Lâm Lâm mở cửa phòng bệnh đi vào, trên tay cô ấy là một hộp cháo nóng hổi, dĩ nhiên là cô ấy đã tự tay nấu cho Liêm Viên rồi.
"Ngồi dậy ăn một chút gì đó đã, cậu hôn mê gần một ngày rồi đấy, nhìn ngoài trời xem, tối nhem cả rồi kìa!"
Liêm Viên cười cười chống tay xuống giường, Lâm Lâm đem chiếc gối dựng lên cho cô dựa vào, sau đó mở hộp cháo đưa cho cô ăn.
"Tự đút đi, làm người phải mạnh mẽ!"
Liêm Viên bật cười thành tiếng, cô nhìn hộp cháo nóng hổi, tuy lời nói của Lâm Lâm mạnh miệng như thế nhưng cô biết rõ cô bạn thân này đang lo lắng cho mình.
Đúng, làm người phải mạnh mẽ! Không mạnh mẽ sao cô có thể trụ được đến bây giờ. Hộp cháo nóng ấy trong vòng mấy phút đã nằm gọn vào bụng Liêm Viên, cô liếm khoé môi, nơi đó hơi sót một chút.
"Bây giờ thì nói đi, người đó là ai?"
Liêm Viên nhìn cô ấy chỏ vào người mình, đủ hiểu Lâm Lâm muốn hỏi gì! Cô nghiêng đầu nhìn Lâm Lâm, nói bằng giọng thoải mái nhất.
"Lãnh Kiệt, cậu đã bao giờ nghe cái tên đó chưa? Tổng giám đốc của tập đoàn Lãnh Thị!"
"Cậu nói cái gì?"
Lâm Lâm nghe vậy lập tức đứng dậy, cô ngàn vạn lần cũng không ngờ Liêm Viên lại đụng tới người này. Liêm Viên thấy phản ứng của bạn mình như thế cô cũng không quá bất ngờ, nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ như vậy.
"Một tháng nay mình và cậu không gặp nhau, mà cậu lại làm ra cái loại chuyện gì vậy? Đến người như thế cậu cũng đụng vào được? Cậu bị mất trí rồi à? Cậu biết anh ta đã có vị hôn thê hay chưa? Cậu xem, bây giờ cậu thành cái dạng gì rồi, lúc đưa cậu đến bệnh viện mình còn tưởng cậu không phải Liêm Viên cơ đấy!"
Lâm Lâm kích động đến mức muốn tiến đến hét vào mặt cô mấy cái cho hả dạ. Liêm Viên trầm mặc trên giường.
"Mình biết, anh ấy là người mình không thể với tới, mình cũng biết anh ấy đã có vị hôn thê, mình cũng biết anh ấy không để ý đến mình! Nhưng mà chuyện tối qua là tai vạ!"
Đúng thế, nó là một tai vạ!
"Tai vạ? Cậu nói vậy là sao?"
"Mặc dù mình chỉ mới tiếp xúc với anh ấy vài lần nhưng Lãnh tổng không phải là loại người như vậy. Bình thường anh ấy rất lãnh đạm, xa cách, đời tư của anh ấy đến cả thám tử cũng không moi ra được chút rối ren nào, tối quá anh ấy chắc chắn bị chuốc thuốc."
Lâm Lâm há hốc, cô không ngờ lại còn có loại chuyện này. Cô biết Lãnh Kiệt cũng chỉ vì anh ta là một doanh nhân rất nổi tiếng, những bài báo kinh tế lại không tiếc lời khen ngợi. Nhưng cô lại không ngờ bạn mình có cả loại sự tình này với người quyền cao chức trọng như thế.
"Liêm Viên, cậu nói thật đi, cậu không oán giận?"
Một người bình thường bỗng dưng bị người khác cường bạo chắc chắn sẽ đau khổ như chết đi sống lại, nhưng tại sao Liêm Viên lại cứ bình thản như chuyện đó không phải rơi trên người mình? Lâm Lâm hết lần này đến lần khác cho cô những ánh mắt rò xét.
Liêm Viên nghe cô bạn nói vậy cô lại cảm thấy mình như rơi vào khoảng không tĩnh lặng, miệng nhỏ bị thương bỗng dưng thốt lên những câu mà ngay cả Lâm Lâm cũng cảm thấy sự việc này chỉ diễn ra trong phim mà thôi. Cô nghe rõ mồn một Liêm Viên nói rằng: "Anh ấy là người thiếu niên năm đó đã đưa mình đến bệnh viện, còn cho mình một chiếc bánh kem dâu tây!"
Đùa à? Cậu đang đùa với mình đúng không Liêm Viên? Lòng Lâm Lâm thét gào.
"Không thể nào!" Lâm Lâm khẽ nói.
Liêm Viên còn nhớ sáng hôm nay lúc cô tỉnh dậy, tìm chiếc cặp lại không thấy đâu cả, rõ ràng tối qua cô để trong phòng ngủ, mặc dù say nhưng không đến nỗi mù mờ không biết gì.
Khi lấy chiếc quần âu của Lãnh Kiệt mặc vào để chạy trốn thì cô lại sờ được chiếc ví trong túi quần của anh. Cô lấy nó ra, ít nhất thì cô cũng phải có tiền để bắt xe. Khi mở ra thì cô thấy một tấm ảnh gia đình. Cô đương nhiên nhận ra là ảnh gia đình của Lãnh Kiệt bởi vì cô thấy chị Lãnh Diệp Vân, bức ảnh này cũng khá lâu rồi nhưng chị ấy bây giờ và trước đây cũng không quá thay đổi.
Nhưng khi nhìn sang cậu thiếu niên đang cười đứng bên một người đàn ông thì cô lại như bị điểm huyệt mà đứng im ở đó. Cậu thiếu niên này không thể nào cô quên được, có thể đôi lúc hình ảnh trong quá khứ có mờ ảo, nhưng chỉ cần nhìn tấm ảnh này cô liền nhận ra chính là người thiếu niên năm đó mình đã chặn xe giữa đường.
Không thể nào! Không thể nào có sự trùng hợp như vậy được. Liêm Viên cầm chiếc ví nhìn chằm chằm vào tấm ảnh, ánh mắt cô như mờ đi, đầu cứng ngắc quay lại nhìn người đàn ông đang nằm trên giường ngủ say.
Tại sao lại là anh ấy? Tại sao?
Mọi chuyện tới bất ngờ giống như phim truyền hình vậy. Lâm Lâm nhìn Liêm Viên bằng ánh mắt dò xét.
"Vậy cậu đối với anh ta..."
"Đưa bệnh án cho mình!" Liêm Viên cắt lời Lâm Lâm đang nói. Lâm Lâm cũng hiểu ý mà không nói nữa, cô đưa bệnh án cho Liêm Viên.
"Cậu về trước đi, mình ở đây một mình cũng được!"
"Vớ vẩn, cứ ngủ đi, mình đi lấy chút nước nóng"
Lâm Lâm lườm cô một cái rồi xách bình giữ nhiệt đi ra ngoài.
Nhìn bệnh án trên tay, Liêm Viên từ từ mở ra, trên đó rõ ràng ghi màng trinh của cô bị rách, dấu hiệu bị chảy máu sau khi quan hệ là do bên trong cô bị chà sát quá mạnh, bác sĩ còn đoán rằng cơ thể của anh to lớn khoẻ mạnh cho nên khi dùng lực thì cô bị xuất huyết.
Liêm Viên thở dài gấp bệnh án lại, cô mang tâm trạng rối bời nằm xuống, những vết thương trên cơ thể của cô đã được xử lý sạch sẽ và bôi thuốc.
Có thể vì quá mệt mỏi mà Liêm Viên lại mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ Liêm Viên lại quay trở về quá khứ, căn nhà hai tầng xinh xắn nằm bên trong thị trấn sầm uất. Kí ức dẫn cô bước vào một căn phòng có bà ngoại đang đút từng thìa cháo cho cô, bà nói ăn nhiều một chút, mồ hôi toát ra là có thể hạ sốt.
Bà vẫn hiền từ như vậy, từ một phu nhân trở thành một người bình thường nhưng bà không oán giận, không hoài niệm quá khứ ngày ngày bên ông chăm lo cho Liêm Viên.
Nháy mắt lại chuyển qua khoảng sân trước nhà, ông đang vót tre làm chong chóng cho cô chơi, ông nói: "Tiểu Viên, mai sau cháu lớn lên ông bà già đi, có chăm sóc cho ông bà không?"
"Có ạ!" Tiếng nói lảnh lót cùng với cái gật đầu làm ông ngoại phì cười.
"Ngày mai ông đưa Tiểu Viên đi mua quần áo mới nhé, mấy cái áo này cũ quá rồi."
Liêm Viên ngồi xổm bên ông, hai khuỷu tay nhỏ chống ờ hai đầu gối.
"Vâng ạ!" Trong đầu Liêm Viên lúc đó chỉ có chiếc chong chóng ông đang cầm trên tay, nào có để ý đến quần áo mới.
Bởi vì cô biết ông bà thực sự cũng không có nhiều tiền. Có tiền cho cô ăn học là may lắm rồi. Ngày đó cứ dăm bữa nửa tháng lại có mấy người đến đòi nợ. Họ cứ nói đi nói lại mấy câu khiến Liêm Viên cũng nhớ luôn, họ đứng trước mặt ông nói: "Ông xem xem thu xếp trả lương cho công nhân đi, không biết ông lấy tiền ở đâu, nhưng lâu như vậy rồi cũng phải thanh toán hết đi chứ, nếu không chúng tôi chỉ còn cách đuổi vợ chồng ông và đứa cháu kia ra khỏi nhà thôi đấy!"
Lúc đó bà ngoại liền đáp ứng: "Được, được, sẽ trả, sẽ trả mà!".
Liêm Viên nép sau lưng bà, mấy người đó sau khi đòi nợ không được cũng liền rời đi.
Bà biết cô thích ăn tôm, khi nào có phiên chợ hải sản tươi ngon, bà lại dẫn cô ra chợ lựa những con tôm tươi nhất, mặc dù tôm không to.
"Tiểu Viên há miệng ra bà đút cho nào!" Trên tay bà cầm một con tôm nhỏ, lột vỏ sạch sẽ đút cho cô ăn.
Năm đó Liêm Viên mới hơn ba tuổi.
Bà ngoại thường ôm cô ngồi trước thềm nhà, kể chuyện cho cô nghe về mẹ cô ngày nhỏ, bà nói mẹ rất thích múa, múa rất đẹp, trước khi lấy cha cô thì mẹ cô là một nghệ sĩ múa rất có tiếng trong giới.
"Tiểu Viên đừng trách mẹ nhé, mẹ không ở bên cháu thường xuyên nhưng chắc chắn mẹ rất nhớ cháu!"
"Vâng ạ"
Bắt đầu từ khi đó Liêm Viên liền có suy nghĩ, chắc chắn mẹ có nỗi khổ tâm riêng nên mẹ mới không gần gũi với mình, mình phải ngoan, học tập tốt thì mẹ sẽ rất vui vẻ.
Ông ngoại cùng bà ngoại trải qua những ngày tháng vất vả nuôi cô khôn lớn, trong quá khứ cô chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt nào, tuổi thơ của cô toàn là tiếng cười mà ông bà mang lại.
Những kỉ niệm không ngừng ùa về trong giấc mơ ấy khiến cho Liêm Viên rơi lệ ướt gối mà cô không biết.
Cô nức nở với hoài niệm mà bản thân chôn dấu, cô muốn quay về quá khứ, được ông bà ngoại ôm trong vòng tay, được bà chăm sóc lúc ốm, được bà tết tóc thành hai bím nhỏ, được ông vót tre làm chong chóng, được ông trở trên chiếc xe đạp cũ kĩ, vượt qua những con phố sầm uất, ngồi sau xe, cô ngân nga tiếng hát, mà lời thì cô tự nghĩ ra, những tiếng non nớt.
"Có em bé đi chơi xa
Mang quà về cho bà
Ông chở trên chiếc xe đạp nhỏ
Chạy qua mấy con phố xinh xinh..."
"Ông ngoại, cháu hát có hay không?"
"Haha, hay, Tiểu Viên hát rất hay!"
Liêm Viên được ông khen, vui sướng lại hát tiếp.
"Có em bé đi chơi xa
Mang quà về cho bà
Ông chở trên chiếc xe đạp nhỏ
Chạy qua mấy con phố xinh xinh..."
Bài hát ấy chỉ vỏn vẹn bốn câu ngắn gọn.
Năm ấy Liêm Viên bốn tuổi.
........
Ánh nắng mặt trời chiếu qua khe cửa sổ, hắt lên gương mặt đẫm nước mắt của Liêm Viên, cô từ từ mở mắt, nhất thời không biết đây là trong mơ hay thật.
Liêm Viên mất vài giây thích ứng, liền phát hiện hoá ra đây không phải mơ, cô chống tay ngồi dậy.
Bên cạnh Lâm Lâm đã rời đi rồi, hơi ấm vẫn còn, chắc là mới vừa đi khỏi. Liêm Viên thấy trên mặt mát lạnh, cô biết là mình lại khóc, liền tiện tay quẹt đi nước mắt. Liêm Viên quay lại sờ gối thì gối cũng bị ướt một mảng.
Cô xuống giường vào phòng vệ sinh, vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài, ngồi lại ngồi trên giường, cô mở điện thoại ra, trong album ảnh có mấy tấm hình của cô ngày nhỏ, hầu như là chụp cùng ông bà, có một tấm hình của mẹ đang bế một em trai, em trai tên Minh Duệ.
Cô nhấn vào tấm ảnh chụp cùng ông bà, cô còn nhớ tấm ảnh này là chụp lúc cô được ông chở đi mua quần áo về, ông còn mua cho bà một cái áo nữa, khi đó ông đặt máy ảnh trước sân, ba người ngồi trước thềm rồi máy ảnh tự động chụp ảnh sau đó in ra.
Vuốt ve gương mặt hiền từ của ông bà trong ảnh, cô thì thầm: "Cháu đã hứa lớn lên sẽ chăm sóc ông bà, thế mà ông bà không đợi cháu gì cả, cháu rất giận đấy!"
Cô nói bằng giọng tinh nghịch: "Ông vẫn chăm sóc bà chu đáo đúng không? Ông không được để bà buồn phiền đâu đó, hiện nay cháu rất tốt đó nha, còn kiếm được nhiều tiền nữa, hôm sau cháu sẽ về quê thăm ông bà nhé!"
Cô đưa tấm ảnh lên hôn một cái rồi mỉm cười tắt máy.
Liêm Viên đi ra ngoài dạo một chút, bỗng dưng cô lại gặp Kỳ Ái Linh xuất hiện ở khuôn viên của bệnh viện.
Không phải tò mò chuyện người khác nhưng cô lại nghĩ đến tối qua Lãnh Kiệt bị bỏ thuốc, có lẽ nào là Kỳ Ái Linh hay không? Nhưng cô ấy muốn ở bên Lãnh Kiệt thì cần gì phải dùng đến thuốc? Tuy trong đầu nghĩ như vậy nhưng đôi chân của Liêm Viên lại không tự chủ được mà đi theo Kỳ Ái Linh.
Kỳ Ái Linh là thiên kim tiểu thư thì đáng lẽ ra phải ở bệnh viện quốc tế hoặc bệnh viện thuộc tập đoàn Lãnh Thị chứ sao lại ở bệnh viện nhỏ này.
Đang mải nghĩ thì Liêm Viên lại thấy một cô y tá chạy đến bên Kỳ Ái Linh. Liêm Viên giật mình sợ bị phát hiện liền trốn đằng sau cái thùng rác gần đó.
Liêm Viên chưa bao giờ nghe lén người khác nói chuyện nhưng mà cô cũng thật phục đôi tai mình, thế mà cô lại nghe rõ mồm một hai người họ nói gì.
Kỳ Ái Linh mang gương mặt đỏ bừng kéo cô y tá đấy vào một góc rồi nhìn quanh xem có ai không mới yên tâm nói chuyện.
"Hôm qua mình cho anh ấy uống thuốc rồi, nhưng không thấy anh ấy có biểu hiện gì, lúc đấy ước chừng cũng phải gần một tiếng rồi, cậu nói xem sao lại thế được?"
"Kì lạ, cậu cho 10 viên cơ mà, anh ta không khoẻ đến mức ấy chứ?"
Liêm Viên ngồi co ro sau chiếc thùng rác cũng không biết hai người kia nhắc đến "anh ấy" có phải chỉ Lãnh Kiệt hay không.
Lát sau lại nghe tiếng nói như sắp khóc của Kỳ Ái Linh: "Hôm qua mình còn để lạc mất anh ấy, lúc mình vào nhà vệ sinh rồi quay lại thì không thấy anh ấy đâu cả, hỏi Tô Thành thì anh ta lại trả lời rằng anh ta không có nghĩa vụ phải nói cho mình biết...
Mình...mình cảm thấy có gì đó rất không đúng, chưa bao giờ Tô Thành nói chuyện với mình kiểu đó!"
Nghe đến Tô Thành thì Liêm Viên như đứng hình, hoá ra là Kỳ Ái Linh bỏ thuốc Lãnh Kiệt.
Cô bạn y tá kia há hốc: "Cậu nói...cậu để lạc một người đã bị hạ thuốc? Cậu còn nói cái tên Tô Thành kia đối xử khác với cậu?"
"Đúng vậy!"
"Kỳ Ái Linh, có phải cậu bị ngốc không vậy? Mình... Mình cũng hết nói nổi cậu rồi, cậu đừng có suy nghĩ tối qua Lãnh Kiệt ở với ai nữa, mà hãy nghĩ cách giữ cái chức vị Lãnh phu nhân của cậu đi! Tô Thành là người bên cạnh Lãnh Kiệt, nếu anh ta đã tốt thái độ như vậy, bảy phần là...cậu xong đời rồi!"
Đến lúc này thì Kỳ Ái Linh coi như run lẩy bẩy, mặt cô ta trắng bệch, hai bàn tay không ngừng xiết lại. Nếu như...Lãnh Kiệt phát hiện là cô ta bỏ thuốc thì phải làm sao? Cô ta quen anh như vậy, coi như cũng hiểu chút ít tính tình Lãnh Kiệt.
Nếu Lãnh Kiệt biết tối qua bị cô ta bỏ thuốc thì không những cái vị trí phu nhân mà cái mạng cô ta chưa chắc đã giữ được.
Kỳ Ái Linh cắn môi lẩm bẩm: "Không được, không được."
"Cậu nói gì vậy!" Cô y tá kia nghiêng đầu nhìn kỳ Ái Linh.
"Không có gì, mình về trước đây!"
Kỳ Ái Linh nói xong rồi quay người đi thẳng, không đúng, giống chạy hơn, như thể đằng sau có mãnh thú đuổi theo cô ta vậy.