Vân Diệp rất có thiện cảm với viên thái giám thức thời này, đâu có tệ như trong sử sách nói nhỉ. Đường Chân trong Tiềm Thư miêu tả thái giám: nhìn không giống hình người, tướng không ra tướng người, nghe không giống tiếng người, không có tình người. Chẳng biết có phải vì tên đó có thành kiến với thái giám, hay là bị thái giám hãm hại hay không, tóm lại Vân Diệp thấy Lưu nội thị là người không tệ. Chưa nói đã cười, biết điều biết ý, làm người ta có cảm giác gió xuân thổi qua mặt, còn về nội tâm hắn có âm u hay không thì liên quan chó gì tới mình.
Từ hôm nay phải làm một người cao thượng, từ hôm nay phải làm một người thuần phác, từ hôm nay phải làm một người lòng không có chí lớn, từ hôm nay làm một người chỉ ăn chờ chết vì ta là tước gia, ta nguyện mặt hướng về núi nam, xuân ấm khai hoa.
Vân Diệp không cần xây nhà, vì bệ hạ vĩ đại, trí tuệ, quang minh, khảng khái Lý Nhị trừ ban cho y tước vị nam tước, còn thưởng cho y một nghìn hai trăm mẫu đất, để cảm tạ cống hiến vô tư của y khi hiến lên cách làm muối. Trình Giảo Kim cũng luôn miệng khen hoàng đế bệ hạ rộng rãi.
Tước vị hoàng triều phân ra làm năm đẳng công, hầu, bá, tử, nam. Vân Diệp lần này được phong nam tước là từ thân trắng nhảy vọt lên làm tước gia, dưới đại thế giang sơn đã định, phong quý tộc cực kỳ cẩn thận, toàn triều đều đang nghĩ cách tước giảm quý tộc, giảm bớt tước vị, Vân Diệp chỉ dựa vào cách chế muối phá vỡ hạn chế này, được phong ngay thành nam tước khai quốc chính hiệu.
Phải biết rằng Trình Giảo Kim theo Lý Nhị bệ hạ vào sinh ra tử nhiều năm, lại là tâm phúc tuyệt đối mới được phong làm huyện công Lô quốc, danh thần một đời Ngu Thế Nam mới chỉ là tử tước huyện Vĩnh Hưng mà thôi.
Hiện giờ tước vị đều có hai chữ khai quốc phía trước, càng thêm hiếm có, đem so ra thì hơn nghìn mẫu đất phong kia không đáng nói nữa rồi. Nhìn từ bản đồ thì nó cách thành Trường An năm mươi dặm, theo cách nói của Trình Xử Mặc thì đó đâu phải là đất phong tại Trường An, cách Lũng chỉ có vài tấc.
Đương nhiên đó chỉ là so trên bản đồ thôi, kệ nói thế nào thì mình cũng có tước vị, có quan chức, có ruộng có đất rồi. Bị hạnh phúc to lớn phủ lên, Vân Diệp đã quên mất chuyện Trình Xử Mặc lấy khăn bẩn nhét miệng mình. Cha con họ Trình đều thích lấy bàn tay vỗ mạnh vai người khác biểu đạt sự vui mừng, Vân Diệp cũng quên giải thích sự thực mình không có bệnh động kinh.
Vân Diệp mở ba lô ra, thời gian qua y cố ý không xem lại những đồ vật trước kia, lo bản thân lại chìm đắm vào hồi ức thống khổ. Cầm lấy di động, đã hết pin rồi, màn hình đen xì xì, mở nắp sau, lấy pin ra, cẩn thận thổi bụi bặm bên trên. Trình Xử Mặc lấy nó làm gương, còn chê không tốt bằng gương đồng. Lấy máy sạc điện mặt trời ra, chọn một chỗ không có bóng râm, cắm di dộng vào, dùng chưa tới bốn tiếng di động đã sạc đầy pin, trong đó có ảnh cả nhà, Vân Diệp muốn nhìn vợ con, y lo cứ tiếp tục thế này mình sẽ quên mất bọn họ.
Cái kẹp tóc vẫn đẹp như thế, ngón tay Vân Diệp nhè nhẹ lướt qua kẹp tóc như vuốt ve mái tóc mềm của vợ. Máy định vị đã bị mình làm mất rồi, ví cũng bị ném đi rồi, dấu hiệu tồn tại của mình chỉ còn cái cơ thể này thôi, không nỡ ăn hai củ khoai tây đã mọc đầy mầm màu tím, Vân Diệp hiểu rõ giá trị hai củ khoai tây này, nếu như không có chúng, Đại Đường muốn có nông phẩm trọng yếu này phải qua Thái Bình Dương mênh mông tới Châu Mỹ tìm kiếm. Gọi thân binh hầu hạ mình tới, lệnh hắn tìm vài cái chum lớn, định cắt khoai tây ra trồng trong đó, mong rằng chúng có thể sinh trưởng trước khi trời lạnh.
Bộ đồ nấu ăn đã bị Trình Xử Mặc mượn đi, nghe nói muốn thợ rèn trong doanh rèn ra một bộ nữa, tới giờ vẫn chưa có tin tức gì. La bàn, bản đồ đều bị Vân Diệp cất kỹ, không định cho chúng thấy mặt trời nữa. La bàn còn nói được, bản đồ thực sự không cách nào giải thích, nhưng nó quá trọng yếu, không thể hủy đi. Cái xẻng công binh thì hình như Trình Xử Mặc không định trả cho mình nữa.
Vét hết ba lô, Vân Diệp rũ rũ, định rũ hết bụi đất bên trong, không ngờ có mấy thứ vàng lấp lánh rơi ra, Vân Diệp nhìn xem, thì ra là năm hạt ngô, không biết lọt vào trong khe ba lô khi nào, Vân Diệp nhặt hạt ngô lên, dùng túi vải bọc kỹ, đặt cùng chỗ với quả ớt, hi vọng năm nào đó tròng được, nông trang của mình có hưng t hịnh hay không là nhờ cả vào nó.
Vân Diệp không ôm mấy hi vọng vào sản phẩm điện tử, trong di động mà không có ảnh của vợ con thì y nhất định ném vào Hoàng Hà rồi. Tử không nói chuyện ma quỷ, thứ quá tiên tiến không mang tới cho mình hạnh phúc, chỉ rước lấy tai họa. Lý Nhị bệ hạ bản chất không tin vào bất kỳ thần linh nào, nếu mình mà đem ra một món thần khí không giải thích nổi, Lý Nhị bệ hạ không sùng bái mà lập tức vung đồ đao lên.
Vân Diệp phát hiện ra mình thành kẻ trắng tay thực sự rồi, người không có một xu chưa nói, lại còn nợ Lão Trình một khay bạc. Tuy nói tiền là thứ khốn kiếp, nhưng không có tiền làm gì cũng khó. Lý Nhị bệ hạ sao lại quên thưởng cho một ít vàng bạc châu báu chứ? Không có tiền thì ngươi làm tước gia như thế nào? Vân Diệp thấy mình là tước gia bi ai nhất trên đời. Tước gia còn phải tự mình đi kiếm tiền à? Chẳng phải tước gia đều trái ôm phải ấp, ăn sơn hào hải vị, đi đường cưỡi tuấn mã sao? Sao tới lượt lão tử phải làm cu li kiếm tiền? Lẽ trời ở đâu?
Lão Trình tò mò nhìn năm cái chum nhỏ xếp hàng ngang trước lều của Vân Diệp, kỳ quái là Vân Diệp còn đục lỗ ở dưới đáy chum, quân sĩ đang dùng lá mục, bùn bên sông trộn vào với nhau, trông hết sức màu mỡ. Vân Diệp nhẹ nhàng đặt từng miếng mọc mầm tím quái lại vào trong chum, lấp một lớp đất mỏng lên, đợi Vân Diệp tưới nước xong, Lão Trình không nhịn được hỏi:
– Tiểu tử ngươi làm cái gì thế? Trồng hoa à? Tiểu tử ngươi không làm cái chuyện vớ vẩn ấy trong quân doanh đấy chứ?
Vân Diệp phủi bùn đất trên tay, khom người thi lễ với Lão Trình:
– Trình bá bá, tiểu chất hết sức cảm kích vì sự tín nhiệm của bá bá, tiểu chất làm chuyện hoang đường như thế, bá bá không những không trách mắng còn bảo quân sĩ ra sức giúp tiểu chất hoàn thành. Bá phụ ưu ái, tiểu chất ghi nhớ trong lòng. Còn về vật trong chum, cho tiểu chất làm ra vẻ thần bí chút, sau mùa thu tự biết. Nhưng tiểu chất có thể nói, vật này là chí bảo vô giá, chỉ cần trồng thành công, sau này có thể khiến Đại Đường ta không còn lo cái đói nữa.
– Tiểu tử nói thật đấy chứ? Chỉ bằng vào năm cái chum mà có thể giúp Đại Đường không lo nạn đói nữa à?
Trình Giảo Kim run giọng hỏi.
– Hì hì, tiểu chất vừa mới được tước vị, lại được một nghìn mẫu đất phong, đáng tiếc là nghèo rớt mùng tơi. Cuối năm tới Trường An khấu tạ bệ hạ, chính thức nhậm chức, không có tiền thì làm sao được? Đợi thứ này trồng thành, tiểu chất cũng hiến cho bệ hạ kiếm chút tiền, thế là có thể ngồi ăn đợi chết rồi.
Vân Diệp vừa mới dứt lời bị một cái bàn tay cực lớn chộp lấy cổ, kéo y vèo doanh trướng.
Cho một trận đòn, chống cự, lại đánh tiếp, sau đó khuất phục, qua cuộc nói chuyện đúng theo bình thường, Lão Trình hể hả chắp tay sau lưng đi ra khỏi lều, ngồi bên chum đếm cẩn thận số mầm trong đất, gọi mười tên thân vệ tới, dặn bọn họ trông coi cẩn thận, sờ miệng chum lẩm bẩm:
– Cái này còn quý hơn cả mạng.
Đám thân vệ thấy Đại tướng quân như thế, vội thu lại thái độ thiếu xem trọng, mươi đôi mắt nhìn chằm chằm năm cái chum, không dám có chút lơ là nào.
Vân Diệp nằm trên giường, xoa cái mông bị tê đi, kêu khóc bi thảm:
– Khoai tây thôi mà, có cần đánh ta một trận như thế không?
Quyển 1 – Chương 18: Truyền máu
Trình Xử Mặc ủ rủ quay về, khuôn mặt chất phác lúc này đầy phẫn nộ và bi thương, đám binh sĩ muốn an ủi, thấy hai mắt đỏ dừ của hắn thì lui xuống. Vân Diệp đang đứng bên cạnh cái chum trồng khoai tây, cầm xẻng nhỏ xới đất, với y mà nói, đây không phải là xốp đất cho khoai tây, mà là đang hầu hạ cái chum đầy đồng tệ của mình, mỗi lần xúc đất cứ như nghe thấy tiếng tiền kêu loảng xoảng, chìm vào trong ảo tưởng mỹ hảo.
Năm ngày trước mầm khoai tây cuối cùng đã vươn lên khỏi mặt đất, hai cái lá non đính bên trên, phiến lá xanh mướt chứng minh cây có dinh dưỡng rất tốt, Vân Diệp liên yên tâm, còn đặt biệt cùng Trình Giảo Kim cạn liền ba chén ăn mừng.
Xới đất xong, đang chuẩn bị rửa tay vào lều thì thấy Trình Xử Mặc đứng trước lều, toàn thân đầy bùn đất, vết máu loang lổ áo giáp, tay trái như còn có máu đang chảy. Vân Diệp thất kinh, đi tới nắm lấy cánh tay hắn, lấy dao nhỏ cắt ống tay áo, vết thương dài hai tấc đang chảy máu ồng ộc, vội vào chạy vào lều, lật túi cứu thương, bảo Trình Xử Mặc ngồi xuống, chuẩn bị xử lý vết thương cho hắn. Nhưng Trình Xử Mặc ngăn Vân Diệp lại, miệng há ra hồi lâu mói nói được vài chứ:
– Ta không sao, cứu huynh đệ của ta.
Rồi kéo Vân Diệp tới trước doanh.
Huynh đệ của Trình Xử Mực rất thảm, người trúng đao, là hảo hán nhiều lần lăn lộn chiến trường, lúc trúng đao tránh chỗ yếu hại, nếu không đã chết rồi, dù thế cũng mất máu quá nhiều, đã rơi vào hôn mê, quân y sư đi cùng cũng lắc đầu, nói đã không còn cứu được nữa.
Vân Diệp không hiểu, chẳng qua chỉ là mất máu quá nhiều thôi mà, bổ xung máu, chỉ cần không sốt là có thể khỏe phây phây rồi, sao lại không cứu được? Vả lại trong tay y có thuốc kháng sinh, trước kia vì tới khu loạn thạch cứu người, mang cả đống thuốc hầm bà lằng, vì tên đội trưởng khốn kiếp đó nên không mang mấy thức ăn, nếu không mình cũng chẳng vì thiếu nước mà phải đi xa như thế, khiến tới triều Đường ngay cả nhà cũng chẳng thể về.
Trong lòng có chủ ý, liền không hoảng nữa, ấn Trình Xử Mặc xuống ghế đợi, lấy kim khâu ngâm vào rượu khử trùng, lấy bông rửa vết thương. Trình Xử Mặc miệng cứ lẩm bẩm:
– Hắn đỡ đao cho ta, mấy vết thương đó vốn là của ta, là ta vô dụng.
Vân Diệp mặc hắn nói, rửa vết thương xong, xuyên chỉ vào khâu vết thương. Trình Xử Mặc cứ như thịt không phải của mình, kệ Vân Diệp làm gì thì làm. Y sư bên cạnh thì kinh hãi, có phải là quần áo đâu mà lấy kim ra khâu, đang định ngăn cản thì Vân Diệp nói:
– Nhìn cho kỹ, lần sau có vết thương như thế này, khử trùng xong dùng kim khâu lại, như thế tốt cho vết thương khép miệng. Nhớ kỹ, dùng chỉ ruột hươu, là lấy ruột hươu ra, sấy khô, ngâm với rượu mạnh, sau đó có thể dùng rồi.
Nói tới đó thì tay cũng làm xong, lấy rượu trắng ra rưới lên vết thương, dùng băng quấn lại hết sức thuần thục.
Y sư kia thấy vậy hơi tin y là người làm nghề y rồi.
Trình Xử Mặc lúc này mới như sống lại, vừa rồi vô thức kéo Vân Diệp tới, chẳng qua là kiếm người gần gũi an ủi chia sẻ đau khổ với bản thân thôi. Lúc này thấy Vân Diệp hết sức thuần thục xử lý vết thương cho mình, đó là phương pháp hắn chưa từng thấy, điều này khiến hắn nhen lên hi vọng.
– A Diệp, cứu huynh đệ ta đi, ngươi có cách mà, ngươi nhất định có cách phải không?
– Ta có cách, nếu không có gì bất ngờ, huynh đệ ngươi không chết nổi đâu, hai tháng sau lại là một hảo hán.
Y sư kia trố mắt, nếu không phải vừa rồi thấy Vân Diệp xử lý vết thương gọn ghẽ thì đã chửi toáng lên rồi, vết thương mất máu quá nhiều, lúc này hơi thở thoi thóp, có thể đứt hơi bất kỳ lúc nào còn dám lên tiếng ngông cuồng, may mắn sống được chỉ có thể nắm trên giường thôi. Để xem y cứu ra sao, dù sao thì cũng chết chín phần rồi, mặc cho y làm bừa.
– Huynh đệ của ta sẽ không sao?
Trình Xử Mặc tưởng mình nghe lầm, truy hỏi:
– Ta đã bao giờ lừa ngươi chưa, nói hắn không chết được là không chết được, tránh ra, đừng cản trở ta cứu người.
Nghe câu này Trình Xử Mặc chạy ù ra sau lưng Vân Diệp, mắt mở thao láo xem y cứu người ra sao. Vân Diệp dùng công năng đèn pin của di động chiếu vào con ngươi của người bị thương, con ngươi còn chưa co lại, lòng cảm thán, cái tên này sức sống thật mạnh mẽ.
– Giờ ta muốn dùng máu, máu người, lấy máu các ngươi cứu người này, ai sẵn lòng hiến máu?
Xung quanh tức thì im phăng phắc, ai nấy đưa mặt n hìn nhìn nhau, do dự một lúc, Trình Xử Mặc cắn răng bước lên:
– A Diệp, dùng máu của ta đi, dù sao mạng của ta do Tam Đình cứu, coi như trả cho hắn là được.
Vân Diệp tán thưởng ra mặt, lòng kêu một tiếng “háo hản”, đang định giải thích truyền máu không chế được thì thấy một bàn tay lớn bợp gáy Trình Xử Mặc:
– Lão tử còn chưa chết thì khi nào tới lượt ngươi, Vân tiểu tử, cứ máu người là được à?
Không một ai phát hiện Lão Trình đứng ở cửa từ bao giờ, thân mang chiến giáp, đao trong tay còn đầm dìa máu, xem ra vừa mới giết người, sát khí khiến Vân Diệp không dám nhìn thẳng.
– Bá bá, chỉ cần xem loại máu có thích hợp không là được.
– Vậy ngươi xem mấy tên kia có được không?
Lão Trình lấy đao chỉ bảy tám người Khương bị thừng trói chặt ngoài cửa.
– Để tiểu chất thử máu đã.
Vân Diệp lấy ra hai tấm kính và một tờ giấy thử bên chia có chia ra ô tổng cộng năm màu, đem hai thứ này đặt lên khay, dùng mũi kim đâm vào ngón tay thương binh, lấy máu, cho vào năm ô của giấy thử, lại lấy ít máu bôi lên tấm kính, dùng tăm xỉa răng đâm ngón tay mình, lấy một giọt máu hòa vào máu thương binh, kẹp hai tấm kính lại, quan sát kỹ một lúc liền có kết quả, thương binh khác máu mình, lại xem giấy thử, chỉ có ô màu xanh lam nhóm máu A đổi máu, các ô khác không đổi.
Sau khi xác định nhóm máu, Vân Diệp tới trước mấy người Khương, người Khương không hiểu bọn họ nói gì, nhưng bằng vào trực giác nhận ra chẳng phải chuyện tốt lành, ra sức lùi lại sau. Mấy đại hán vạm vỡ tóm lấy lôi tới trước mặt Vân Diệp, Vân Diệp thử máu từ tay bọn họ phát hiện có hai người cùng nhóm máu với thương binh, bảo các thân vệ rửa sạch cánh tay hai người đó, y không muốn thương bi lại chết vì nhiễm trùng. Người Khương bị bịt mắt sống chết vùng vẫy, nhưng dưới sự nỗ lực của thân vệ vẫn bị Vân Diệp dùng ống dẫn máu cắm vào, nhìn máu hơi đen từ từ chảy vào trong cơ thể thương binh, hơi thở thương binh cũng ngày càng dài, môi đã có chút sắc máu, y sư bắt mạch thương binh, mắt sáng lên, mồm há hốc. Đám người trong lều trừ cha con Lão Trình thì thì ai nấy đều vui mừng, ánh mắt nhìn Vân Diệp ngày càng kính sợ.
Trang Tam Đình sống rồi, chỉ là vết thương vừa ngừng chảy máu lại chảy máu. Vân Diệp dùng kẹp bông cẩn thẩn rửa vết thương, y không muốn khó khăn lắm mới cứu được người lại để lại di chứng. Quân y hoàn toàn thành trợ thủ của y, lấy một cái kim khâu vết thương, dù tay run bần bật, khâu cái sâu cái nông, cái vẹo cái lệch, dù gì cũng kiên trì xong được. Vả lại Trang Tam Đình có dựa vào cái mặt kiếm sống đâu, khâu xấu hay đẹp cũng chả anh hưởng mấy, đại nạn không chết còn dám kén cá chọn canh à?
Người Khương chết rồi, không phải bị lấy máu mà chết mà sợ quá mà chết. Vân Diệp không dùng cồn rửa vết thương nữa, dù sao y mang theo rất ít, vết thương Trang Tam Đinh quá lớn, dùng vài lần là hết ngay, quân y sư dùng kim sang dược bôi lên vết thương, Vân Diệp cầm lấy ngửi ngửi, vôi sống, con mẹ chứ, té ra là vôi sống, bên trong trộn thêm một số dược liệu.
Vân Diệp không hiểu, không biết thứ dược liệu nào còn có công hiệu sau phản ứng vôi sống? Với y, vôi dùng để quét tường, dùng để khử trùng, chứ chưa bao giờ nghĩ tới dùng để bôi vết thương. Vân Diệp lấy thuốc giao Trình Xử Mặc, dặn mỗi lần hai viên, một ngày ba viên, còn Trang Tam Đinh có vượt qua được nhiễm trùng không thì phải xem tạo hóa.