• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nếu còn xúc phạm vợ tôi, anh chờ chết đi!"

"Trần Nhậm, anh chỉ còn duy nhất một cơ hội. Đừng để tôi ra tay diệt trừ anh."

"..."

Bá đạo quá!

Các thiếu nữ không nhịn được cảm thán.

Sắc mặt Trần Nhậm tái mét, hắn không nghĩ Trần Duật giữa thanh thiên bạch nhật như vậy sẽ không bỏ qua cho hắn, ngược lại còn công khai tìm hắn tại chỗ.

Đây chẳng phải là đang tuyên bố cho tất cả mọi người biết trong mắt chủ tịch như Trần Duật địa vị của Trần Nhậm đã quay về số không, không còn chút ảnh hưởng nào sao?


Mẹ nó, khốn kiếp!

"Trần Duật...tôi là anh họ câu!"

"Cậu vì một con đàn bà mà đối xử với anh em ruột thịt mình vậy à?"

Trần Nhậm điên tiết hét lên, hắn từ xưa đến nay chưa bao giờ biết nhẫn nhịn kiềm chế là gì, một khi tức giận đều nói ra, đây cũng chính là điểm dẫn đến sự thất bại của hắn, khiến cho hắn mãi không thể thành công, mãi mãi không thành giành giật những thứ trên tay Trần Duật được.

Tất cả nhân viên có mặt xem kịch không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh, bọn họ ai cũng biết chủ tịch Trần nhà này có bao nhiêu lạnh lùng, dứt khoát. Lại nói ở đây ai ai cũng có mắt cả, ngay từ đầu chính Trần Nhậm chính là người chế ngạo, phỉ báng vợ của chủ tịch.

Người thông minh có thể làm ra những hành động như vậy sao?

Tất nhiên sẽ không!

Chỉ có con người chỉ số thông minh bị hạ thấp như Trần Nhậm mới làm vậy thôi.

Bước chân Trần Duật đột ngột dừng lại, cánh tay vòng qua trên vai Hạ Nghiên chầm chậm thả xuống, hắn xoay người lại đi đến bên cạnh Trần Nhậm xoè tay ra Trần Nhậm thấy thế liền sáng hai hắn bắt lấy tay Trần Duật để đứng lên, cứ ngỡ là tên em họ này đã suy nghĩ lại.



Nhưng không!

"Cậu..." Trần Nhậm cười nói.

Nhưng chỉ vừa nói được một từ liền bị nắm đấm của Trần Duật đánh cho ngã lăn ra rất một lần nữa, sảnh lớn vang lên tiếng hét, không khí lập tức sôi nổi.

Trần Duật nhíu mày, chán ghét nhìn đối phương. Hắn đối với người muốn nhạo báng cô, làm khó dễ cô, chê cười cô đều tức giận, mất bình tĩnh.

"Mẹ nó... cậu điên à?" Khoé môi Trần Nhậm rỉ máu, bộ dạng thảm hại.

Trần Duật đảo mắt nhìn xung quanh tức khắc liền không có một tiếng động, hắn nhíu chặt mày hừ lạnh chỉnh lại áo vest.

"Tôi lười cúi xuống để đánh anh... nên mới kéo lên, đừng hiểu lầm."

Trần Nhậm tức đến mức mất kiểm soát, hắn đứng bật dậy muốn tiến lên 'sống mái' với Trần Duật nhưng bảo vệ phía sau đã nhanh tay giữ chặt lại. Trần Nhậm vừa hét vừa đấm đá loạn xạ:

"Trần Duật...mày vì một con đàn bà mà đánh anh họ mày."

"Tao là anh họ mày...là anh họ mày đó."

Trần Duật nghe đến ba chữ 'con đàn bà' liền muốn tiến lên cho Trần Nhậm thêm một đấm, nhưng phía sau liền có người kéo lại. Bàn tay mềm mại có độ ấm nắm chặt tay anh, Hạ Nghiên rơm rớm nước mắt nói:

"Chồng ơi...đừng đánh nữa..."

Tưởng cô tốt thế nào, không ngờ câu tiếp theo của cô khiến người khác ngã ngửa.

"Để em gọi cho Mộ Tịch...cậu ấy có nhiều đàn em lắm, để đàn em cậu ấy đánh...anh mà đánh sẽ đau tay lắm."

"???" Muốn hộc máu!

Trần Nhậm muốn chết ngay tại chỗ, đôi vợ chồng này ăn ý quá. Ăn ý đến mức mà hắn muốn điên lên rồi.



Người khác thấy Trần Duật là chủ tịch lớn, vừa có tài, có sắc, còn có tiền sẽ có suy nghĩ chính chắn hơn, làm việc rõ ràng hơn. Lúc đầu không ai ngờ đến chủ tịch Trần sẽ đánh nhau, còn đánh nhau công khai như vậy, càng không ngờ đến hắn rất sủng phu nhân nhà mình.

Trần Duật vuốt tóc cô, gật đầu tán thành:

"Được...bảo thư kí gọi người đến đánh tên này."

"Chúng ta đi trước, mất thời gian quá rồi."

Trần Nhậm ơi là Trần Nhậm, mày không ngờ đúng không?

Không ngờ Trần Duật không để mày trong mắt, không ngờ mày trong lòng Trần Duật chỉ là một hạt cát giữa sa mạc bao la rộng lớn, lại càng không ngờ 'con đàn bà' mà mày chửi bới, ghét bỏ nảy ra ý định 'hung ác' kia.

Không ngờ, đúng không?

Mặc kệ cho Trần Nhậm phía sau la lối, mặc kệ có phải họ hàng ruột thịt hay không Trần Duật cũng dứt áo rời đi, ôm vợ về phòng của mình.

Trần Nhậm sao?

Vốn nể mặt hai bác nên mới cho hắn làm một chức tổng giám đốc, chỉ cần hắn an phận là được rồi Trần Duật sẽ mắt nhắm mắt mở không làm gì. Nhưng hôm nay hắn dám động tay động chân, phỉ báng Hạ Nghiên nên Trần Duật không thể tha được.

Thư kí của Trần Duật ở lại thu xếp mọi chuyện, may thay danh tiếng của Trần Nhậm đã kém vả lại một số người chứng kiến rõ ràng mọi chuyện nên không khó giải quyết. Còn về Trần Nhậm thì...

Trước mắt cứ thả đi, dù sao chủ tịch không ra chỉ thị rõ ràng tức là chưa muốn làm gì hắn. Thư ký đẩy gọng kính, theo chân bảo vệ đang kéo Trần Nhậm đi ra cổng chính.


Sau khi Trần Nhậm được thả ra hắn liền muốn tiến vào nhưng thư ký liền liếc mắt ra hiệu cho bảo vệ, Trần Nhậm bị gô cổ lần thứ hai.


"Trần thiếu gia...ý của chủ tịch đã rõ ràng. Tạm thời Trần thiếu không cần đến công ty, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."


"Trần thiếu cũng thấy rồi đó, chủ tịch đang tức giận...nếu anh còn đi vào đó gây chuyện tôi không chắc... cái mạng anh có giữ được không."


Mấy chữ cuối cùng thư ký cố gắng hạ thấp giọng, chỉ nói cho một mình Trần Nhậm nghe. Không hiểu sao khi nghe đến đây cùng với cái ánh mắt kia của tên thư ký Trần Nhậm lại cảm thấy lành lạnh sống lưng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK