• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phạm Cảnh Tân?!” 

Anh vậy mà đã tới từ sớm rồi, may mắn là mình cũng tới kịp lúc, nếu không thì... Nguyễn Vân Tịch vội vàng che chở ôm chặt đứa bé vào lòng, đôi mắt đỏ như mắt thỏ hung dữ nhìn anh chằm chằm, giống như một con sư tử lúc nào cũng có thể ăn thịt người. 

Phạm Cảnh Tân trầm mặc nhìn động tác của cô, sắc mặt càng ngày càng tối hơn, có thể cảm nhận được trong mắt người phụ nữ này mình chính là loại người tội ác tày trời. Tâm trạng anh cáu kỉnh một cách khó hiểu, trực tiếp đưa tay ra kéo Tiểu Bạch ra khỏi vòng tay cô. 

“Anh làm gì vậy?!” Nguyễn Vân Tịch hét lên. 

T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.

“Cảnh cáo cô, đừng có mà nhìn tôi bằng ánh mắt đó, nếu không.” Lời còn chưa nói hết, anh đã sừng sờ. 

Đôi mắt của người phụ nữ sưng đỏ, má trái cũng phồng rộp lên một mảng giờ phút này đang ngẩng lên nhìn anh đầy vô lực. 

Anh nhấc Tiểu Bạch lên rồi ôm vào lòng, sắc mặt u ám nói, “Mặt cô bị sao 

vậy?” 

Nguyễn Vân Tịch tránh câu hỏi của anh, chỉ là không chút do dự nhìn anh chằm chằm, giọng điệu vừa van nài cầu xin vừa chân thật đáng tin, “Phạm Cảnh Tân, anh không thể đưa Tiểu Bạch về Nhà họ Phạm” 

Khuôn mặt cô đẫm nước mắt, bộ dạng quỳ dưới đất thật sự vô cùng khó nhìn, hoàn toàn không còn chút kiêu ngạo và tự tin như trong quá khứ. 

Có lẽ là vì thương hại cô, Phạm Cảnh Tân hiếm khi mềm mỏng, thấp giọng nói, “Nếu như cô không yên tâm, vậy thì cùng đi với tôi đi. Nếu tôi và cô đã ước hẹn ổn thỏa mỗi người một tuần, vậy thì tuyệt đối sẽ không nhân dịp lần này mà để thằng bé ở Nhà họ Phạm” 

Dù cho anh có nói như vậy, Nguyễn Vân Tịch vẫn còn chút kháng cự với sự gần gũi của anh. Nhưng anh hoàn toàn phớt lờ sự phản kháng của cô, đi lên ôm cô dậy rồi ném lên trên ghế sofa, đôi mắt lạnh lùng lướt qua thằng nhóc đang ngồi trên sàn nhà, thở dài nói, “Đi lấy cho mami con một cái khăn lạnh ra đây”. 

Tiểu Bạch ngây ngô gật đầu, sau đó lắc lư chạy vào trong nhà tắm. Nguyễn Vân Tịch cuộn tròn trên ghế sofa, cả người vẫn còn hơi run rẩy, không biết là do mệt, hay là đang sợ điều gì. 

Tóm lại, tâm trạng lúc này của cô có chút rối loạn. Phạm Cảnh Tân ngồi xổm bên cạnh sofa lặng lẽ nhìn cô, băng lạnh trong đôi mắt dần dần tan đi, mà thay vào đó có chút mềm mại. 

Người phụ nữ ngu ngốc này rốt cuộc đã làm cái quái gì vậy, lại bị cái kiểu ức hiếp không cần mạng nào làm thành cái bộ dạng này đây? Dám động vào người 

phụ nữ của anh đúng thật là không muốn sống nữa rồi! Cảm xúc của Nguyễn Vân Tịch dần dần bình tĩnh trở lại, cô cẩn thận ngước mắt lên. Ánh mắt tội nghiệp chạm vào đôi mắt đầy dịu dàng của anh, chỉ trong chớp nhoáng, giống như bị giật điện mà dời đi. 

Mà Phạm Cảnh Tân đột nhiên cảm thấy trái tim như bị thứ gì đó đâm vào một chút, anh không phải là vẫn chưa có đưa Tiểu Bạch đi sao, cô có cần phải đến mức uất ức như vậy không? 

Có thứ gì đó mềm mại đang chọc vào anh, anh nhíu mày quay đầu lại. Tiểu Bạch cầm chiếc khăn trong tay, đôi mắt to long lanh ánh nước nhìn anh, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng khẽ mỡ, “Mami đang rất đau, daddy giúp mami lau mặt đi.” 

Phạm Cảnh Tân không nói nhiều, nhận lấy chiếc khăn, sau đó quay đầu lại đã nhìn thấy Nguyễn Vân Tịch đã ngồi ngay ngắn, ánh mắt rơi xuống chiếc khăn trong tay anh, ấp úng nói, “Tôi... để tự tôi.” 

Phạm Cảnh Tân đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống người con gái bé nhỏ phía dưới, ánh mắt lại khôi phục sự cương quyết như trước kia, “Cô tự cái gì mà tự? Ngoan ngoãn ngồi yên cho tôi, đừng động đậy.” Sau đó giơ tay trái lên giữ lấy cằm CÔ. 

Khi chiếc khăn lạnh buốt chạm vào đôi má nóng chảy của cô, Nguyễn Vân Tịch vô thức cau chặt mày rồi nhắm mắt lại, nhưng... Động tác của anh lại nhẹ nhàng, êm dịu hoàn toàn trái ngược giọng điệu thô lỗ trước đó, chiếc khăn được ngâm trong nước lạnh từng đợt từng đợt xóa tan đi cảm giác đau đớn trên mặt. 

Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.

Cô ngây người ngắm nhìn đường nét tinh tế trên mặt anh, đầu óc là một mảng trống rỗng. Tiểu Bạch đứng đằng sau nhìn hai ba mẹ, daddy của cậu dịu dàng lau mặt cho mami, biểu cảm nghiêm túc chăm chú vì sợ làm đau mami, bức tranh hài hòa này, cậu chỉ từng nhìn thấy trên TV mà thôi. 

Bé cưng hạ quyết tâm, nhất định phải nghĩ cách khiến ba mẹ chung sống hòa thuận, hạnh phúc. 

Sau khi Phạm Cảnh Tân buông lỏng cằm cô ra, tiện tay vứt chiếc khăn lên bàn uống nước, lạnh lùng dặn dò, “Đi tắm rửa thay quần áo rồi về nhà cùng tôi”. 

Nguyễn Vân Tịch trong giây lát tỉnh táo lại, một bên sắp xếp lại đầu óc mơ hồ nãy giờ, cảnh giác kéo đứa nhỏ sang một bên. Trong đôi mắt trống rỗng tràn đầy sự thù địch, “Anh muốn tôi phải nói bao nhiêu lần mới có thể hiểu rằng, tôi sẽ không để Tiểu Bạch về nhà với anh!” 

Nguyễn Vân Tịch, cô có cần phải dùng giọng điệu này để nói chuyện với tôi không?” Trong mắt Phạm Cảnh Tân dấy lên sương mù, người phụ nữ này là thiếu dạy dỗ. Thật sự không biết tại sao vừa nãy anh lại bỗng nhiên mềm mỏng với cô, trực tiếp đem Tiểu Bạch đi là xong chuyện rồi. 

Nguyễn Vân Tịch không nói chuyện, nhưng lại ôm chặt thằng bé trong lòng, cố chấp nhìn lại anh. 

Phạm Cảnh Tân ánh mắt sắc lạnh như kiếm, đôi môi mỏng nở nụ cười chế giễu, “Nếu như cô không muốn đi, vậy thì tôi sẽ trực tiếp đệ đơn kiện lên tòa án. Cô 

đoán xem, đến lúc đó toà án sẽ giao thằng bé cho tôi hay là cho cô? Hửm?” 

“Anh để tiện!” Nguyễn Vân Tịch oán hận lườm anh, nghiến răng nghiến lợi nói. 

“Hừ, tùy cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, dù sao hôm nay tôi nhất định phải đưa thằng nhóc trở về nhà”Phạm Cảnh Tân không đồng ý nói. 

Bỉ ổi, không khác gì sự nhạo báng của người chiến thắng đầy tự tin trước kẻ thất bại. Anh lại đứng thẳng lên, cả người như đang bao trùm lấy cô, sau đó giơ tay liếc nhìn đồng hồ, “Tôi cho cô nửa tiếng để tắm rửa,thay quần áo” 

Nguyễn Vân Tịch nắm chặt hai tay, không muốn di chuyển. Phạm Cảnh Tân lại càng bình tĩnh thông báo thời gian, “Còn 29 phút 43 giây, 42 giây, 41 giây..”. 

“Được, tôi đi!” Nguyễn Vân Tịch cuối cùng cũng thỏa hiệp, “Nhưng mà, tôi cần một tiếng đồng hồ 

Phạm Cảnh Tân cau mày không hài lòng, cô liền giải thích, “Tôi cần thời gian để xử lý vết thương. Anh cũng không thể để tôi có bộ dạng thế này tới gặp người nhà anh, đúng chứ?” 

“Thật phiền phức” Cảnh Tân ghét rắc rối thúc giục cô làm nhanh lên một chút. 

Tiểu Bạch ngoan ngoãn ngồi trên thảm tiếp tục chơi với chiếc xe nhỏ. Thấy mẹ đã vào phòng mới kéo ống quần của Phạm Cảnh Tân, ra hiệu bố ngồi xuống chơi cùng. Sau đó che cái miệng nhỏ hồng dễ thương tiến sát lại gần tại của anh, “Daddy, sau này daddy đừng cãi nhau với mami nữa được không? Cũng đừng bỏ con ở lại nhà daddy, như vậy, daddy vẫn luôn là daddy của con” 

Thằng nhóc phải muộn phiền suy nghĩ rất lâu mới phát hiện ra daddy và mami cãi nhau là do daddy đưa bé về nhà. Phạm Cảnh Tân không nói gì. 

Tiểu Bạch lại một bên nghịch đồ chơi một bên lẩm bẩm, “Ba mẹ những bạn nhỏ khác đều bên nhau mỗi ngày. Daddy và mami của mình cũng sẽ có một ngày nào đó ở bên nhau” 

Những lời này rơi vào tai Phạm Cảnh Tân, chỉ khiến anh cảm thấy buồn cười lại cũng có chút bất lực, thằng nhóc thổi này cần phải dạy dỗ lại cẩn thận. 

Lúc này, Nguyễn Vân Tịch ôm quần áo đi ra khỏi phòng ngủ, Phạm Cảnh Tân nhìn bóng dáng của cô. Cho đến khi cô sắp bước vào phòng tắm, anh mới không nhịn được nhắc nhở, “Chú ý đừng để nước nóng chạm vào mặt” 

Lời đã nói ra mới cảm thấy bản thân quản chuyện quá nhiều, lại thêm một câu, “Cũng đừng ngã chết trong buồng tắm”. 

Tiểu Bạch rất vui, ngọt ngào nói, “Daddy ơi, daddy là đang lo lắng cho mami phải không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK