• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cây bút méo sộp giữa chừng do tay tì mạnh, Khởi Niên nhíu mày, cõi lòng khó chịu không khống chế nổi cậu bật cười, giọng đầy mỉa mai:

''Hơ, làm mất mặt chủng loại, lưỡi súc vật bày đặt thay bay hồ trét tường.''

Anh Hân còn chưa nói quá hai chữ với cậu lí gì phải vì lời điểu cáng của thằng dỏm giọng này phá giở giới hạn.

Nhiều người kinh ngạc nhìn sang Khởi Niên, Thanh Du nóng bừng mặt, cổ tay cộm cứng gân xanh, hắn rống cổ cãi lại: ''Con mẹ mày nín họng cho tao.''

Được hóng biến trực tiếp cảm giác rất là hưng phấn, cả lớp xem không rời mắt, tai đã dựng thẳng lên tận trời.

''Hai em ra ngoài hết cho tôi. Mấy em xem đây là cái chợ hay sao? Đây là ngôi trường văn hóa. Các em có ăn học nói chuyện tục tĩu xem vậy cho được ấy hả. Ba mẹ các em nghe được lời này tự hào về các em lắm. Hai đứa bước ra ngoài, hết tiết này. Đứng đó mà ngẫm nghĩ.'' Thầy anh Văn – Thịnh Hoài Tâm thở hổn hển chọi luôn cục phấn trong tay.

Khởi Niên bước khỏi chỗ, chân ghế ma sát với gạch phát ra âm thanh khó nghe, cậu đi không ngoảnh đầu nhìn lại cho dù có người căng mắt dõi theo.

Sóng mắt nóng rực bởi tầm nhìn đã cố định một chỗ không chớp lấy một cái. Nếu để ý kỹ sẽ thấy tấm lưng cong hơn bình thường, nét mực đâm thủng tập xiên thành dấu in qua mấy trang. Tầm Hân quẳng bút một bên, hắn kéo ghế gây ra tiếng động không nhỏ sau đó đi thẳng khỏi cửa trước sự ngỡ ngàng của biết bao nhiêu người.

Lê Thái Minh Dực cắn nắp bút phun vèo, văng vô chân tường. Cậu chẳng còn hứng học hành vì thế vác ba lô lên một vai, nhìn đảo quanh cả lớp cười nói: ''Khốn đốn.''

Thịnh Hoài Tâm giận ngây người chỉ tay sau lưng Lê Thái Minh Dực: ''Cậu, cậu. Các cậu có xem đây là trường học không?! Được, các cậu hay, thích làm anh hùng. Ngộ cho các cậu tới cùng, các cậu đứng trước ban giám hiệu mà ngông cuồng.''

Khởi Niên tựa vai vào tường nhếch môi cười đầy khiêu khích: ''Con chó mồm thối, thích sủa bậy ấy nhờ. Đây là trường học không phải chuồng súc vật. Chậc đẩy mày về chuồng sợ là mấy em thú cưng còn chê mày hôi.''

Thanh Du bóp nghiền đấm tay tung đòn đáp ngay mặt Khởi Niên, tiếc là lệch hướng đập ngay vào tường, tác động quá mạnh nhất thời hắn đau điếng người, mặt mày vừa giận vừa thốn cực kỳ khó coi.

Khởi Niên xoay chuyển hướng đánh của đối phương lạnh mặt hơn hẳn lúc đầu, cậu rù rì nói:

''Muốn chơi thì ra khỏi trường, tao chơi tới bến với mày. Làm lớn chuyện ở đây là không hay đâu.''

''Ây nha, là ai hết hồn vậy.'' Khởi Niên chọp nhẹ tay của người đứng phía sau, Tầm Hân nhíu mày rút tay về, khớp tay có hơi nhưng nhức.

''Anh Hân, sao anh ra đây?'' Khởi Niên cười bẽn lẻn chắp tay ra sau lưng.

''Đệt mẹ tao đéo tha cho chúng bây đâu.'' Thanh Du xoa tay, tựa tường nghiến răng nói.

Khởi Niên thụp vai xuống trốn ra sau lưng Tầm Hâm vịn vai hắn, lí nhí nói:

''Sao một hai câu là, là đánh người ta. Niên da mềm thịt mỏng, cậu đánh tôi nhập viện luôn thì sao? Cậu ỷ thế hiếp người quá đáng. Đồ, đồ cưỡng đoạt dân lành.'' Khởi Niên rưng rưng nói.

Thanh Du trừng lồi tròng mắt, hắn không tin vào những lời vừa nghe: ''Con chó, mày lật mặt nhanh vãi lông c*, được nếu mày thích, tao nhất định cho mày nhập viện.'' Hắn gằn giọng dọa nạt đối phương.

Khởi Niên yếu ớt mách bảo với người chắn trước: ''Anh Hân, em, em tuy là sức lực không đủ. Nhưng anh yên tâm, cho dù mất hết lông, em cũng sẽ bảo vệ anh đến cùng. Có câu anh hùng xả thân vì nghĩa mấy mươi năm sau lại có một người. Em sẽ là ngoại lệ trong vỏn vẹn mấy mươi năm đó.''

Lê Thái Minh Dực mới hiên ngang xách cập đi ra: ''…''

Cậu hít sâu một hơi e dè bước tới cạnh Tầm Hân vỗ một vai còn trống của hắn gượng gạo nói:

''Không ngờ ông anh không thích loại mạnh bạo như tôi.'' Nói đoạn cậu đánh mắt liếc qua con thỏ cụp tai cướp lãnh thổ vai bên kia của Tầm Hân khô khan nói: ''Mà là thích bông sen trắng yếu mềm ngọt ngào như cậu ta.'' Tán thán xong còn kết hợp lắc đầu biểu cảm.

Tầm Hân trầm lặng muốn phản đáp cũng không có khả năng. Hắn không gạt tay của hai anh em sát cánh hai bên. Hắn nhìn chằm chằm Thanh Du, mặt không quyến luyến cảm xúc.

Thanh Du cùng Tầm Hân trực diện, không biết hắn rút từ đâu ra một điếu thuốc châm đỏ rồi ngậm vào rít mấy hơi nhướng mắt đầy kiêu căng nói: ''Ồ thằng câm cũng có phước được hai con chó săn rào quanh. Dữ dằn.'' Hắn vỗ tay bôm bốp, môi cong thành nụ cười đáng khinh.

Khởi Niên đặt ngón tay nhỏ nhắn che mũi, mắt đỏ rạo: ''Súc vật hoang xả phân bậy, đáng sợ hơn là còn cắn bậy cắn bạ mất hết tính người, phải mau báo cục bảo vệ tròng cổ về chăm sóc. Mỗi ngày chích điện cho ngắm dần từ đó hòa nhập trở về cuộc sống văn minh.'' Khởi Niên tựa nửa mặt vào vai áo Tầm Hân.

Tầm Hân cảm nhận chuyển động của cậu, bên tai là hơi thở của đối phương khiến ngực hắn đau vồn vã không rõ nguyên do.

''Con c*c ba mày, câm mồm. D*t tổ sư, cái l*n má muốn chết. Thằng khốn tâm thần, muốn vào trại đến điên. Như cái thằng câm mày bảo vệ đấy. Ha ha chắc mày chưa biết nó câm đâu đúng không. ** má học thì giỏi đấy chứ ai có biết một thằng già đời như nó bị câm từ lúc cha sinh mẹ đẻ. Sau này bưng cái mồm đống cặn đó đi kiếm nghề, đệt, ha ha có chỗ hốt c*t mới nhận nó. Đệt buồn cười vãi lòn.''

Ánh sáng trong mắt bị rút sạch sành sanh, Khởi Niên phát hiện vải vóc dưới cằm giật như tĩnh điện hay nói cách khác là bờ vai săn chắc của đối phương đang run rẩy.

Cũng vì tức giận nên giọng nói mất kiểm soát vì thế từ lúc phát lên tiếng chửi đầu tiên đã truyền khắp nơi, rõ nhất là lớp bọn họ đang đứng trước.

Hầu như văng vẳng bên tai bất kỳ người nào đang có mặt tại 10CBa9 đều nghe không sót một chữ.

Tâm điểm kéo mất mọi sự tập trung vào việc học của học sinh là hai chữ kia ''thằng câm'' đơn giản nhưng xúc tích lên án một kẻ tàn tật tuy họ không có tội trạng. Xử tội, ép buộc, nhòm ngó, chú tâm họ bằng ánh nhìn khinh miệt hay có tình người hơn chút là đáng thương hại mới để mắt đến từ đó săm soi giẫm đạp cửa nhà dột nát của họ không chút bức rứt lương tâm.

Cho đến khi một ngọn gió mát thổi đến cuốn mất sự rẻ mạt trả lại lãnh thổ về với thiên nhiên di dời từng bộ phận căn nhà theo chiều gió thả đến hư không.

''Nhìn cái gì mà nhìn. Lần đầu thấy nhân loại hay sao?'' Khởi Niên díu mắt sắc lẹm chém tới muôn sự soi rọi lột sạch trần trụi vỏ bọc của người ta.

''Thanh Du em muốn nghỉ học đến điên hả! Được tôi sẽ trình lên trường. Các em náo động đủ rồi muốn thôi học hết thì đến đống rác ở bãi hoang cách trường 570 mét ngửi.'' Thịnh Hoài Tâm bước hẳn ra khỏi lớp cầm thước cây gõ bồm bộp lên cạnh bàn rìa ngoài cửa.

Học sinh quay đầu về bảng tìm về chốn cũ những con tim vẫn không ngăn được trận kích động vừa qua e là tối nay có thể quên ngủ nhưng sẽ không quên báo lá cải hót hòn họt trát kín mít trên tường tâm sự thầm kín học sinh.

Dải hoa mười giờ hồng nhạt lọt vào mi mắt xen kẽ tia nắng nhạt nhòa của buổi sớm giăng đầy mây xanh thế nhưng tất cảnh đẹp chỉ tượng trưng cho lưng áo sơ mi trắng tinh nổi bật của người phía trước, chân thật đến nỗi khắng khít cùng kẽ tay nhày nhụa mồ hôi. Tầm Hân dừng chân đợi đối phương quay đầu.

Đúng như dự đoán đó là nụ cười thuần túy rạng rỡ như ánh hoàng hôn ban chiều tuy không chói chang nhưng vô cùng rạo rực. Khoảnh khắc hút hồn nhiều người khiến họ dừng chân, lòng dâng lên niềm thổn thức, từ đó ngẩn ngơ đắm chìm.

Khởi Niên lắc cái tay đang nắm, cười cong mắt: ''Lần đầu có cảm giác được che chở. Anh Hân rung động rồi?''

Tầm Hân: ''…'' Lòng tắt nắng hẳn.

Hắn không chớp mắt chà sát vài đốt ngắn cụt vào lớp ẩm ướt nồng ấm giữa kẽ tay đan xen, khẽ khàng gật đầu.

''Hầy mới trải sự đời. Hên là gặp người tốt như em đó. Em sẽ không lừa anh, yên tâm. Mặc dù anh không ước ao nhưng em vẫn dư lòng đối đãi thật tốt với anh.'' Cậu gãi mũi rồi rụt tay về vò một bên tà áo rớt ra ngoài, hạ quãng giọng:

''Bao bọc anh không phải vì anh đáng thương mà là…'' Cậu ngẩng đầu nhoẻn miệng cười:

''Đáng thương.'' Giọng nói dịu nhẹ ăn kết vào mạch máu hắn.

Tầm Hân gật đầu biểu thị, hắn hiểu ý cậu truyền đạt.

Là ẩn ý theo nghĩa bóng. Trở thành cốt cách đánh giá một con người.

Đáng thương không hẳn là tội nghiệp.

– ————————————–

Ngoài lề:

Lê Thái Minh Dực tức ngực dậm chân: “Tôi tốt với anh như vậy. Anh vì Niên trà xanh non mềm vứt bỏ tôi. Sau này anh nhất định sẽ hối hận.”

Người nào đó tiến đến ôm eo Minh Dực thì thầm vào tai cậu: “Tôi yêu thay phần người em yêu. Giá cả định theo cả đời. Phí chăm sóc yêu thương em đều miễn phí, còn có cả khuyến mãi.”

Lê Thái Minh Dực giẫm mạnh lên chân người đằng sau, gào lớn: “Tất cả lời tôi nói trước đó đều là diễn. Tôi là trai thẳng, so với chân tường còn thẳng hơn.”

Người nọ tì môi hôn nhẹ lên cổ Minh Dực, cười hoà ái nói: “Được. Sau này chúng ta xây nhà theo kiểu elip.”

– —

Tác giả::)) Mấy bé học sinh học hình elip chưa ta.

Bữa rài bận chuẩn bị nhập học thu dọn đồ đạc giấy tờ nên chậm ra chương. Mợt mỏi quá chời.

Hình elip:

Elíp là một loại đường conic đóng: một đường cong phẳng bao quanh mặt cắt của một hình nón với một mặt phẳng nghiêng (xem hình bên). Elíp có nhiều điểm tương đồng với hai đường conic khác là parabol và hyperbol, cả hai đều hở và không có giới hạn. Một mặt cắt nghiêng của một hình trụ tròn#Mặt cắt cũng có hình elíp. Theo wikipedia

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK