"Đào tiểu thư bệnh ảo tưởng của cô cũng nặng quá rồi."
Bị ánh mắt xem thường của Trần Nhậm làm cho khó chịu nhưng Tuyết Mai lại chẳng có thái độ gì gay gắt, cô mơig hắn ngồi xuống nhếch môi cười nhẹ chậm rãi nói:
"Ha... không biết Trần thiếu gia đến đây có chuyện gì?"
"Anh đến khám bệnh thần kinh hay chứng liệt dương khó trị?"
"Bằng con mắt đã chữa cho nhiều bệnh nhân như của tôi, theo tôi thấy chắc chắn anh bị cả hai rồi. Đến khoa thần kinh nhé, còn liệt dương thì... tôi chịu."
Cô vừa nói vừa cười nhạt tựa như đó là chuyện bình thường không có gì đáng bận tâm, Tuyết Mai còn nhìn Trần Nhậm tỏ ra rất đồng tình với hắn.
Tuyết Mai bây giờ thật sự quá khác so với Đào Tuyết Mai bình thường mất bình tĩnh và gây hứng với Hạ Nghiên, cô của lúc này vừa điềm tĩnh vừa xinh đẹp, thần thái đỉnh cao này đúng là quá khác.
Có lẽ Đào Tuyết Mai cũng như mọi cô gái bị tình yêu làm cho mờ mắt trở nên mù quáng và đi vào con đường sai lầm, cô mất bình tĩnh, cô trở nên đanh đá và ganh tị với người khác, cô chẳng giữ được vẻ bình tĩnh như bây giờ khi vướng vào tình yêu.
Đào Tuyết Mai có lẽ là người tinh anh, một người tài giỏi trong giới Y học nhưng cô lại là người khờ khạo và không được minh mẫn trong tình yêu.
Cũng có thể lý giải bằng một cách khác:
Tuyết Mai lúc đối đầu với Hạ Nghiên và Tuyết Mai lúc làm việc là hai nhân cách hoàn toàn khác nhau, Tuyết Mai lúc này không hề hay biết đến Trần Duật hay Hạ Nghiên.
Đó cũng là một giả thiết đặt ra cho người bị đa nhân cách thôi, còn Tuyết Mai bị bệnh 'trà xanh'.
Trần Nhậm nhìn tách trà nóng do Tuyết Mai rót, hắn là người dễ nổi nóng tính cách ngông cuồng nhưng lần này lại không có phản ứng gì gây gắt, chỉ có nụ cười lạnh nhạt trên môi.
Uống một ngụm trà, hương thơm từ lá trà khiến hắn dễ chịu vị trà vừa chát vừa ngọt thật giống người phụ nữ đang cố tỏ ra thanh tao ở đây.
Nổi tiếng là một tên đàn ông dễ nóng nảy, rất cộc tính nhưng lúc này Trần Nhậm lại bình tĩnh ngồi đó thưởng thức trà ngon hoàn toàn không có hành động bực tức nào đối với Tuyết Mai, đúng là quái lạ.
Hắn cười khẩy, đặt ly trà xuống bàn chầm chậm nói:
"Đào tiểu thư miệng lưỡi đúng là sắc bén, chả trách Trần Duật nhà chúng tôi lại không để ý đến cô."
"Người như cô ấy à... cũng chỉ làm tiểu tam, trà xanh mà thôi."
Giọng hắn không cao, chầm chậm nhẹ nhàng như đang nói chuyện tán gẫu với cô. Tuyết Mai cười lạnh, bị tên này nói trúng điểm yếu của mình khiến cô không thể không tức được.
"Trần thiếu... đừng cố tỏ ra thân thiết với em trai mình như thế, ở cái thành phố này ai mà chẳng biết anh ghét cay ghét đắng Trần Duật, hận không thể trực tiếp giết người để lấy hết gia tài cơ chứ."
Cánh tay Trần Nhậm khẽ cứng đờ, hắn nhíu mày không vui vẻ mà nhìn Tuyết Mai. Con khốn này dám sỉ nhục hắn như vậy!
Bản tính trong người dù sao cũng chẳng thể thay đổi được, Trần Nhậm vốn nóng tính lần này còn bị nói trúng chỗ đau của mình liền muốn nổi đóa.
"Đào Tuyết Mai! Cô đừng có mà nói sốc tôi, cô và tôi cũng là hạng người như nhau thôi... đều vì thứ mình muốn mà tranh giành."
"Cô dám thề là bao năm nay mình không hề có suy nghĩ và hành động muốn giật chồng người khác đi?"
"Haha... đừng cố tỏ ra thanh cao khi bản thân mình cũng đê tiện như người khác."
Nháy mắt không khí trong phòng trở nên hỗn loạn, hai con người trừng mắt nhìn nhau như kiểu chỉ cần có tiếng 'súng' nổ báo hiệu bắt đầu họ sẽ nhào đến liều chết một phen.
Đào Tuyết Mai giận đến phát run, cô đập bàn đứng bật dậy trừng mắt nói:
"Trần Nhậm, tên khốn nhà anh... loại người hèn nhát ngu ngốc như anh mà dám so sánh cùng tôi sao?"
"Bao nhiêu năm nay bại liên tục dưới tay Trần Duật mà vẫn chưa ngộ ra à?"
"Thất bại... anh thật sự thất bại. Mãi mãi bị Trần Duật dẫm đạp dưới chân thôi."
Dứt lời Đào Tuyết Mai hừ lạnh, cô chỉnh lại vạt áo blue của mình lạnh lùng đuổi người:
"Bây giờ tôi bận rồi, không rảnh để tiếp anh nữa. Mời về cho."
"..." Trần Nhậm giật giật khoé môi, hắn thật sự bị chọc cho tức giận.
Thái độ của con đàn bà này thật khiến hắn không chịu được, cô ta vì Trần Duật cho dù không có được tên đó vẫn một mực bảo vệ hắn. Ngu ngốc, một con đàn bà ngu ngốc.
Tức giận hừ lạnh, Trần Nhậm đứng lên gằn giọng:
"Đào Tuyết Mai... cô sẽ hối hận, Trần Duật sẽ không bao giờ yêu loại người như cô."
Khiêu khích ra mặt Trần Nhậm cười vang xoay người rời đi, 'Rầm' tiếng đóng cửa vang dội, Đào Tuyết Mai nghiến răng tức nên thở hồng hộc.
Cô kiềm nén lại xúc động trong lòng mình ngã vật ra ghế, gác tay lên che lại hai mắt cô thở dài một hơi đầy mệt mỏi.
Trần Duật, có phải đúng lời lời Trần Nhậm nói anh sẽ không bao giờ yêu em không?
Hai mắt cô lập tức mở ra, tay nắm chặt thành nắm đấm trên mặt lộ ra biểu cảm không cam lòng lầm bầm nói:
"Trần Duật... anh sẽ yêu em, nhất định sẽ yêu em."
"Trần Duật anh thật ngốc!"
Trần Nhậm rời khỏi phòng làm việc của Đào Tuyết Mai, đã đi được một đoạn xa rồi hắn vẫn còn tức giận không thôi. Vốn định tìm đến cô ta để hợp tác chung vì hắn biết Đào Tuyết Mai này vừa có gia thế lại còn si mê Trần Duật, chưa kịp nói đã bị con nhỏ này chửi từ trên đầu chửi xuống.
Con đàn bà ngu ngốc đó đúng là không biết điều, cuối cùng cũng sẽ ngoan ngoãn dưới tay hắn... chờ đi.
"Mẹ nó, Đào Tuyết Mai... Trần Duật, tao nhất định đè bẹp tụi mày."
"Lũ khốn kiếp!"