"Kiệt đâu rồi, anh ấy đâu rồi?"
Kỳ Ái Linh hỏi bằng giọng nhẹ nhàng nhưng nghe kĩ thì thành run rẩy.
Tô Thành dĩ nhiên nghe ra được nhưng mơ hồ nghĩ chắc cô ta muốn níu kéo Lãnh tổng nên Tô Thành chỉ cười nói: "Lãnh tổng dặn tôi nói với cô rằng, ngày mai ngài ấy sẽ gặp cô để nói chuyện còn bây giờ ngài ấy đi nghỉ ngơi rồi!"
Kỳ Ái Linh biến sắc: "Nghỉ ngơi ở đâu?"
Tô Thành lạnh lùng nói: " Tôi không có nghĩa vụ phải nói cho Kỳ tiểu thư biết, cáo từ!"
Kỳ Ái Linh ngây ngẩn nhìn theo bóng dáng Tô Thành. Vậy là sao? Cô ta là vị hôn thê của Lãnh Kiệt cơ mà, sao lại không có nghĩa vụ nói cho cô ta biết, sao Tô Thành lại lạnh nhạt như vậy, mọi hôm rất tử tế với cô ta cơ mà?
Xong rồi! Lãnh Kiệt còn bị bỏ thuốc, nhưng giờ lại không thấy anh ở đâu, lỡ chẳng may thuốc phát tác dụng, anh phát sinh quan hệ với người khác thì làm thế nào?
Kỳ Ái Linh lúc này mới cảm thấy bản thân mình ngu ngốc cỡ nào!
Trong phòng 1166.
Sau khi Lãnh Kiệt vào phòng liền cởi áo vest rồi cởi luôn áo sơ mi, anh phát hiện ra mình không bình thường rồi.
Anh không phải là người tùy tiện, cuộc sống sinh hoạt cũng bình thường, chưa bao giờ anh nổi lên ham muốn tình dục như lúc này, Lãnh Kiệt bây giờ mới phát giác ra một điều gì đó, Lãnh Kiệt năm chặt tay, gân xanh nổi lên, cả người toát ra hơi thở như dưới địa ngục.
Anh bị bỏ thuốc rồi!
Cái loại khó chịu này khiến anh không kiểm soát được bản thân, nhất là nơi nào đó bên dưới đã không chịu được nữa rồi.
Lãnh Kiệt cố gắng ép ham muốn của mình xuống, nhưng mà cổ họng anh lại phát ra tiếng gầm khẽ, trong anh như con thú đang cựa quậy muốn xông ra ngoài.
Chết tiệt, bao nhiêu thuốc? Bao nhiêu thuốc khiến anh thế này?
Nếu không có nơi để giải toả có phải sẽ như cực hình mà phát điên lên hay không? Lãnh Kiệt nghĩ đến đây lại gấp gáp mở cửa phòng ngủ để vào phòng tắm.
Khi đi qua chiếc giường King size, Lãnh Kiệt bỗng dừng lại, đuôi mắt anh liếc qua thấy một cái gì đó.
Một cục tròn tròn nổi lên trong chăn. Bất chấp cơ thể nổi dậy dục vọng, anh như con thú lao đến bên giường lật tung tấm chăn ra.
Trong phòng không mở điện, chỉ có ánh sáng bên ngoài thành phố và gió ở cửa sổ sát đất luồn vào mà thôi.
Liêm Viên cảm giác như có ai đó kéo cơ thể mình, cô tự nhiên mà "Ưm..." lên một tiếng.
Tiếng "Ưm..." đó bỗng chốc khiến cho bao nhiêu kiềm chế bản thân của Lãnh Kiệt bị tan rã. Trong mắt anh lúc này chỉ có thân thể nhỏ bé ấy mà thôi.
Tất cả mọi thứ đều theo bản năng mà tiến hành. Lãnh Kiệt đưa tay vuốt ve gò má của Liêm Viên. Xúc cảm mềm mịn khiến anh muốn hôn lên đó. Và thế là hàm muốn đánh gục lý trí.
Liêm Viên bị Lãnh Kiệt hôn má, hôn mũi, hôn môi, khắp mặt cô đều bị anh hôn lấy.
Như thể không ngừng được, Lãnh Kiệt môi lưỡi giao hoà cùng Liêm Viên, anh dùng môi mình mâm mê môi cô, ban đầu là hôn, lúc sau là gặm cắn không thương tiếc.
Trong đầu anh chỉ còn suy nghĩ anh muốn, anh rất muốn!
Liêm Viên bị rượu làm cho say đến bất tỉnh nhân sự nhưng cô lại nghe đâu đó trong không gian tiếng "Roạt" một cái.
Lãnh Kiệt gấp gáp kéo chiếc áo thu đông của cô ra, dùng sức xé thành hai mảnh, cứ thế từng món đồ trên người cô đều bị anh xé nát, rồi anh cũng cởi quần mình.
Cái lạnh khẽ làm cho Liêm Viên rùng mình, lại theo bản năng rúc vào lòng Lãnh Kiệt, chính cô không hề biết bản thân mình lúc này có bao nhiêu khiêu gợi cùng quyến rũ.
Cái miệng nhỏ của cô khẽ nhếch lên, Lãnh Kiệt ôm cơ thể của thiếu nữ vào lòng, da thịt chạm vào nhau, khiến anh thoải mái rên lên một tiếng, trong bóng tối lại tìm đến môi Liêm Viên.
Thân mình cô vặn vẹo hoàn toàn kích thích bản tính xâm chiếm ngỗ ngược của người đàn ông. Sau đó không chút nghĩ ngợi anh ghim vào cơ thể cô, Liêm Viên mơ hồ đau đơn lại rên lên, ánh mắt anh tối lại, anh liền cảm thấy được vật cản trong cô, anh ôm chặt cô, dứt khoát dùng sức đâm vào thật sâu.
"A!" Người con gái thống khổ đau đớn mở tròn mắt hét lên. Tất cả say xỉn đều biến mất. Trước mắt cô là thân hình của một người đàn ông, mui hương cơ thể này mặc dù mới được tiếp xúc vài lần nhưng cô lại nhận ra là của ai. Cô tròn mắt kinh hãi, nước mắt lập tức rơi xuống, nỗi đau làm cho Liêm Viên tỉnh táo lại hoàn toàn.
Tiếng hét của cô làm cho không gian như ngừng lại. Mùi máu tươi dần tản ra trong không khí...
Ý thức của cô trống rỗng trong phút chốc, dường như lúc này cô phát hiện ra mình đã mất đi thứ gì. Cô dốc sức đẩy lồng ngực cường tráng của anh ra, tựa như làm vậy có thể trốn khỏi sự cướp bóc thô bạo này.
Cô gào khóc trong lòng anh,vùng vẫy, nước mắt rơi từng hàng bên má, rơi trong vòng tay cường tráng của anh.
Nghe thấy tiếng hét của cô Lãnh Kiệt liền dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô, cô siết chặt đến nỗi khiến nơi đó của anh thực đau nhưng lại sảng khoái đến không nói lên lời.
Thân mình của Liêm Viên toát ra hương thơm tươi trẻ thuần khiết kích thích thần kinh Lãnh Kiệt. Trong đôi mắt u lãnh lộ ra vẻ lưu luyến, nhưng động tác điên cuồng lại không có chút tình cảm thương tiếc nào!
Liêm Viên mang theo đôi mắt ngấn nước nhìn anh. Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, lại thấy ánh mắt đầy dục vọng không chút che giấu kia càng làm cô thêm sợ hãi.
Sợi tóc đen nhánh rủ trên trán Lãnh Kiệt, chiếc mũi cao thẳng tao nhã, khóe môi kiên nghị hơi mím lại nhưng vẫn đầy vẻ lạnh lùng...
Anh không nói gì cả, chỉ là bàn tay to tóm lấy hai tay đang làm loạn của Liêm Viên ghì chặt lên đỉnh đầu cô, làm cho cô phải ưỡn mình lên. Liêm Viên lắc đầu, ánh mắt cầu xin anh đừng làm như vậy.
Nhưng đôi mắt của Lãnh Kiệt như mãnh thú sắp ăn thịt người, bàn tay còn lại không kiên nhẫn phủ lên bầu ngực căng tròn trắng mịn của cô, ra sức xoa nắn, đồng thời cúi đầu chôn mặt vào cổ cô, chiếm lấy cô không chút kiêng nể.
Đau đớn! Liêm Viên cảm thấy nỗi đau đớn nhanh chóng lan toàn thân, nhấn chìm cô xuống, mà Lãnh Kiệt như mất hết lý trí, điên cuồng chiếm giữ tất cả thuộc về cô!
" Xin anh! Xin anh!" Liêm Viên nào chịu được những động tác của anh, cô nức nở cầu xin bên tai anh. Lãnh Kiệt lại xem như không nghe thấy, anh dùng sức khiến cô đau đớn đến tận tâm can.
Anh ghì chặt lấy cô, hôn lên cổ cô, hôn lên xương quay xanh, anh vùi đầu vào ngực cô, cắn mút từng chút một, không để cho Liêm Viên thở ra một hơi nào.
Hơi thở nóng bỏng của anh quanh quẩn bên tai cô, ép buộc cô thừa nhận sức mạnh của chính mình.
Trong không gian tràn ngập hương vị tình ái, với hơi thở gấp gáp của người đàn ông và tiếng khóc nức nở của người con gái.
Lãnh Kiệt chính thức như ngựa thoát cương, không ngừng lao về phía trước, một lần lại một lần cắn nuốt tất cả thuộc về cô, chôn vùi vào cơ thể đang run rẩy ấy.
Liêm Viên đau đớn đến ngất đi rồi lại tỉnh lại. Cô chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi, không thể chịu được ân ái nhiều như vậy.
Lãnh Kiệt dĩ nhiên biết mình không thể làm quá nhiều nhưng thân thể anh không thể khống chế được. Đặc biệt khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Liêm Viên anh lại như bốc hoả, muốn bắt nạt cô, muốn cô khóc to hơn. Mỗi lần như thế anh lại vào sâu đến tận cùng, khiến Liêm Viên đau đến cong eo.
Hai tay cô bị một tay anh ghì chặt, đôi chân bị một tay anh kéo lên quấn quanh eo anh, có đôi khi một chân rơi xuống, anh liền không chút do dự lại kéo nó lên, rõ ràng bắt buộc cô phải đón nhận anh.
Liêm Viên sợ anh, cố dịch thân thể về phía sau nhưng đều bị anh đuổi theo rồi anh đưa tay kéo chân cô túm lại trở về.
Ác ma, anh là ác ma, cô không biết vì sao anh bình thường lạnh lùng như thế nhưng hôm nay lại như biến thành một con người khác.
Mỗi lần cuồng bạo, anh lại khiến Liêm Viên thêm đau đớn. Cô vặn vẹo thân thể chỉ khiến anh càng dùng sức mạnh thêm.
Đêm dài, mùi dục vọng tựa mà quỷ không ngừng siết chặt lấy cổ cô khiến cô không thở nổi. Tưởng như sắp chết đến nơi rồi.
Rốt cuộc thì Liêm Viên lại trở thành thế thân đón nhận tất cả dục vọng ham muốn của anh.
Liêm Viên tựa như con cá bị người ta tóm lấy rồi ném lên bờ, cô chưa bao giờ mất phương hướng như lúc này.
Cô dần vô lực để mặc anh định đoạt chính mình, ánh mắt cô vô hồn nhìn lên trần nhà, lần cuối cùng ngất đi cô cũng không biết được trước đó đã ngất bao nhiêu lần, cũng không biết Lãnh Kiệt trên người cô đã dừng lại chưa.
........
Liêm Viên mê man trong nước mắt và đau đớn, cô tỉnh lại.
Mở mắt ra vẫn là trần nhà xa hoa, trùm đèn trên đó khiến cô nhớ đến đêm hôm qua. Ánh mắt cô đờ đẫn, cô nằm ngửa, trên người được đắp chăn ngang ngực.
Liêm Viên có thể cảm nhận được vòng tay đang ôm ngang eo mình. Còn cả đôi chân cô cũng bị một đôi chân khác quấn chặt lấy.
Phía sau lưng cô tiếp xúc với đệm giường ấm áp nhưng thực chất là ẩm ướt do mồ hôi cô tiết ra. Rõ ràng là chưa được khô, cô không biết mình ngủ bao nhiêu tiếng rồi.
Quá mệt mỏi, đến sức lực để gỡ cánh tay của Lãnh Kiệt đang ôm mình ra cô cũng không còn sức nữa rồi.
Ấy thế nhưng cô không thể ở lại đây!
........
Ven đường, người đi đường có thể thấy một cô gái ăn mặc kì quái đứng bắt taxi. Liêm Viên nhìn giờ trên điện thoại, bây giờ mới 7 giờ sáng, trời lại lạnh như thế.
Tối qua quần áo của cô đều bị Lãnh Kiệt xé nát hết, sáng dậy cô liền quấn khăn tắm chạy ra phòng khách lấy quần áo của anh hôm qua còn ở đó rồi mặc vào, cô mặc áo sơ mi của anh, quần của anh quá dài so với chân cô nên Liêm Viên liền săn nó lên nhưng đai quần cũng rộng nên vừa đi cô vừa túm quần, rồi mặc chiếc măng tô của mình.
Khi bắt taxi về đến nhà, cô lại lê lết thân thể vào nhà mở cửa, có trời mới biết cô đã khổ sở thế nào mới ra khỏi được khách sạn, khi đi trên hành lang cô còn phải nhờ nhân viên dìu đi, lấy cớ là chân cô bị chật khớp.
Chỉ có Liêm Viên mới biết đôi chân run lẩy bẩy khi bước đi trong ống quần âu đó có bao nhiêu bất lực cùng đau đớn.
Khi vào đến phòng ngủ cô lập tức đi tắm, ngâm mình trong bồn tắm nước nóng khiến Liêm Viên tỉnh táo hơn.
Đêm qua chắc chắn Lãnh Kiệt có vấn đề, anh không thể nào là người cố tình làm ra loại chuyện hoang đường đó. Chỉ có một điều có thể khiến anh làm chính là anh bị người ta bỏ thuốc.
Nhưng ai là người to gan đến mức bỏ thuốc cả Lãnh tổng?
Tại sao Tô Thành cũng không phát hiện ra?
Liêm Viên quá mệt mỏi, sau khi tắm xong cô đứng trước gương nhìn chính mình.
Liêm Viên lúc này không khác gì bị tra tấn. Nhìn gương mặt trắng bệch trong gương cô lại hoảng sợ. Đôi môi xé rách sưng lên khiến cô không thể mở miệng. Đôi mắt do khóc quá nhiều trông như hai quả hạch đào.
Lúc này cô mới phát hiện bông tài màu đỏ đã bị mất một bên, thay vào đó là dấu răng rõ ràng.
Cổ cô bị Lãnh Kiệt hôn đến chị chít dấu đỏ thẫm màu, xương quai xanh bị anh cắn rướm cả máu. Bờ vai trắng nõn lộ cả dấu tay bầm tím. Trước ngực cô cũng bị anh cắn, nụ hoa trước ngực vẫn còn cảm giác đau sót.
Khắp người cô chỗ nào có bàn tay anh đi qua đều bị tím, đến cả tấm lưng cũng không ngoại lệ, thắt lưng còn bị ảnh cắn thành một hình tròn nhỏ, chảy cả máu. Đùi cô lộ rõ mồn một năm dấu tay của anh, tím đen lại.
Liêm Viên nén thở dài mặc quần áo vào. Lúc định lên giường nằm nghỉ thì bụng cô đau đến mức quặn thắt, Liêm Viên nghĩ hay là cô sắp tới ngày. Nhưng mà kinh nguyệt của cô mới hết cách đây hai tuần.
Cái loại đau đớn này khiến cô không thể đi bình thường được, Liêm Viên như thể bò mà ra đến cổng khu. Cô run rẩy lấy điện thoại ra gọi cho bạn thân của mình.
Lâm Lâm khi chạy đến cổng khu liền bị bảo vệ giữ lại, cô đứng ở đó ngó vào, gấp đến độ xoay vòng vòng, lúc đó liền thấy Liêm Viên đi như lung lay sắp ngã tới bên Lâm Lâm, thì thào nói với bảo vệ rằng đó là bạn cô, sau đó Liêm Viên chính thức ngất đi trong lòng Lâm Lâm.
.........
Tại khách sạn, phòng 1166.
Lãnh Kiệt đến hơn 11 giờ trưa mới từ từ tỉnh lại. Anh chống tay ngồi dậy khiến cho chăn bị tuột xuống lộ cơ bụng sáu múi rõ ràng, làn da của anh khá trắng, nhìn cực kỳ quyến rũ.
Khi đã tỉnh táo hoàn toàn, lúc này anh mới sực nhớ ra điều gì đó, quay người lại thì thấy bên cạnh trống không, hiển nhiên đã lạnh từ lâu.
Không hiểu sao khi thấy bên cạnh người bên cạnh đã đi rồi liền khiến anh cảm thấy rất buồn bực, đang định rời giường thì anh phát hiện ở trên gối bên cạnh có một chiếc bông tai màu đỏ.
Ánh mắt anh lại vô thức chuyển xuống đệm. Nơi đó có một vệt máu đỏ chói đã khô nổi bật giữa chăn đệm màu trắng.
Trái tim anh bỗng dưng như có điều gì đó gõ nhẹ một cái, run rẩy!
........