Hạ Nghiên còn chưa dứt câu thì đã bị hắn quát cho im bặt, cô nuốt một ngụm nước miếng thật sự muốn nói thêm vài câu nhưng không dám nói lớn, chỉ có thể lầm bầm trong miệng.
"Anh quát em...đồ độc ác, đồ đàn ông bội bạc..."
"Quát người ta cơ đấy...hung dữ thế...ai làm gì mà dữ dằn thế..."
Trần Duật cất bước tới chiếc xe hơi đã có nhân viên phục vụ mở cửa chờ sẵn, hắn trực tiếp ném cô vào ghế lái phụ, nghiêng người vào thắt đai an toàn cho cô rồi hung dữ nói:
"Em còn nói thêm một câu nữa, tôi đánh tét mông em đấy!"
"..." Hạ Nghiên thành thực im lặng, bộ dạng đáng thương không nói nên lời.
Đánh tét mông!
Hắn đánh hơi bị nhiệt tình đấy, Hạ Nghiên còn nhớ thời gian đầu lúc mà cô còn đang mang bệnh thật có một lần ương bướng không chịu nghe lời, cơm không ăn mà cứ thích leo lên cây cao vui đùa trên đó, tuy không bị té nhưng lần đó Trần Duật lại rất tức giận trực tiếp khoá cửa tét mông cô.
Nghe không nhầm đâu, hắn thực sự tét mông cô, còn đánh tận mấy cái liền đến độ hai mông đều đỏ cả lên in hằng năm dấu tay trên đó.
Từ lần đó cô tởn cho tới bây giờ, sợ đến mức xỉu lên xỉu xuống luôn ấy chứ.
Đúng là đồ độc ác!
Thấy cô đã chịu ngoan ngoãn im lặng nhưng trên mặt vẫn nhăn nhó như đang phản kháng lại hắn cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ đóng cửa xe lại. Từ trong ví tiền lấy ra mấy tờ năm trăm nghìn đồng đưa cho cậu nhân viên giúp hắn trông xe nãy giờ.
Tiền bo hậu hĩnh như vậy ai mà không mừng, cậu nhân viên kia nói cám ơn hai tiếng, như cún con vẫy chiếc đuôi bé xinh chạy sang mở cửa bên kia cho hắn.
Ngồi trên ghế lái, Trần Duật nổ máy lái xe rời khỏi quán bar Thiêu Thân. Đường về đêm đã không còn bao nhiên bóng người, xe cô lác đác chỉ còn mấy chiếc, tiếng gió thổi lọt qua khe cửa, Hạ Nghiên từ đầu đến cuối đều cúi gầm mặt không nói gì.
Không khí trong xe im lặng đến mức đáng sợ, đến tiếng hít thở của mình Hạ Nghiên cũng cố gắng giảm thiểu nhẹ đến mức có thể.
Ánh mắt sắc bén liếc qua người phụ nữ bên cạnh, cuối cùng hắn chỉ biết buông tiếng thở dài.
Hắn thua rồi, bại dưới tay cô sự im lặng này của cô khiến hắn không nỡ giận dỗi.
"Không muốn trình bày với anh à?"
"Nghiên Nghiên."
Âm thanh trầm khàn vang lên, còn mang theo chút khí lạnh còn vươn lại. Trái tim của cô run lên, Hạ Nghiên lúc này mới quay sang cười hì hì với hắn, nhưng nhận thấy hắn không chịu bỏ qua ben tủi thân đáp.
"Nghiên Nghiên có làm gì đâu..."
"Là Mộ Tịch rủ em mà... cậu ấy bảo ở đấy chơi vui lắm."
Nói đặng Hạ Nghiên liền dừng lại, nghiêng người sang nắm lấy tay hắn. Hai mắt cô chớp chớp cố tỏ ra đáng thương, cố gắng tỏ ra mình là người vô tội là do 'người xấu' nào đó rủ rê.
Trần Duật bật cười thành tiếng:
"Chơi vui là vì có trai đẹp sáu múi đúng không?"
"Vì ở đó có các mỹ nam mỹ nữ mà em thích...đúng không Nghiên Nghiên?"
Hắn cố ý nhấn mạnh bốn chữ 'mỹ nam mỹ nữ' lúc đến tên cô còn tha thiết kéo dài thanh âm khiến cho đáy lòng Hạ Nghiên như có ai đó cào nhẹ một cái.
Haha, toi rồi!
Mộ Tịch, là cậu hứa sẽ chịu trách nhiệm nên đừng trách tớ.
Hạ Nghiên nhìn hắn kịch liệt lắc đầu, nắm chặt bàn tay to lớn đang rảnh rỗi của hắn lên uỷ khuất nói một câu.
"Là Mộ Tịch dụ dỗ em...chồng ơi...em vô tội!"
Trần Duật cười lạnh ở trong lòng, nhướn mày nhìn cô đằng sau khuôn mặt điềm đạm đáng yêu này lại là một người ranh ma, xảo quyệt.
Hạ Nghiên, coi như em giỏi!
Hắn cong môi cười, thoát khỏi hai bàn tay của cô đổi khách thành chủ nắm ngược lại nó, ngón tay xoa xoa mu bàn tay của cô, nhẹ nhàng nói:
"Vậy sao?"
"Vâng!" Hạ Nghiên nhanh miệng đáp.
Hắn nghiêng đầu sang, nhìn cô đăm đăm nhìn biểu hiện vui vẻ như vừa thoát nạn của cô mà nói ra một câu đầy ẩn ý:
"Nhưng anh thấy em rất hưởng thụ, mắt nhìn láo liên...bọn họ đẹp hơn chồng em à?"
...