• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh đang làm gì vậy?" Khuôn mặt của Trần Anh Hào lạnh lùng, "Thanh Thư vẫn đang nằm trong bệnh viện, cô nói tôi muốn làm gì! Nguyễn Vân Tịch, cô có biết là cô đã giết người rồi không, cô đã giết con của tôi rồi đó!" 

Nguyễn Vân Tịch không ngừng run rẩy, cảm thấy tội lỗi, nghiến răng nói: "Xin lỗi, tôi không cố ý ... 

"Cô nghĩ rằng một lời xin lỗi có thể giải quyết vấn đề không? Nguyễn Vân Tịch, cô hãy quỳ xuống cho tôi! Ăn năn với con tôi đi!" 

Nguyễn Vân Tịch nhìn anh bất lực, cô có lỗi là không sai, nhưng cô không thể quỳ xuống xin lỗi kẻ thù được, cô làm không nổi. 

T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.

"Nguyễn Vân Tịch, cô có bị điếc không!" Trần Anh Hào gầm lên, tát vào mặt cô một cái tát, cay đắng nói, "quỳ xuống xin lỗi cho tôi!" 

Khuôn mặt sưng phồng của Nguyễn Vân Tịch bị đánh trong hai ngày trước vẫn chưa còn chưa đỡ. Lúc này, cô lại bị tát, cơn đau đớn đến mức khiến người ta không thể thở được, nước mắt cô lập tức trào ra, cô nghiến răng không để cho nước mắt rơi. 

Trần Anh Hào giơ tay lên muốn tát cô một lần nữa, nhưng bị tiếng chuông điện thoại làm gián đoạn. Ánh mắt ghê tởm liếc nhìn Nguyễn Vân Tịch, rồi nhấc máy. 

"Sao cơ?! Tôi sẽ qua đó ngay lập tức!" Trần Anh Hào phẫn nộ gầm lên, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại, bỏ lại Nguyễn Vân Tịch phía sau. Nguyễn Vân Tịch nhìn người đàn ông rời đi, thất thần, cầm lấy túi của mình bước vào một con hẻm nhỏ vắng người, cuối cùng không thể kiềm chế được nữa bản thân ngồi xổm dưới cột đèn đường khóc lớn. 

Uất ức, bối rối, tội lỗi. 

Cô đã giết đứa con của chính mình và giết đứa con của Trần Anh Hào... Nguyễn Vân Tịch, tại sao mày lại rẻ bạt như vậy. Trần Anh Hào vội vã quay lại bệnh viện, không nói lời nào đột nhiên đi vào phòng mạch của bác sĩ, kéo bác sĩ trực ban chạy đến phòng bệnh của Nguyễn Thanh Thư. 

"Anh Hào, anh ... anh sao vậy?" Nguyễn Thanh Thư đang nằm trên giường vui vẻ chơi điện thoại di động. Thấy cánh cửa bị mở, cô hoảng hốt đặt điện thoại di động xuống bối rối nhìn Trần Anh Hào. 

"Bác sĩ, xin hãy giúp vợ tôi kiểm tra cơ thể cô ấy!" Trần Anh Hào lạnh lùng nói. 

Anh ta vừa nhận được một cuộc gọi từ y tá trực tại bệnh viện, nói qua điện thoại rằng phát hiện tình trạng thể chất của Nguyễn Thanh Thư là bình thường và không có dấu hiệu sảy thai. Trái tim anh run rẩy, không nói gì nữa vội quay lại bệnh viện để xem xét. 

Khi Nguyễn Thanh Thư nghe thấy điều này, ngay lập tức liên hoảng loạn, cố 

gắng cười rồi hỏi: "Anh Hào ... có chuyện gì vậy ... Bây giờ em rất khó chịu, anh đừng có hung dữ như vậy." 

Trần Anh Hào trực tiếp phớt lờ Nguyễn Thanh Thư, nhìn thấy bác sĩ đứng đó bối rối, phẫn nộ hét lên: "Vẫn ngây người ra đó làm gì! Tôi bảo anh kiểm tra cho cô ấy!" 

Vị bác sĩ sau khi bị hét lên, nhanh chóng gật đầu, sau đó sắp xếp cho một y tá tiến hành kiểm tra mới. Nguyễn Thanh Thư chống cự từ chối hợp tác, Trần Anh Hào trong lòng càng trở nên hoảng loạn, lẽ nào thực sự Nguyễn Thanh Thư giả vờ mang thai sao? 

"Nguyễn Thanh Thư, em hãy ngoan ngoãn kiểm tra lại cho tôi!" 

Nguyễn Thanh Thư sợ hãi vì tiếng gầm của anh, ngây người một lúc trước khi nghiến răng, đẩy vị bác sĩ đến đang kéo cô đi, khóc lóc thú nhận: "Chồng ơi, xin lỗi chồng ... em đã nói dối anh, em không có thai ... 

"Nguyễn Thanh Thư III" Trần Anh Hào tức giận suýt chút nữa ngất đi. 

Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.

"Em.." Nguyễn Thanh Thư nghẹn ngào, "Ban đầu em chỉ là muốn hại Nguyễn Vân Tịch rẻ rúng đó một chút... Em không ngờ Phạm Cảnh Tân đột ngột xuất hiện, em xin lỗi!" 

"Haha ... em thực sự ngày càng bản lĩnh đó!" Trần Anh Hào tức giận đến mức không thể nói nên lời. 

Trời cũng sắp tới. 

Nguyễn Vân Tịch không biết cô đã khóc bên đường bao lâu, hay có bao nhiêu người qua đường nhìn cô một cách kỳ lạ. Cuối cùng bỗng có tiếng chuông điện thoại reo lên, cô cũng đã khóc khàn cả giọng. 

Cô cố gắng lau nước mắt nhìn vào danh bạ xem ai gọi đến, nhưng khi nhìn thấy nó, cô lại bị sốc. Cô bình tĩnh lại cố gắng làm cho giọng mình không phát ra tiếng khóc: "Alo? Phạm Cảnh Tân?" 

"Cô không cần phải cảm thấy tội lỗi về việc sảy thai của Nguyễn Thanh Thư. Cô ta giả vờ đó" Giọng nói phẳng lặng của Phạm Cảnh Tân vang lên bên tai cô. Khi Ngô Thanh Vũ hỏi bác sĩ Nguyễn Thanh Thư mua thứ gì, anh đã nghi ngờ rồi, dưới sự ép buộc và dụ dỗ của anh, vị bác sĩ đó đã đem sự việc khai báo một lần nữa. 

"Giả vờ sao?!" Nguyễn Vân Tịch bị sốc, đồng thời trong lòng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác tội lỗi mâu thuẫn của cô bỗng dưng được giải tỏa. 

"Ba nói rằng ông muốn gặp cháu trai của mình. Tôi sẽ đón Tiểu Bạch về nhà tối nay." 

"Không cần, Phạm Cảnh Tân! Đừng có động vào con trai tôi!" 

Sự việc lúc nãy cô còn chưa trấn áp lại tinh thần, anh lại đưa ra yêu cầu như vậy nữa, Nguyễn Vân Tịch cố gắng đứng dậy, run rẩy vì kích động, Phạm Cảnh Tân, Tiểu Bạch sợ đến nỗi chưa thể hồi phục tinh thần, anh có thể nhẫn tâm tiếp tục giày vò con sao? Tôi cầu xin anh, đợi cho đến khi tôi trở lại rồi hẵng nói tiếp! " 

(0 

"... Được, bây giờ cô đang ở đâu?" 

Nguyễn Vân Tịch vốn dĩ trong lòng không có tâm trạng để nghe những lời khác. Lúc này trong lòng cô chỉ có Tiểu Bạch ở, cô trực tiếp ngắt điện thoại, rồi vội vã ra đường bắt xe, sau vài lần bị chửi là thần kinh, cuối cùng cô cũng bắt được một chiếc taxi. 

Âm thanh tút tút vọng lại trong micro, Phạm Cảnh Tân vẻ mặt không vui ném điện thoại đi, làm sao người phụ nữ này lại dám cúp máy? Nếu ba anh không gọi nói rằng ông muốn gặp cháu trai, anh cũng sẽ không gọi cho cô! 

Càng nghĩ về nó, anh càng khó chịu, nhanh chóng chuyển cuộc gọi khác. 

Khi người trợ lý bước vào, anh nhìn thấy người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng, giận dữ cầm điện thoại trong tay, nhận ra sự hiện diện của ai đó, Phạm Cảnh Tân quay lại với một ánh mắt lạnh lùng, khiến anh rùng mình sợ hãi: "Chủ tịch ... cái này... e hèm, xe, xe đã chuẩn bị xong rồi! "Khi Nguyễn Vân Tịch trở về căn hộ, cô nhìn thấy một chiếc ô tô thương mại màu đen đỗ ở tầng dưới. Cô hoảng loạn, nhưng không biết tại sao lúc này thang máy được đặt biển báo rằng đang bảo trì. Cô hoảng loạn, trái tim không ngừng đập, vội leo lên tầng sáu trong tích tắc. 

Khi cô thở hổn hển lấy chìa khóa ra mở cửa, thấy Tiểu Bạch đang nằm trên sàn chơi với chiếc xe, đôi chân cô mềm nhũn cảm thấy nhẹ nhõm, cô quỳ xuống: "Bảo bối ... con có sao không?". 

Cậu nhóc không gặp rắc rối gì nghiêm trọng, chỉ là trên cơ thể có chút bầm tím, sau ba ngày trị thương, cơ thể cậu đã hoàn toàn bình phục. Hơn nữa Vân Tịch bên cạnh cậu mỗi ngày, nỗi sợ hãi của Tiểu Bạch về sự cố đó cũng trở nên nhạt. dần đi. 

"Mẹ đã về rồi sao?" Tiểu Bạch ngước mắt lên khi nghe thấy chuyển động, thấy Nguyễn Vân Tịch ngã trên đất. Cậu nhanh chóng bỏ xe xuống chạy về phía cô, "Mẹ ơi, mẹ sao vậy? ?". 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK