• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển 1 – Chương 11: Người bất thường ngựa cũng bất thường

Mặc kệ bọn họ, ai bảo ta là quan chứ, sau này bọn họ biết cái lợi trong đó sẽ cám ơn ta, nhìn bọn họ từng người nhảy vào thùng nước muối, Vân Diệp co cẳng chạy ra bên sông, nước muối dính vào chỗ mẫn cảm đau chết, tên khốn Trình Xử Mặc đã chạy trước rồi.

Khung cảnh bên sông đúng là tráng lệ, ba trăm hán tử chỉ quấn mỗi khố ngồi bên đống lửa, tây cầm bánh hành, ăn thịt dê, trông mà đến tởm. Không ai nói gì cả, chỉ nghe thấy tiếng nhai nhồm nhoàm, tiếng húp canh xùm xụp.

Vân Diệp thấy hình như là nhìn nhầm, ba nghìn cái bánh hỏa đầu quân và hai phụ nhân làm nửa ngày biến mất tích, cái bánh này Vân Diệp chỉ ăn nổi hai cái, ăn thêm một miếng thịt dê là bụng no nứt rồi, thế mà cái đám chết tiệt kia mặt còn đầy oán trách, nói là ăn chưa no, vừa ưỡn cái bụng như trống vừa ợ nói đồ ít quá, ngày mai bọn họ đi săn, nhất định bắt hê dê của đất Lũng về. Thịt dê phải ăn thế này mới có vị, trước kia ăn phí hết thịt, bánh cũng ngon, vợ mình mà không làm nổi bánh thế này, trở về đánh cho một trận.

Hai phụ nhân che mặt khuân một cái sọt lớn tới, bên trong là rau dại như bồ công anh, địa cốt bì, có lợi cho tiêu hóa và giải độc, cũng là món rau dại thượng phẩm. Vân Diệp cũng lấy hai miếng cho vào miệng nhai, cả ngày ăn nhiều thịt quá bị bệnh dạ dày, vốn dùng trà là tốt nhất, không có đành ăn cỏ vậy.

Trình Xử Mặc thấy Vân Diệp ăn, bản thân cũng học theo, thế là mỗi người lấy một ít để ăn. Chẳng nói cho bọn họ biết nguyên nhân, làm theo là được, làm gì có lắm chuyện cho mà hỏi như thế. Không thấy Trình Xử Mặc cầm quân à, lấy mấy nắm đấm là đủ rồi. Vượng Tài thật là ngoan, chả bao giờ hỏi gì, tới rỏ ăn cỏ, tri kỷ nhất của mình là nó rồi.

Ban ngày bận rộn hình như không làm tiêu hao hết tinh lực của đám người này, tên nào tên nấy ngây ra nhìn trăng không ngủ. Hán tử già nhất vuốt bộ râu tang thương, ngâm nga một bài hát, nghe nửa ngày mới hiểu nổi :” Khi ta đi, dương liễu quyến luyến, khi ta về, gió tuyết bay bay.” Lặp đi lặp lại cũng chỉ có hai câu đó, bao năm chiến loạn này cuối cùng hi vọng bình định, đoán chừng ai cũng thấy quá đủ với cuộc sống lưu tán hỗn loạn rồi, người sống sót sau chiến trận đều đầy khao khát cùng sợ hãi về cuộc sống ổn định. Không biết người thân kia có còn hay không, khi ra đi là mùa dương liễu xanh ngắt, nàng quyết luyến nắm tay ta không cho ta đi. Nay ta về rồi, vì sao chỉ có tuyết lớn tung bay?

Vân Diệp biết nguyên ý không phải giải thích như thế, nhưng lúc này y thực sự không nghĩ ra ngụ ý nào thỏa đáng hơn thế. Lần đầu tiếp xúc với thế giới tinh thần của n gười thời Đường, Vân Diệp thậm chí cảm thấy mình là người thời Đường chính cống, nếu không vì sao tim lại đau như thế.

Công danh sắp tới tay, tân binh vì câu này mà nhiệt huyết sôi trào, nhưng binh sĩ lâu năm thì không, bò được ra từ đống người chết là may mắn rồi, tuyệt đối không đem mạng sống ra đi đổi thứ hư vô xa xăm, sống gặp người nhà là khao khát lớn nhất của họ.

Vân Diệp nằm ngửa trên thảm tắm ánh trăng, Trình Xử Mặc thì hứng thú kéo đi kéo lại cái khóa giây, hắn thực sự không hiểu nổi, sao cái thứ nhỏ bé này kéo một cái hai hàng răng nhỏ liền khép lại, còn rất chắc chắn nữa.

Cái xẻng công binh của Vân Diệp bị hắn cầm múa mấy lần, cái món binh khí kỳ lạ này có thể chém, có thể đào, có thể chặt, còn có thể gấp lại vác trên lưng, là thứ binh khí hành quân phù hợp, chất thép thậm chí còn tốt hơn thanh đao luyện trăm lần của mình, hai thứ chém nhau, tia lửa tứ tung, xẻng không sao, đao thì mẻ một miếng nhỏ, mắt Trình Xử Mặc tí lồi ra ngoài, đao là do cha hắn tặng sinh nhật 15 tuổi, giá trị ngàn vàng, hắn luôn quý như trâu báu, mới có được ngủ cũng ôm nó, dựa vào nó chém đứt không biết bao nhiêu vũ khí quý của đám hoàn khố thành Trường An, thanh danh vũ dũng ba quân của Trình Xử Mặc quá nửa dựa vào thanh đao này, hiện giờ không ngờ lại thua cái xẻng.

Nghe Vân Diệp nói cái xẻng này dùng để đào đất, Trình Xử Mặc chỉ muốn đập đầu vào cây, tên chết tiệt đó nhiều bảo bối quá, hai thanh chùy thủ một ngắn một dài, có thể nói chém sắt như bùn, bên trên còn tầng tầng hoa văn, tựa ngọc không phải ngọc, bên trong còn có đóa hoa sen, cũng không biết là mọc ra thế nào, bảo bối như thế mà y lại đem đi cắt thịt, cắt xong còn tùy tiện lấy vải lau rồi ném vào bao.

Vì chuyện này Trình Xử Mặc bóp cổ Vân Diệp chất vấn nửa ngày, lấy đi cái dao to mới tha cho hành vi phá gia của Vân Diệp.

Trình Xử Mặc không sao hiểu nổi, vì sao dùng lưu ly đen ngàn vàn khó kiếm rải thành từng khối, thủ công vô cùng tinh xảo, đính dưới một cái hộp, tiếc nuối duy nhất là bên mép có hai cái lỗ, không biết để làm gì, hỏi Vân Diệp mà y không nói, chỉ không cho nạy lưu ly đen ra. Trong một cái hộp nhỏ xinh đẹp có một cái châm hoa để phụ nhân dùng, bên trên khóc biết mọc thứ bảo thạch gì, đúng thế, là mọc ra, chẳng thấy dùng cái gì để gắn hết, giống như bảo thạch mọc trên bạc vậy, ánh lửa chiếu qua là sáng dập dời.

Trời ơi! Rốt cuộc huynh đệ của mình là người thế nào? Toàn thân bảo vật lại coi như bùn đất, phương pháp chế muối người đời coi trọng hơn mạng sống tùy tiện nói ra, bảo đao mà mình nhìn trúng thì y lại tùy tiện đem tặng, không phải rượu ngon không uống, không phải đồ ngon không ăn, người khác bẩn một chút là nổi giận lôi đình, bát đũa phải dùng nước nóng tráng qua mới chịu sử dụng.

Mẹ cha cái thằng công tử gặp nạn này, đến hoàng tử công chúa cũng chẳng cầu kỳ như y, con ngựa nhỏ đi theo y đâu phải là ngựa, mà là ngựa đại gia, chẳng những không làm gì mà còn trái tính trái nết, ai chọc là nó cắn, hiện giờ bánh mà không có phết mỡ là nó không ăn, ăn xong bánh còn gặm cỏ tươi, Vân Diệp không uống danh tửu Kim Thành, đem nuôi lão nhân gia nhà nó hết. Tối ngủ còn phải ngủ trong lều, ngựa khác đứng ngủ, còn nó phải nằm ngủ.

– Huynh đệ, ân sư của ngươi rốt cuộc là ai? Huynh đệ cũng bất phảm, ra tay một cái là giải được đại nạn của đất Lũng, hiện khoái mã báo công đã phái đi, tin rằng bệ hạ nhất định sẽ trọng thưởng, đại lấy đủ muối, công này là chắc chắn rồi, huynh đệ nói cho ta biết chuyện ân sư của ngươi đi.

Vân Diệp thở dài, nói dối một câu phải dùng vô số lời dối trá duy trì, đành vậy, hôm nay mình nói dối tới cùng, kết liễu chuyện này luôn:

– Lúc nhỏ tiểu đệ chưa hiểu chuyện, chỉ nhớ lớn lên trong lòng ân sư, nói là sư đồ, thực chất không khác gì cha con, gia sư thường nói, tiểu đệ là nghiệp chướng trong mệnh của ông, nếu chẳng phải có đệ liên lụy thì mấy nắm trước đã rời cõi đời cho tự do tự tại. Nói với đệ cuộc sống như bèo trong hồ, có duyên thì tụ, duyên hết thì tan, đừng coi trọng sinh tử, cứ coi như là cuộc lữ trình, đệ và ân sư đều là người du lịch, ngắm phong cách khác nhau, thưởng thức cuộc đời khác nhau, giờ tới lúc chia tay, có duyên có lẽ còn gặp lại. Câu này làm đệ nghĩ mãi không hiểu, gia sư đã đi rồi, thân thể đã bị đệ theo di chưc hỏa táng thành tro, còn đâu ra duyên nữa?

– Sư phụ đệ là thần tiên à?

– Sư phụ là người luyện khí, nhưng hận nhất là chuyện quỷ thần.

– Sư phụ đệ có hay đánh đệ không? Cha ta đánh ta luôn, hiện giờ không đánh nhiều nữa, đôi khi ta không muốn nhận ông ấy.

 

Quyển 1 – Chương 12: Bi ai của Ngô Thừa Ân

Giọng điệu trẻ con của Trình Xử Mặc làm tim Vân Diệp nhói đau từng hồi, hắn bắt đầu thực sự tin tưởng mình rồi, tuổi mới mười sáu mười bảy, thường ngày làm ra vẻ giáo úy đại nhân cho phụ thân xem, cho thuộc hạ xem, nỗ lực đóng thành một quan quân hợp cách, hắn đã lên chiến trường hai lần, Vân Diệp tin hắn vẫn còn sợ, mặc dù từ nhỏ khát khao lên chiến trường chứng tỏ bản thân. Từ các loại tác phẩm điện ảnh được thấy sự tàn khốc của chiến trường, đích thân lên chiến trường hẳn phải là cảm thụ khác. Có thể nhìn ra, hắn rất cô đơn, con cháu thế gia không thể tránh khỏi phải gánh vác nhiều trách nhiệm, muốn có được tất phải đánh mất cái khác, đó là cái giá công bằng.

Vân Diệp ngầm thề, chỉ chuyện này thôi, không bao giờ lừa gạt hắn, toàn bộ lai lịch của mình, chỉ có ông trời là biết.

Hai phụ nhân lặng lẽ ngồi bên cạnh Vân Diệp, với bọn họ, Vân Diệp chỉ là đứa bé chưa lớn, tuy thông minh, tuy là quan, nhưng đau thương lộ ra dưới đáy mắt khiến bản năng làm mẹ của họ bùng lên, bản thân không có tư cách an ủi y, chỉ ở cạnh y để y không cảm thấy quá cô đơn.

Trình Xử Mặc không nói nữa, hắn vốn không phải là người nói nhiều, hắn tin huynh đệ của mình, cảm giác được đau thương của Vân Diệp.

Tiếng ca thấp dần, đêm cuối xuân vẫn có hơi lạnh, bài hát cuối cùng cũng tới lúc phải hết, còn lại chỉ có trầm mặc. Ánh trăng trở nên nhợt nhạt, chiếu lên mặt khiến từng người giống ma quỷ. Nếu không điều tiết không khí, doanh trại có khả năng biến thành trại ma, Vân Diệp hắn giọng nói:

– Các huynh đệ ngồi dậy cả đi, dù sao mọi người cũng không định ngủ, nếu thấy buồn chán, ta có một câu chuyện kể cho mọi người, có muốn nghe không?

Mọi người đồng thanh hưởng ứng, đại nhân kể chuyện, chẳng biết có hay không cứ phải khen cái đã, quan đi kể chuyện cho quân sĩ vốn là chuyện mới mẻ, đám người này làm binh thành tinh rồi.

Trong đầu Vân Diệp nhanh chóng lướt qua những câu chuyện mình biết, chính nó rồi, Đường Huyền Trang, cái lão này hiện giờ chắc là chưa đi Ấn Độ đâu, tây du oanh liệt còn chưa có, Tây Du Ký đọc từ nhỏ tới lớn không thể để Ngô Thừa Ân hưởng hết, lão từ lấy ra đấy, ai dám tố cao ta đạo văn? Ngô Thừa Ân à? Gia gia của ông ta còn chưa ra đời kìa.

– Tương truyền sau Bàn Cổ khai thiên, Tam Hoàng trị thế, Ngũ Đế luân phiên, cả thế giới chia thành: Đông Thắng Thần Châu, Tây Ngưu Hạ Châu, Nam Chiêm Bộ Châu và Bắc Câu Lô Châu. Truyền thuyết kể rằng Đông Thắng Thần Châu có nước tên Ngạo Lai ở gần biển lớn, trong biển có một hòn đảo, trên đảo có tòa Hoa Quả Sơn, ngọn núi này không phải tầm thường, nó là tổ mạch của mười châu, nguồn gốc của bốn biển ….

Dưới ánh trăng trong mát, hán tử ngồi bên sông lòng đầy tức giận, một anh hùng cái thế như vậy mà bị phép tắc thế tục lạnh lẽo đè dưới Ngũ Chỉ Sơn, lên trời không được, xuống đất chẳng xong, nhìn mục đồng dưới núi từ tuổi thơ chớp mắt thành ông già, chỉ có thể nhìn chim ưng trên trời khát vọng có được lại tự do. Trình Xử Mặc siết chặt nắm tay, đấm mạnh xuống bãi cát mà không nguôi được phẫn uất trong lòng:

– Vì sao?

Mắt trừng trừng nhìn Vân Diệp, cứ như y là thủ phạp giam hầu vương dưới núi.

– Sức mạnh cần phải kiềm chế, sức mạnh không kiềm chế là con dao hai lưỡi, hại người, hại mình, vận mệnh của hầu vương đã được định đoạt từ khi hắn có được sức mạnh. Trình huynh, câu chuyện thôi mà, cần gì phải nghiêm túc thế, đem nay trăng sáng lòng trong, ta huynh nói chuyện, tiểu đệ không ở nhân gian nhiều, không hề biết lễ pháp nhân tình thế gian, chỉ e tiểu đệ không có chỗ lập thân ở thế gian phồn hoa này, còn mong Trình huynh chỉ giáo.

Cái bộ dạng cười hì hì vô tâm của Vân Diệp làm đầy một bụng lửa giận của Trình Xử Mực không có chỗ phát tiết, phất mạnh tay, chớp mắt đã phì cười, cảm thấy xấu hổ vì bản thân thất thố, nằm bên cạnh Vân Diệp, chọc tay y:

– Kể thêm đoạn nữa đi, câu chuyện hay như thế khiến người ta ngứa ngáy, không nghe hết thì làm sao mà ngủ được, ngươi hỏi các huynh đệ xem còn muốn nghe không?

Tên này vừa buông lời đầu độc xong đám quân sĩ xung quanh kéo ùa cả tới, mắt chớp chớp chiếu cả vào Vân Diệp, bị bọn họ nhìn tới sởn hết gai ốc, hết cách, trong giọng kể trầm chậm rãi, con khỉ bi thương kia tiếp tục chờ đợi vị hòa thường sắp tới từ thành Trường An.

Ngày lại qua ngày, bao muối mỗi ngày lại cao dần, câu chuyện ban đêm cũng càng ngày càng dài, tiếng Quan Trung của Vân Diệp càng ngày càng thuần thục.

Tả Vũ vệ đại tướng quân Trình Giảo Kim mấy ngày qua cười không khép miệng lại được, đến ban đêm tiếng cười cũng văng vẳng trên doanh trại. Nhất là sau khi tiễn Trường Tôn Vô Kỵ đi thì càng cười sảng khoái hơn, 500 cân muối đổi được 50 bảo mã Tây Vực của Trường Tôn Vô Kỵ, vụ làm ăn này đáng làm, nhất là đoạt miếng ăn trong miệng dã thú, càng hiếm có.

Lão Trình thỏa mãn vỗ cái bụng phệ, ba tháng qua đáng thương cho Lão Trình ngày ngày phải ăn thô bố, ăn tới răng già lung lay cả rồi, nghĩ thôi cũng thấy có mùi chua từ trong bụng lộn mửa ra ngoài.

Chẳng phải là bảo thiếu muối cho lão phu ăn, chỉ là toàn quân ăn thố bố, chẳng lẽ mỗi lão phu ăn muối à? Nhưng có cần quân tâm nữa hay không? Thằng tiểu tử nhà mình may mắn thật, nhặt được thằng nhãi mười bốn tuổi mà làm được việc lớn. Lại chả có gốc gác gì, sư phụ dạy cho bản lĩnh thì chết rồi, chỉ có một thân trên đời, tốt, đợi chiếu thư bệ hạ tới, phải quyết định quan chức cho chú nhóc đó, trói vào chiến xa của Lão Trình này.

Thằng tiểu tử nhà mình là hạng mắt để trên trời, lọt được vào mắt nó, nhất định không quá tệ, một người không thèm suy nghĩ đem bí phương giá trị vô kể giao ra, nhân phẩm có thể xấu được à? Vì một tên quân tốt quen nhau chưa tới một ngày dám lấy đầu ra đặc cược, tên nhóc con đó không lôi vào Tả Vũ vệ thì đầu Lão Trình này đáng bị lừa đá. Chỉ khổ con ta, giúp một lần chịu một trận đòn, thôi kệ nó, hai thằng tiểu tử ở cạnh nhau lâu, đảm bảo không còn chuyện này nữa.

Toàn thân toàn là những thứ kỳ quái, lấy ra chẳng có thứ nào là vật bình phàm, tên nhóc con đó e rằng lai lịch cũng không nhỏ tí nào đâu, chú nhãi lỡ cỡ nhà bình thường, nhìn thấy đại quân còn đứng được là không tệ rồi, nói gì tới đấu lý. Ừm, đợi tên nhóc đó gom được 10 vạn cân muối gọi tới xem sao. Lão Trình này ngứa mắt cái bọn mồm chua lè chỉ biết Tử nói thế này nói thế kia, loại vừa biết chữ lại có thể giải quyết đại sự mới là báu vật trong báu vật.

Mẹ cái tên Từ Mậu Công, không, hiện giờ phải gọi là Lý Tích, chính cái loại bụng đầy kế xấu này lại chính là nhân tài gì cũng biết, huynh đệ nhiều năm có bản lĩnh hay không đã nhìn ra lâu rồi, con mình nhặt được chú nhóc không đơn giản. Trước tiên lấy chức thư ký hành quân tòng thất phẩm trói lấy đã, đợi gặp rồi, chỉ cần có bản lĩnh thực, Tả Vũ vệ lớn thế này, còn không đủ à?

Trình Xử Mặc cứ mười ngày đưa muối về đại doanh một lần, mỗi lần một vạn cân, đây đã là lần thứ sáu rồi, chạy thêm bốn chuyến nữa là hoàn thành nhiệm vụ cha giao. Nghĩ tới triều đình chỉ cho khai thác 10 vạn cân, cuối tháng 7 phải nộp ruộng muối lên trên, lòng lại xót xa. Vừa mới vào lều soái, thấy cha một mình ngồi sau bàn, ngón tay gõ cành cạch ở cạnh bàn, không biết đang nghĩ gì, vội chắp tay hô:

– Giáo húy Trình Xử Mặc tham kiến đại soái, một vạn cân muối tuần này đã nộp đủ, hiện chuẩn bị về ruộng muối, không biết đại soái cho gì sai bảo?

Trong quân không có cha con, chỉ có đại tướng quân và giáo úy thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK