• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe của Phạm Cảnh Tân chầm chậm đi vào cổng chính, quản gia là ông Cảnh ra ngoài chào đón nhìn thấy là xe của Phạm Cảnh Tân, đôi mắt lập tức sáng lên, khi chiếc xe dừng đã háo hức tiến lại gần cửa sổ xe, “Cậu chủ, cậu đã về rồi? Ông chủ và bà chủ đợi cậu rất lâu rồi đó!” 

Khóe miệng Phạm Cảnh Tân nhếch lên, nở nụ cười xấu xa, “Ừm” Chiếc xe dừng lại, anh xuống xe. Nguyễn Vân Tịch ngồi ở ghế sau cũng mở cửa xe, Phạm Cảnh Tân khom người bị Tiểu Bạch ra ngoài. Nguyễn Vân Tịch xuống xe cuối cùng đã nhìn thấy quản gia tốt bụng. 

Ông Cảnh nhìn Phạm Cảnh Tân, nhìn sang Tiểu Bạch, rồi lại nhìn Nguyễn Vân Tịch. Ông nhớ ra ông bà chủ nói cậu chủ sắp đưa con trai về nhà, đập vào cái đầu ngớ ngẩn rồi vui mừng nói, “Aiya, đây chính là cậu chủ nhỏ phải không? Mợ chủ. sinh được cậu chủ nhỏ đáng yêu quá, giống hệt với cậu chủ lúc nhỏ luôn này” 

T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.

Nguyễn Vân Tịch bị sặc khi bị gọi là “mợ chủ”, Phạm Cảnh Tân lại giống như không nghe thấy, ôm lấy Tiểu Bạch rồi sải bước chân dài đi vào trong nhà. 

Nguyễn Vân Tịch lúc này mới có tâm tư ngắm nghía, đánh giá ngôi nhà của Nhà họ Phạm. Ngôi nhà này khác biệt hoàn toàn với phong cách Âu Mỹ của biệt thự nơi Phạm Cảnh Tân đang ở. Đây là một tòa nhà có kiến trúc tương đối cổ kính, khí chất vừa lộng lẫy, khoáng đạt lại vừa thanh nhã, êm dịu, giống như một ông lão hiền lành, nhã nhặn. 

Cô theo Phạm Cảnh Tân đi vào ngôi nhà, trên đường gặp mấy người giúp việc, nhìn thấy anh, họ đều chào đón một cách vui vẻ và tôn kính, theo đó thì đều gọi cổ là mợ chủ rất nhiều lần. 

“Daddy ơi, đây là nhà của daddy sao?” Đôi mắt to tròn của Tiểu Bạch tò mò đánh giá bên trong ngôi nhà đầy khang trang này. Cậu chỉ có thể dùng một từ để hình dung những gì cậu đã thấy- Wow! 

Phạm Cảnh Tân khẽ nheo mắt nhìn cậu bé, vô cùng dịu dàng đáp, “Sau này, cũng sẽ là nhà của con” Nói xong, anh lại cất giọng chào, “Ba, mẹ”. 

Trần Đình và Từ Lệ Viên đã ở trong nhà chờ đợi rất lâu, nghe thấy động tĩnh thì vội vàng đứng dậy. Đầu tiên là nhìn thấy thằng con trai đã rất lâu rồi không gặp, tiếp đó ánh mắt dán chặt lên cậu bé trắng trẻo trong lòng con trai, vô cùng phấn khởi. 

Từ Lệ Viên vui vẻ chạy qua, vươn tay ôm lấy Tiểu Bạch, thơm hết lần này đến lần khác, Tiểu Bạch lại không sợ người lạ, ngoan ngoãn gặm nắm tay nhỏ bé của mình. 

Phạm Cảnh Tân cong môi, “Nhóc con, gọi bà nội đi” 

Tiểu Bạch có chút chần chừ, nhìn sang Nguyễn Vân Tịch đang đứng ở xa. Thấy cô gật đầu, thằng bé mới cười toe toét để lại vệt nước miếng trên mặt bà nội, 

ngọt ngào gọi, “Bà nội.” 

Từ Lệ Viên vui mừng khôn xiết, ôm lấy thằng bé liên tiếp kêu cháu nội ngoan. Trần Đình cũng rất hạnh phúc, sinh được một đứa trẻ đáng yêu ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, rồi bé lại vươn về phía người ông, đôi mắt cong như lưỡi liềm nói, “Ông nội? Ông là ông nội phải không?” 

Trần Đình bị một tiếng ông nội làm cho trái tim mềm nhũn, cũng ông lấy cháu trai hôn rồi lại hôn. Nguyễn Vân Tịch đứng ở bên cạnh theo dõi, dường như có chút mất tự nhiên, thấy người nhà họ Phạm đều rất thích Bảo Bảo. Cô không biết nên khóc hay nên cười. 

Trên tay đột nhiên cảm nhận được cái chạm nhẹ nhàng làm cô giật mình, cô quét qua bàn tay to lớn đang nắm chặt lấy cổ tay mình, kinh ngạc ngẩng đầu. 

Trong đôi mắt hẹp dài của người đàn ông lóe lên chút ranh mãnh, nhẹ nhàng dùng sức kéo cô đến trước người, thả ra rồi trịnh trọng giới thiệu với hai người lớn tuổi, “Ba mẹ, đây là Nguyễn Vân Tịch, là mẹ ruột của đứa trẻ” 

Từ Lệ Viện nghe thấy lời này, còn cho rằng con trai mình xấu hổ, không dám thừa nhận đây là vợ của nó. Nhìn anh đầy trách móc, sau đó tiến tới nắm lấy tay Nguyễn Vân Tịch, dịu dàng hòa nhã đánh giá cô, “Quả thật là một con gái ngoan ngoãn xinh xắn. Một mình ở bên ngoài nhiều năm như vậy, thực sự vất vả cho con quá rồi”. 

Nguyễn Vân Tịch lại càng ngại ngùng hơn, chỉ có thể cắn môi nhỏ giọng nói, “Thưa bác, con không sao ạ.” Rồi lại nhìn Bảo bối cười ngây ngô trong vòng tay của Trần Đình, nếu đã là vì Bảo bối của mình, có gì đáng gọi là vất vả chứ? 

Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.

Ánh mắt dò xét của Trần Đình lướt qua người cô, khi nhìn thấy trên mặt cô vẫn còn hơi sưng đỏ, sắc mặt hơi trầm lại. Nhưng lại không có thể hiện ra điều gì chỉ nhìn cháu nội bảo bối mỉm cười hỏi, “Bé cưng, con đói chưa?” 

Thằng bé gật đầu, cái miệng hồng hào nhỏ xinh khẽ bĩu ra. Trần Đình nhanh chóng dặn dò người làm thu dọn, bắt đầu bữa ăn. Trên bàn ăn, cả gia đình trò chuyện câu được câu không, Phạm Cảnh Tân trước giờ không hay nói nhiều, 

Từ Lệ Viên vui sướng ôm cháu nội, Trần Đình cũng dần bình tĩnh trở lại sau niềm vui khi nhìn thấy cháu nội, ông bắt đầu suy ngẫm một vài vấn đề thực tế hơn. Phạm Cảnh Tân là con trai của ông, ông dù thế nào trong lòng cũng phải có tính toán thay nó, phụ nữ bình thường không thể nào dễ dàng bò lên giường con. trai ông, chứ đừng nói đến sinh ra được một đứa bé như vậy. 

Đứa trẻ này khoảng năm sáu tuổi, nhưng Phạm Cảnh Tân chỉ thông báo cho họ về sự tồn tại của thằng bé này vào một tuần trước. Vì vậy, đứa trẻ này có lẽ đã được sinh ra trong tình huống Phạm Cảnh Tân không hề biết sự tình...Cũng không biết trong thời gian đó còn xảy ra chuyện gì nữa. 

“Vân Tịch à” Trần Đình âm trầm mở miệng, “Đứa bé đã có tên hay chưa? Gọi là gì vậy? 

Nguyễn Vân Tịch buông đũa xuống, lễ phép lại xa cách nhìn ông, “Bác Phạm, Bảo bối là con của con, nó tên Nguyễn Tiểu Bạch” 

Từ Lệ Viên nghe vậy có chút không hài lòng, “Nói thế nào thì ba của đứa nhỏ cũng là Cảnh Tân nhà chúng ta.” 

Trần Đình ngăn Từ Lệ Viện trước tiên cứ im lặng, sau đó hơi suy nghĩ rồi gật đầu, lại hỏi, “Vậy đứa trẻ đã có hộ khẩu chưa?” 

Nguyễn Vân Tịch bất ngờ, không biết nên trả lời thế nào. Nếu như nói cho bọn họ biết Tiểu Bạch vẫn chưa có hộ khẩu, bọn họ có khi nào nhân cơ hội này để cướp thằng bé đi không? 

Trần Đình thấy dáng vẻ lúng túng của cô thì đã hiểu rõ. Trong lòng hơi không vui, thời gian trước con trai gọi điện về thông báo cho hai ông bà già rằng đã có con trai rồi. Vậy mà không giờ chúng nó ngay cả hộ khẩu còn chưa làm cho thằng bé! 

Vậy người phụ nữ này... 

Từ Lệ Viên nhìn ra được sự thay đổi trong ánh mắt ông, kéo tay áo ông, thì thầm, “Không có hộ khẩu thì sẽ không được đi học, vậy trước tiên làm hộ khẩu cho thằng bé đã nhé?”. 

Trần Đình nhăn mày, nhưng ngẫm nghĩ thấy cũng phải, chuyện cháu trai mình. đi học vẫn là quan trọng hơn cả, ông hòa hoãn, điềm đạm lại những giọng nói không mất đi sự uy nghiêm, “Như vậy đi, con trước tiên cầm cuốn sổ hộ khẩu của nhà họ Phạm đi làm, ngày mai để Phạm Cảnh Tân đưa con đi thêm hộ khẩu của thằng bé vào rồi tính tiếp” 

“Bác Phạm... cái này..” Nguyễn Vân Tịch nhất thời vẫn muốn từ chối. “Vân Tịch, nhà họ Phạm chúng ta không phải là kiểu người không nói đạo lý gì đó, ngược lại chúng ta đều là người biết ơn nghĩa và đền đáp lại. Con đã sinh cho nhà họ Phạm, chúng ta một đứa cháu mập mạp đáng yêu như vậy, còn dạy dỗ nó cư xử rất ngoan ngoãn vâng lời, cả nhà chúng ta đều rất cảm ơn con. Những cái khác trước cứ tạm gác sang một bên, bây giờ làm hộ khẩu cho Tiểu Bạch để thằng bé đi học vẫn quan trọng hơn” Từ Lệ Viên mỉm cười hiền lành giải thích với CÔ. 

Nguyễn Vân Tịch vẫn hơi lưỡng lự, Phạm Cảnh Tân lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, “Người phụ nữ ngu ngốc, thằng nhỏ là con trai của tôi. Hộ khẩu còn không dưới tên tôi thì cô còn định để nó thuộc về ai? Lẽ nào cô muốn con trai tôi cả đời này không đi học, hay là muốn thằng bé bị nhà nước công nhận là công dân vào danh sách đen suốt đời?” 

“Anh..” Nguyễn Vân Tịch giận dữ, tại sao tên đàn ông này lúc nào mở mồm ra cũng khó nghe như vậy? 

“Mami ơi, con muốn đi học” Tiểu Bạch chớp chớp đôi mắt tội nhiệp nhìn mẹ mình. Nguyễn Vân Tịch bỗng dưng có cảm giác không đồng ý chính là đang chống đối lại toàn thế giới, vì vậy nói, “Được vậy... cảm ơn mọi người” 

Ừm, có điều, nếu đứa trẻ đã vào hộ khẩu nhà họ Phạm chúng ta, thì ta cũng bị vọng thằng bé sẽ mang họ Phạm, con cảm thấy thế nào?” Trần Đình lại mở miệng. 

Người phụ nữ này không rõ lai lịch, mặc dù nói đã đem đến cho ông một đứa cháu nội. Nhưng dù sao một người phụ nữ lang thang phiêu bạt ở bên ngoài năm sáu năm, không biết rốt cuộc có làm điều gì không sạch sẽ hay không. Nguyễn Vân Tịch sớm đã đoán ra sẽ có kết cục như vậy, nhưng bây giờ cô lại không có chống lại yêu cầu này như thế. Thật ra cô vẫn chưa đặt tên chính thức cho Tiểu Bạch, chỉ là lúc nhỏ hay gọi thằng bé là Tiểu Bạch rồi dần thành quen, người khác hỏi đến, cô sẽ nói thằng bé mang họ cô. Có lẽ, hôm nay chính là thời gian để cô suy nghĩ cẩn thận họ tên cho con trai mình. 

Nhưng...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK