"Anh sao thế, dạo này mỗi lần đến phòng em đều sẽ ra ban công nhìn sang bên căn biệt thự nhỏ kia, có phải bên đó có gì hấp dẫn anh phải không?"
Từ nãy tới giờ Lãnh Kiệt đều mặc kệ cô ta muốn làm gì thì làm, ngay lúc này điện thoại anh reo lên, anh bắc máy, sau khi nghe Tô Thành báo cáo xong thì quay qua nhìn Từ Di Giai.
"Có phải em có chuyện giấu anh không?"
Giọng điệu mười phần lạnh lùng như thế khiến Từ Di Giai hơi sợ hãi, Tô Thành làm việc hiệu quả, nhanh như thế đã đến tai anh, nhưng mà cô ta cũng không có chối bỏ.
"Đúng vậy, em chẳng làm gì nhiều, em chỉ cho người dạy dỗ Kỳ Ái Linh một chút mà thôi, gây khó khăn cho cô ta một chút trong lúc quay quảng cáo cùng một vài hợp đồng. Cô ta xứng đáng bị như vậy, bởi vì ai cho cô ta cướp anh từ em!"
Càng nói Từ Di Giai càng bộc lộ bản chất của mình, ánh mắt cô ta mang tia sắc bén, thâm độc. Lãnh Kiệt nghiêng đầu, bộ dáng thì hứng thú nhìn cô ta nhưng ánh mắt thì lạnh lẽo tột độ, anh rút tay mình ra sau đó nắm vai Từ Di Giai khẽ dùng lực đẩy cô ta ngồi xuống sofa.
Anh thẳng lưng cúi đầu xuống, tay phải nâng cằm cô ta lên nhìn mình, tay trái thì đút túi quần. Động tác lưu loát, mồm miệng trơn tru nói: "Em có biết vì sao những năm qua tôi lại chiều chuộng, dịu dàng với em không? Khi tôi còn nhẹ nhàng thì em phải biết chừng mực, khi tôi ôn nhu nhìn em thì em phải biết điều, khi tôi chiều chuộng em thì em phải biết giới hạn của tôi tới đâu.
Tôi không thích nhất loại người thừa nước đục thả câu, dựa hơi tôi để thỏa mãn tâm tư đen tối. Em hiểu không?"
Ánh mắt anh sắc bén khiến Từ Di Giai hoảng hốt, thấy anh đến xưng hô cũng vì tức giận mà thay đổi, cô ta ngàn lần vạn lần không ngờ anh lại đối với cô ta như thế, cũng không ngờ vì Kỳ Ái Linh mà bị anh giáo huấn một phen.
Mãi không thấy Từ Di Giai đáp lại, anh gia tăng thêm lực ở tay, ánh mắt càng thêm nguy hiểm.
Từ Di Giai cảm giác được cơn đau truyền đến từ cằm liền vội vàng gật đầu. Lúc này anh mới thỏa mãn buông cô ta ra, rời khỏi phòng. Khi anh đặt tay lên chốt cửa thì đằng sau Từ Di Giai hai mắt đỏ hoe ấm ức nói: "Anh gần đây rất lạ, anh không còn quan tâm em như trước, anh lạnh lùng, càng ngày càng xa cách em, em biết anh chiếu cố em, chiều chuộng em vì lời hứa với ba em, có phải năm đó ba em không cứu anh một mạng thì cả đời này anh không thèm nhìn em lấy một cái hay không?"
Nói xong, một giọt nước mắt lăn trên má Từ Di Giai, cô ta thủ đoạn như thế chẳng phải vì yêu anh hay sao, anh không hiểu hay cố tình không hiểu đây.
Lãnh Kiệt nghe vào tai không sót một chữ, anh quay lại đối diện với cô ta không mặn không nhạt nói: "Năm đó tôi biết ơn ba em vì dù sao ba em cũng cứu tôi lại là tài xế cho Lãnh Gia nhiều năm, nhưng năm đó là do ba em lái xe không cẩn thận, lúc đo tôi còn nhắc ông ấy chuyên tâm lái xe, ông ấy bảo có cuộc gọi gấp, nếu như ông ấy không phải vừa lái xe vừa nói chuyện điện thoại thì e rằng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Còn việc quan tâm em là thật lòng muốn bù đắp cho em khi bên em không có người thân, lại còn bên tôi trong những năm vừa qua, nhưng không phải vì thế mà em được quyền mượn tay tôi để thực hiện tâm tư xấu của bản thân. Tôi cũng có nguyên tắc và giới hạn của mình, còn em thì không phải là ngoại lệ của tôi."
Anh nói âm thanh vừa đủ, tốc độ không nhanh không chậm lần lượt len lỏi vào không gian, đáp thẳng vào tim Từ Di Giai, cô ta khóc nấc lên, anh từ đầu tới cuối đều không nói đến việc thích cô ta, nghĩa là anh ngầm thừa nhận nếu không phải vì ân huệ với ba cô ta thì chắc chắn anh sẽ không thèm để ý đến cô ta. Anh quả nhiên hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, anh khiến cô ta ảo tưởng anh có tình cảm với mình, không kiềm chế được mà càng yêu anh hơn.
Từ Di Giai trơ mắt nhìn anh rời khỏi phòng, rõ ràng những năm qua mọi chuyện đều tốt đẹp như thế cơ mà, rõ ràng trong mắt Lãnh Kiệt chỉ có mình cô ta, rõ ràng người phụ nữ có thể bên cạnh anh cũng chỉ có cô ta, tại sao sau vụ Kỳ Ái Linh mọi thứ lại quay về quỹ đạo ban đầu rồi? Những lần anh cùng cô ta ôm hôn chẳng lẽ anh không có cảm giác gì? Ban nãy anh còn nói chuyện năm xưa là do ba cô ta lái xe không cẩn thận dẫn đến tai nạn, thế chẳng phải cô ta càng không có cơ hội có được trái tim anh hay sao.
Nghĩ đến đây Từ Di Giai ngồi sụp xuống đất, tóc cô ta rũ xuống trước ngực, đôi môi mím chặt, ánh mắt cực kỳ căm hận, cô ta nắm chặt váy mình, cô ta không tin mấy năm qua đều vô nghĩa, cô ta chính là không cam lòng. Nếu Từ Di Giai không có được Lãnh Kiệt thì đừng hòng ai có được anh.
Sau khi ổn định tinh thần, Từ Di Giai đứng dậy bước vào phòng tắm, cô ta đứng trước gương ngắm nhìn dung mạo xinh đẹp trong đó, vì Lãnh Kiệt cô ta còn dám đi phẫu thuật thẩm mĩ, để xứng với anh hơn có gì cô ta không dám đánh đổi, khuôn miệng khẽ cười nhếch lên. Nếu như gương mặt này vào giới giải trí thì sao? Mặc dù không sánh bằng sắc đẹp của Kỳ Ái Linh nhưng mà khí chất thì cô ta tuyệt đối không thua kém Kỳ Ái Linh.
Từ Di Giai tới phòng khách, ngồi xuống sofa, trên tivi đang chiếu cảnh Kỳ Ái Linh quảng cáo son mới, cô ta tức giận nhìn Kỳ Ái Linh trên màn hình sau đó tắt tivi bước ra ban công, khoanh tay trước ngực rồi thầm nói: "Kỳ Ái Linh à Kỳ Ái Linh, mặc dù cô và anh ấy chia tay thì sao, tôi chính là ngứa mắt cô, để xem khi tôi vào công ty giải trí có thể đạp đổ cô xuống hay không?"
...
Liêm Viên vào bếp nấu cơm tối, cô tiện thể làm bánh bao rồi mang đi hấp, sau đó mang nồi thịt kho lên bếp. Dạo gần đây cô rất muốn ăn bánh bao mang hương bị mà bà ngoại làm cho cô ngày xưa. Lâm Lâm nhắn tối nay sẽ ghé qua ăn cơm, sau khi chuẩn bị nguyên liệu thì cô ra khỏi nhà để đón cô ấy, thế nhưng cô lại quên mất không tắt bếp. Vừa bước ra đến cổng cô liền tò mò nhìn biệt thự Hoàng Long Đỉnh, vô tình lại nhìn lên tầng ba.
Cô dụi mắt nhìn lại, sau đó lại chớp chớp mấy cái, bóng dáng của người mới quay vào phòng rõ ràng là bóng dáng của người phụ nữ, Liêm Viên ngẩn người, chẳng lẽ là Lãnh Diệp Vân?
Không đúng, Lãnh Diệp Vân có nói với cô lúc sáng rằng chị ấy bận việc ở vũ đoàn, hiện tại sẽ không thể ở Hoàng Long Đỉnh. Người lúc nãy cũng là một người phụ nữ khá yêu kiều, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ của Lãnh Diệp Vân.
Vừa đi Liêm Viên vừa thắc mắc, cái miệng hơi chu ra, hay do cô hoa mắt rồi? Mái tóc được cô cột đuôi ngựa, vừa đi vừa lắc lư trông rất đáng yêu.
Hình ảnh ấy của cô rất vừa vặn được camera tại cổng Hoàng Long Đỉnh ghi lại, mà Lãnh Kiệt sau khi rời khỏi phòng Từ Di Giai liền về phòng thay một bộ đồ thoải mái hơn, anh muốn ra ngoài để xem mấy gốc hoa hồng như thế nào, dù sao quanh Hoàng Long Đỉnh cũng là trồng hoa hồng leo, đây chính là tác phẩm của mẹ anh, bà còn đặc biệt dặn anh phải chăm sóc kĩ càng, căn biệt thự này nếu không nói ra tên chủ nhân thì người ngoài còn tưởng chủ nhân là con gái.
Lãnh Kiệt thở dài một hơi sau đó ngồi xuống rồi xem từng gốc cây, người làm tại biệt thự đã quá quen với hình ảnh này, nhưng mà anh là bị mẹ mình ép. Sau khi xem xong gốc cây gần cổng thì anh đứng lên lại vô tình nhìn thấy Liêm Viên đi qua, còn có biểu cảm ấy.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại đi theo cô ra cổng, cánh cổng tự động mở ra, Lãnh Kiệt dùng ánh mắt không kiêng dè nhìn đằng sau lưng Liêm Viên, thấy cô cứ vừa đi ngẩn người như thế, giống như là gặp phải chuyện gì vậy. Trông cô khá buồn cười, cả người nhỏ nhắn cứ chậm chạp như vậy, bỗng chốc anh cảm thấy rất thải mái, đuôi mắt khẽ cong lên.
Thấy cô đi càng ngày càng xa, anh lại cảm giác có chút hụt hẫng, định quay người đi vào, nhưng vừa quay đi thì bỗng thấy bóng dáng ấy hớt hải chạy quay lại phía anh. Trong miệng cô còn la lên: "Mẹ ơi, nồi thịt của con!".
Cô chạy nhanh tới nỗi Lãnh Kiệt đứng ngay trước cổng Hoàng Long Đỉnh mà cũng không nhìn thấy. Lần này thì đến lượt Lãnh Kiệt ngơ ngác, anh không biết cô còn có bộ dạng này đấy, nhưng mà rõ ràng anh đứng ở đây sao cô không dừng lại một chút.
Trong lòng bỗng buồn bực, đôi lông mày lại cau lại, Lãnh Kiệt quay về trạng thái lạnh lùng của mình kèm theo chút ỉu xìu. Anh cúi xuống nhìn chân mình.
Thật muốn tìm cái gì đó trút giận. Ngôn Tình Ngược
Đúng lúc đó lại có bóng dáng chạy đến trước mặt anh, Lãnh Kiệt bất giác ngẩng đầu thấy cô gái bé nhỏ mới chạy qua đang thở hồng hộc đôi mắt tròn long lanh nhìn anh, hai má đỏ bừng, mồ hôi từ trán chảy xuống xương quai xanh, chảy vào áo cô rồi mất hút.
Ực...
Lãnh Kiệt nhìn đến mê mẩn, khẽ nuốt nước bọt, yết hầu nhấp nhô nhẹ nhàng lên xuống, bỗng dưng anh thấy hơi nóng, thời tiết nay làm sao thế nhỉ, nghĩ thế nhưng ánh mắt anh lại khóa chặt trên người cô.
Liêm Viên ổn định lại nhịp thở cũng không có phát hiện ra ánh mắt anh có gì không đúng, cô ngẩng đầu ngập ngừng hỏi anh: "Cái đó...Lãnh tổng à, anh có muốn ăn bánh bao không?"
Khi nghe cô hỏi thế, anh như bị điểm huyệt, sao cô biết anh thích ăn bánh bao? Sao bỗng dưng chạy đi rồi còn quay lại hỏi anh? Vậy có nghĩa là cô nhìn thấy anh đúng không? Chẳng phải cô cũng sợ anh hay sao, sao hôm nay lại có dũng cảm đối diện nói chuyện với anh vậy?
Ngàn câu hỏi đang luẩn quẩn trong đầu Lãnh Kiệt, anh cứ đứng như thế nhìn cô, quên cả trả lời, bộ dạng này của anh mà bị nhân viên của mình biết thì sẽ có phản ứng thế nào nhỉ, chắc là cười đến độ ngất trên bàn làm việc đi?
Đợi mãi không thấy anh trả lời, Liêm Viên có chút thất vọng, mặt buồn thỉu buồn thiu, hai bàn tay xoắn vào nhau, cúi đầu thấp đến nỗi cằm cũng dán vào ngực luôn rồi, sau đó giọng cô lý nhí: "Nếu...nếu anh không muốn..."
"Muốn!"
"Hả?" Liêm Viên ngẩng phắt đầu lên nhìn anh ngạc nhiên.
"Tôi nói, tôi muốn ăn bánh bao!" Lãnh Kiệt nói chắc nịch còn kèm theo chút gì đó vội vàng.
Vẻ mặt ấy của anh.
Cả đời này Liêm Viên chắc không thể quên được.
.....