống miếng nước, tiếp tục chạy. Thân binh vốn tràn ngập niềm ước ao đối với những thiên chi kiêu tử này, thấy thảm trạng như vậy liền cảm thấy bản thân làm một tiểu binh vẫn là rất tốt. 100 người quân quan, dưới đại bổng của lão Ngưu, có người khóc la, có người cầu xin, có người giả ốm, nhưng không có người phản kháng, dưới tay ma vương còn dám phản kháng?

Trình Xử Mặc và Vân Diệp trần truồng nằm trong hai thùng gỗ, bên cạnh còn có 99 cái thùng gỗ giống vậy, cũng 99 quân quan trần truồng đang nằm trong đó, quân y càng không ngừng đổ nước thuốc màu đen vào trong thùng gỗ, có người nói để giảm mệt mỏi.

Ngâm nửa canh giờ mỗi thân binh đều tự lao ra ngoài, một mảnh trắng phau nằm lên giường, do y tế binh mới huấn luyện ra làm xoa bóp toàn thân.

– Tiểu Diệp, những ngày tháng đau khổ của huynh đệ ta bao giờ mới kết thúc đây?

– Chịu đựng đi, đây mới là khởi đầu thôi, đợi sau khi gân cốt chúng ta cường tráng, đạt được đại soái yêu cầu thì phải bắt đầu huấn luyện cầu sinh dã ngoại, khi đó mới chết đấy, không cho ăn không tính, còn có trọng binh tìm giết, chúng ta phải tránh truy sát, hoàn thành nhiệm vụ, bản thân còn không thể có thương vong quá lớn, như vậy, số binh này mới tính luyện thành một nửa. Ngươi còn phải vật lộn, là cái loại một kích chết ngay, biết trốn, biết phục kích, biết hoá trang, có thể dưới tình huống không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ mới tính luyện thành. Dù sao thì hiện tại ngươi đừng đem bản thân làm người là được.

Tiếng kêu rên vang vọng khắp doanh trướng. . .

Khi Vân Diệp lại một lần nữa tiến vào mộng đẹp thì tiếng trống canh ở thành Trường An đã gõ xong, các phường thị đóng chặt cửa, theo hàng vạn ngọn đèn dầu từng nhà lần lượt tắt đi, thành Trường An một ngày huyên náo rốt cuộc rơi vào yên lặng.

Thái Cực cung vẫn còn đèn, nội thị, cung nữ lặng yên không một tiếng động đứng dưới hành lang dài lắng nghe tiếng bước chân nôn nóng trong đại điện, ném cho nhau những ánh mắt khó hiểu. Bệ hạ trấn định, cơ trí thường ngày hôm nay hiếm khi cũng nôn nóng, tiếng bước chân gấp gáp giống như đang nhắn nhủ tâm tình của vị đứng đầu thiên hạ này đang vô cùng phiền muộn.

Bệ hạ không vui, nội thị, cung nữ đứng càng thêm trang nghiêm, tiếng thở dốc cũng nhỏ đi rất nhiều so với vừa rồi. Một ánh đèn từ phía chỗ quẹo trườn tới, trên mặt hoàng y nội thị trước cửa cung hiện ra nét cười, trọc khí nghẹn trong lồng ngực trong khoảnh khắc biến mất tăm, tiến nhanh tới hai bước cúi người hạ bái:

– Cung nghênh hoàng hậu nương nương.

Trong ngọn đèn dầu, một vị cung trang mỹ nhân khẽ hất ống tay áo, nội thị đứng dậy đứng một bên:

– Bệ hạ còn chưa đi ngủ ư?

– Hồi nương nương, bệ hạ từ khi nhận được Lư quốc công cấp báo thì vẫn ở trong điện, chưa đi ngủ.

Sau khi vẫy lui mọi người, cung trang mỹ nhân một mình tiến vào đại điện, thấy hoàng đế ưu tư đi lại, toan mở miệng thì lại nghe hoàng đế nói:

– Quan Thế Âm tỳ, nàng nói thế gian thật có lương thực 15 thạch một mẫu không? Nếu như thật thì sẽ có bộ dạng thế nào?

Hoàng hậu che miệng cười khẽ:

– Nhị lang còn đang lo lắng vì nạn châu chấu Linh Châu sao? Thiếp thân đã giảm bớt chi phí nội phủ, chắc hẳn cũng còn dư 2000 quan, mặc dù như muối bỏ biển, cũng coi như tận một phần tâm lực.

Hoàng đế nhìn hoàng hậu cười nói:

– Nàng cho là trẫm đang nằm mơ ư? Trình Tri Tiết 300 dặm khẩn cấp thượng tấu, ngôn từ chuẩn xác, Ngưu Tiến Đạt bách kỵ mật tấu nói rõ xác thực có việc này, năm cây giống đã do hắn đích thân trông coi, hơn tháng nữa là có thể thu gặt, trân bảo này tên là khoai tây. Thật không rõ, trân bảo như vậy không ngờ lại có cái tên cổ quái như thế, trẫm mới nghe lần đầu. Quan Thế Âm tỳ đọc nhiều sách vở có nghe qua thứ ấy chưa?

Nói xong đưa tấu chương trong tay cho hoàng hậu. Hoàng hậu ngỡ ngàng nhận lấy tấu chương, tỉ mỉ xem qua. Chốc lát đã xem xong, đặt tấu chương lên bàn rồi lẩm bẩm:

– Thật có lương thực như vậy? Mười lăm thạch? Nơi hoang dã cũng trồng được? Nhị lang, thiếp thân hơi choáng đầu.

Lý Nhị bệ hạ đỡ hoàng hậu ngồi xuống, gõ tay lên bàn nói từng chữ:

– Trình Tri Tiết mặc dù vụng về, nhưng luôn trung thành và tận tâm, có gì nói vậy, sẽ không nói bậy. Ngưu Tiến Đạt thận trọng như phát, vả lại năm đó thể hiện tâm nguyện, nguyện vì thiên hạ không còn người chết đói mà không tiếc máu chảy đầu rơi. Người trung trực như vậy không nắm chặt tám phần mười là sẽ không nói những lời kinh thiên như thế, vả lại bảo trẫm đợi hơn tháng nữa, toàn bộ mọi chuyện có thể rõ ràng chân tướng rồi. Trẫm mỏi mắt mong chờ, huyện nam Bình An nói muốn bán vật ấy cho trẫm, nếu như thật có được mẫu sản 15 thạch, không, dù cho mẫu sản 8 thạch, trẫm vét sạch nội cung cũng cho y thỏa mãn, nếu là công dã tràng, trẫm tuyệt không nương tay.

*Huyện nam: tước vị, tòng ngũ phẩm.

– Bệ hạ, huyện nam Bình An là người phương nào? Người này có quan hệ gì?

Hoàng hậu lần đầu nghe nói tên này.

– Người này họ Vân tên Diệp, 15 tuổi, đệ tử dị nhân, tại Lũng Hữu lấy thuật chế muối kỳ diệu trí sĩ, đương nhiệm Lan Châu Chiết trùng phủ tham sự bí thư, tòng thất phẩm, trẫm thấy hắn giải được nỗi khổ thiếu muối của Lũng Hữu, đặc biệt ban thưởng huyện nam Bình An.

– Thì ra phương pháp lấy muối ăn từ đất mặn là do y hiến, trước đó vài ngày, trong thư nhà đại ca của thiếp có đề cập việc này, nói Trình Tri Tiết lấy 500 cân muối đổi lấy 50 con ngựa của hắn, quả thật tán tận lương tâm, khiến người khác giận sôi, quyết định có cơ hội nhất định đòi trở về. Đại ca của thiếp lần đầu bị người ta bắt chẹt, thật là bất bình.

Nói xong cười khẩy.

– Hoàng Chí Ân là đệ tử đắc ý của Lưu Hoài, toán học có thể nói thiên tài, lại bị người này nói mấy câu thuyết phục, hai bức vẽ lại khiến cho Hoàng Chí Ân khêu đèn tính toán một đêm, từ đó nhắc đến người này ngôn tất xưng sư. Có thể thấy được, Vân Diệp có tài thật, thầy của y là nhất đại đại hiền, trẫm chờ mong y lại cho trẫm một kinh hỉ thiên đại khác.

– Hiền tài như vậy chắc hẳn sẽ không ăn nói lung tung, nghe bệ hạ nói những lời này, thiếp thân cũng có chút tin tưởng trên đời này thật sự có lương thực mẫu sản 15 thạch. Tuy nhiên, đêm đã khuya, bệ hạ cũng nên đi ngủ đi, ngày mai còn phải tảo triều, nên nghỉ sớm.

Hai phu thê đang dìu nhau đi nghỉ thì một tiếng cấp báo thật dài làm tỉnh giấc toàn bộ hoàng cung, trong nhất thời, trong hoàng cung sáng rực, cửa cung đã khóa mở rộng, một hoàng môn cầm một bao to, trên bao cắm ba sợi lông gà nhuộm thành màu đỏ, đây là hồng linh cấp báo đại danh đỉnh đỉnh, thư khẩn tám trăm dặm, gặp quan khai quan, dù cho đêm khuya cũng phải lập tức trình hoàng đế.

Phía sau hoàng môn là một kỵ sĩ bộ dáng rất chật vật, được ngự lâm quân nâng chạy vội vàng vào Thái Cực cung. Lý Nhị bệ hạ đã ngồi trên ngự tọa, nghe được là Tả Võ Vệ cấp báo tâm tình trở nên thấp thỏm, Tả Võ Vệ đã mất chiến sự chắc hẳn không quan hệ với chiến tình, vậy nhất định là chuyện hạt giống có sản lượng cao kia. Lý Nhị bệ hạ không khỏi nắm chặt hai tay, cấp thiết chờ đợi cấp báo đến.

Tiểu hoàng môn giao bao đồ cho nội thị trước điện, nội thị cởi bao đồ ra, mở hộp gỗ thấy một thanh chủy thủ kỳ quái nằm bên trong, dưới ánh nến lóe hàn quang, vừa nhìn đã biết là lợi khí sát nhân. Đang do dự có nên trình cho hoàng đế hay không thì đã thấy hoàng đế đi xuống ngự tọa, bước nhanh tới trước điện, thấy thanh chủy thủ hình thù kỳ lạ trong hộp gỗ liền cầm lên, nắm trong tay cảm thấy rất thuận tay, vung vẩy hai cái, trở tay nắm chuôi đao, xoay người lại đâm lên trụ gỗ đỏ trong điện, nghe xoạt một tiếng, chìm vào nửa thân đao. Lý Nhị bệ hạ giật mình, rút dao ra, nắm trong tay trầm giọng hỏi:

– Hồng linh cấp báo ở đâu?

Nội thị vội vàng trình lên. Lý Nhị bệ hạ tỉ mỉ kiểm tra hỏa ấn còn nguyên vẹn, mới lấy chủy thủ trong tay hất mép dán, lấy tấu chương ra xem.

Xem xong tấu chương thật lâu không lên tiếng, trưởng tôn hoàng hậu bưng một chén chè hạt sen cất bước tiến đến, thấy hoàng đế lại rơi vào trầm tư cũng không lên tiếng, an tĩnh ngồi một bên. Hoàng đế thong thả nói với hoàng hậu:

– Trình Tri Tiết, Ngưu Tiến Đạt liên danh thượng tấu, yêu cầu trọng thưởng Vân Diệp, bởi vì họ lại từ chỗ Vân Diệp đạt được thuật luyện thép, ba người một ngày có thể đạt được trăm cân thép bách luyện, vả lại trình lên binh gia lợi khí người này tự tay chế tạo, trẫm vừa rồi dùng thử quả nhiên uy lực phi phàm, thật là binh khí tốt nhất khi đoản binh tương tiếp. Thép bách luyện Binh Giới ti của hoàng gia hàng năm không đến 4000 cân, đây là sản lượng lớn nhất của 500 người giỏi tay nghề. Hiện tại có người dùng ba người một ngày có thể chế trăm cân, trẫm tin tưởng đây là dự tính thận trọng của họ. Trình Tri Tiết còn đưa tới một bộ đoán thể binh gia, hiện tại đã chọn trăm người bắt đầu thí nghiệm. Hiện tại trẫm không phải đang nằm mơ chứ?

– Người này thân thế hiện đã điều tra rõ, là Vân thị ở Trường An, đời đời ở Lam Điền, tổ từ vẫn còn, đáng tiếc nam đinh bởi vì tiền triều cuốn vào phản loạn nên tử thương hầu như không còn, hiện giờ còn sót lại 40 người phụ nữ và trẻ em, sinh kế khó khăn, hiện tại trẫm đã biết rõ tiểu tử này vì sao muốn làm giao dịch với trẫm, kỳ thật là muốn trùng chấn môn phong. Có điều tiểu tử này nói, kỳ bảo vô công khó nhận, cũng là kỳ sự.

 

Quyển 1 – Chương 26: quyết định của lý nhị

– Vì sao y muốn đem hạt giống bán cho bệ hạ mà không phải hiến cho bệ hạ? Chẳng lẽ y không hiểu, một là hiến, một là bán, hai đằng mang ý nghĩa hoàn toàn khác nhau sao? Vân gia tất nhiên là thiếu tiền, song có Trình Tri Tiết ở đó, hẳn là không tới mức lửa chảy ngang mày, vì sao lại còn cứ đem mấy đồng tiền thôi treo bên miệng? Là đệ tử cao nhân, chân ướt chân ráo tới đây đã nóng vội biểu thị chỉ có giao dịch mà không có tình nghĩa với bệ hạ, đó là vì sao? Một thiếu niên mười lăm tuổi, lần đầu tiên có giao tiếp với bệ hạ đã biểu đạt rõ ràng thế, ắt là mang đồ mưu khác. Thân thiếp rất tò mò về thiếu niên này, mong được gặp y.

Trường Tôn Hoàng Hậu không thèm nhìn Lý Nhị bệ hạ mân mê vũ khí trong tay, coi như chẳng hề biết tới phương pháp luyện thép độc đáo, chỉ tóm lấy cái chữ bán đẩy tầm quan trọng lên. Bà và Lý Nhị là phu thê thủa thiếu niên, sống bên nhau mười lăm năm hiểu thấu nhau rồi. Lý Nhị không tiện lên tiếng nói, bà có thể nói, nghi vấn Lý Nhi không tiện nhắc tới thì bà có thể nhắc tới, dù là phu thê mật đàm cũng là như thế.

Tay hoàng đệ bệ hạ hơi khựng lại, sau đó vũ khí chuyển động nhanh hơn, lúc sau ông ta nắm chắc đằng chuôi, lấy từ trong lòng ra chiếc khăn tay, đợi tới khi lau lưỡi chùy thủ sáng loáng rồi mới cất vào hộp gỗ, đặt hộp gỗ lên long án rồi nới với hoàng hậu:

– Người có bản lĩnh luôn phản cảm với lễ giáo, Vân Diệp từ nhỏ cùng sư phụ sống nương tựa vào nhau, ít nhiều nhiễm tới tính xuất thần, cho nên không hòa nhập với thế gian, nói cho cùng chỉ là đứa nhỏ mà thôi, hoàng hậu quá lo rồi. Ngưu Tiến Đạt đem thân thế Vân Diệp trình báo cho trẫm, hiển nhiên muốn trẫm an ủi người Vân tộc, ân xuất từ bên trên, hi vọng thông qua thi ân với Vân tộc để Vân Diệp tiếp nhận, để hiền tài cho trẫm sử dụng, cũng tốn chút tâm tư đây. Thôi vậy, thể diện của Tri Tiết, Ngưu Tiến Đạt vẫn phải nể một chút. Người đâu!

Hoàng môn tay cầm phất trần đáp lời đi tới, khom người đợi hoàng đế sai bảo.

– Lệnh bách kỵ ti tiếp nhận người Vân tộc, không được bỏ sót người nào, bất kể bọn họ ở đâu, nếu là nô tịch thì lập tức giải trừ, tiện tịch thì nâng lên, toàn bộ đưa tới đất phong Bình An huyện nam, lệnh công bộ lập phủ Bình An huyện nam, tiền do nội phủ ứng cấp, đúng mùng một tết phải xong.

Nhất phong triêu tấu cửu trọng thiên, tịch biếm triều dương lộ bát thiên, (***) nhất ngôn khả định hưng phế giả, hoàng đế dã. Vân Diệp không gặp phải bi kịch của Hàn Dũ, do thời hạn gấp rút, nhiệm vụ nặng nề, doanh tạo giám của công bộ nhanh chóng tổ chức thợ và vật liệu cần thiết, ba ngày sau đội xây dựng 500 người tới trú huyện Bình An, bắt đầu xây dựng Vân phủ trong tiếng bàn tán xôn xao của mọi người.

( Hai câu đầu vốn trong một bài thơ khác, nôm na là:

Buổi sáng dâng bài biểu lên Hoàng thượng

Buổi chiều đã bị biếm đến Triều Dương xa cả ngàn dặm

Một lời nói quyết định hưng vong một người.

Đó chính là hoàng đế)

Hàn Dũ, thời Đường, ông làm tới lại bộ thị lang, được xưng là minh chủ văn chương, ông ta chủ trương hưng nho, bài trừ Phật, Lão … Nói chung là quá khích, dâng tấu thưa bậy, theo mình bị đi đầy là đáng.

*****

Vân Hà Thị năm nay đã 60 tuổi rồi, tấm vải bố màu lam quấn lấy mái tóc hoa râm, ngồi trong một căn nhà tranh bốn phía toang hoác dệt vải. Quần áo của Đại Nha và Nhị Nha đã rách bươm cả, nếu như không kiếm đủ lương thực trước khi mùa đông tới, hai đứa bé gầy gò ốm o này rất có thể không qua nổi.

Hôm qua cả đêm mệt nhọc khiến phụ nhân tuổi cao này hao hết chút sức lực cuối cùng, cắt chỗ thắt vừa may xong, thở dài một tiếng, cuối cùng tới lúc tuổi già vô dụng, mắt càng ngày càng kém, chỉ vừa mới kết xong lại đứt. Bà xoa bả vai tê nhức, nhìn bài vị chậm rãi đứng dậy, cởi khăn buộc đầu ra phui bụi trên bài vị.

Nam đinh Vân gia đề ở đây hết cả, Vân Hà Thị còn nhớ rõ đại trạch ngày xưa đông vui là vậy, thế mà chỉ trong một đêm đã tan tành, công gia ( cha chồng), trượng phu, đại bá, tiểu thúc của mình nằm gục trên đất, máu tươi chảy khắp nơi, con trai cả lăn lộn kêu gào trong vũng máu, vết đao dài trước ngực máu tuôn xối xả, mình dùng tay bịt thế nào cũng không ngăn nổi, cứ trơ mắt nhìn con thành cái xác lạnh băng. Nghĩ tới đó lòng bà như dao cắt, nước mắt không còn nữa, bao năm qua bà khóc cạn rồi, Tam gia chỉ để lại đứa con gãy chân, đáng tiếc đứa cháu nhỏ đã rời khỏi nhân thế.

Ác mộng vẫn chưa chấm dứt, nữ nhi đã gả đi bị nhà chồng từ, nếu chẳng phải còn có cháu nhỏ dựa vào mình nuôi sống, Vân Hà Thị sớm đã thắt cổ rời khỏi thế giới tàn khốc này rồi.

Không còn hi vọng nối dõi tông đường, nữ hài thì không nhà nào muốn cưới, dù ở triều đại mới, Vân gia vẫn bị coi là sao chổi chỉ đem lại tai vạ. Sản nghiệp mà tổ tông để lại bị quan gia, đại hộ, điền nông xâm chiếm gần hết, chẳng ai thương hại cho Vân gia, chẳng ai muốn cưới nữ nhi Vân gia, ngay cả quan gia cũng lờ đi cảnh ngộ của Vân gia, phản tặc là phản tặc, không cần biết là triều trước hay triều này.

Đáng thương cho nữ nhi Vân gia, chỉ có thể làm nô tỳ, chỉ có thể hạ mình làm ca cơ.

– Nãi nãi, cháu đói rồi.

Một tiếng trẻ con khờ khạo đánh thức Vân Hà Thị từ trong hồi ức dài dằng dặc. Đại Nha, Nhị Nha ôm gối mở to đôi mắt đen lay láy nhìn bà. Vân Hà Thị đột nhiên thấy tràn trề sinh lực, đúng thế, còn hai đữa bé dựa vào mình nữa mà.

Cúi người ôm lấy hai cơ thể nhỏ nhắn, đáy lòng chua xót, bất kể thế nào cũng phải nuôi dưỡng hai đứa bé này lớn lên thành người, thầy tướng đã nói rồi, hai đứa bé này có số phú quý, khổ cực tới đâu cũng sẽ tới ngày kết thúc, khó khăn rồi tới lúc qua đi, Vân gia ta không làm chuyện gì thương thiên hại lý, vì sao phải gánh chịu khổ nạn này.

Trời cao tự có an bài, trong khi Vân Hà Thị đang cầu khẩn ông trời cho mình sống thêm vài năm để nuôi dưỡng hai đứa bé trưởng thì thì một đội kỵ sĩ vây quanh một cỗ xe do hai con ngựa kéo từ cửa thôn đi tới Vân gia. Xe ngựa dừng trước cổng Vân gia, một lão phó áo xanh hai tay nâng thiếp bài phỏng gõ cánh cửa gỗ sập sệ của Vân gia.

Vân Hà Thị nghe thấy tiếng gõ cửa, không biết là ai, vì không ai lại đi gõ cửa Vân gia cả, thường thì họ cứ xộc thẳng vào nhà, bà đặt thanh củi trong tay xuống, dẫn hai đứa cháu gái ra ngoài.

– Lão nô phụng mệnh gia chủ khấu kiến Vân lão phu nhân.

Lão phó nói xong dâng bái thiếp lên:

Vân Hà Thị đã mười mấy năm rồi chưa được nhận bái thiếp, lần trước có người đưa bái thiếp là khi công gia, trượng phu vẫn khỏe mạnh. Nghi hoặc mở bái thiếp ra thấy bên trên viết Trịnh môn Bùi thị, ký tên là Lô quốc công phủ, Vân Hà Thị cả kinh, quốc công phủ vì sao lại đưa bái thiếp cho bà già cô quả như mình, vừa định nói là nhầm nhà, nhưng thấy một phụ nhân toàn thân châu ngọc từ trên xe xuống, tới trước mặt bà nhún mình thi lễ:

– Thiếp thân Trình Bùi Thị xin chào Vân lão phu nhân.

Vân Hà Thị kinh ngạc không khép miệng lại được, Trình Bùi Thị lấy trong ống tay áo ra một tấm mộc bài:

– Lão phu nhân có biết vật gì đây không?

Một tâm mộc bài dài một tấc, rộng nửa tấc, dầy một phân xuất hiện trước mặt, Vân Hà Thị nắm ngay lấy lật xem, mặt trên viết: Vân thị nam, Diệp. Vân Hà Thị ôm lấy mộc bài khóc rống lên.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK