Từ trên lầu nhìn xuống đập vào mắt là vùng trắng tinh khôi. Cao Thành chọn ngày quốc khánh làm lễ khai giảng, từ khối mười đến khối mười hai phân chia theo dãy khu vực, người đứng đầu mỗi lớp đảm nhiệm trọng trách cầm bảng hiệu lớp.
Nhiều cụm náo nhiệt rải rác từ các dãy lầu cho đến hiện trường sân cờ. Lớp 10CBa9 là lớp cuối của khối mười, đương nhiên màn catwalk sẽ trình diễn cuối cùng. Trong các show diễn người đi cuối thường chiếm spotlight. Vì thế lớp bọn họ đã cười đến không khép nổi miệng triển vọng tỏa sáng sẽ thuộc về họ sao không vui cho được.
Mấy vị cô nương ngồi một góc tô son chét phấn còn hơn là đi vũ hội.
Trình Ngọc vừa tới bắt gặp cảnh đó, lắc đầu ngao ngán: ''Chét cái mỏ đỏ đỏ ít thôi.''
Các vị mỹ nhân chỉ cười cho qua chuyện, cái mỏ vẫn tiếp tục lồng lộn.
Khởi Niên ngồi ghế chống cằm nhìn vào một điểm không chớp mắt. Nguyễn Thời Duy không chú ý lắm, hắn ngồi sau Khởi Niên cầm điện thoại lướt web đọc báo.
''Ê, bé cưng nhìn gì dữ vậy?'' Lê Thái Minh Dực từ đâu xông ra câu cổ cậu làm Khởi Niên té chúi nhủi. Hắn phản ứng nhanh nắm cổ áo kéo phắt cậu lên.
Khởi Niên nhăn mặt, nói: ''Tôi yếu tim, tôi mà có mệnh hệ gì thì cậu xong đời.''
Lê Thái Minh Dực cười cười nói: ''Hung dữ quá vậy!''
Khởi Niên trợn mắt nhìn hắn: ''Chứ tôi có hiền đâu!''
Lê Thái Minh Dực nhéo má cậu cười: ''Ồ.''
Điện thoại vẫn phát sáng trên tay chỉ có ánh mắt chủ nhân đã bỏ rơi nó. Nguyễn Thời Duy không cảm xúc nâng mắt nhìn bóng lưng cậu thanh niên tóc quăn.
Lê Thái Minh Dực cảm giác sóng lưng lạnh toát, hắn quay ra sau theo bản năng. Đối diện với đôi mắt sâu ngoáy làm hắn thót tim, lấy lại tinh thần hắn cười tươi với người nọ.
''Cậu là bạn của Niên cục cưng đó hả?! Trông cũng đẹp trai quá ha. Làm quen nhau không người anh em.''
Nguyễn Thời Duy không hé lời như không muốn để tâm.
Lê Thái Minh Dực đến gần hơn, ngồi xổm nhìn hắn, cười híp mắt nói:
''Cậu xấu hổ hả? Biểu cảm đặc biệt ghê ha! Ồ cậu không chớp mắt luôn này, cậu tên gì ấy nhờ? Cái hình tượng của cậu giống mấy nam chính trong tiểu thuyết ghê ta. Ồ cái sự lạnh lùng này…''
''im miệng.'' Nguyễn Thời Duy nghiến răng nói.
Lê Thái Minh Dực đá lông nheo với hắn, cười nói: ''Kỳ cục, người ta có chửi cậu đâu. Đang khen cậu mà, giận thôi mà cũng đẹp nữa. Thiết lập này hoàn hảo phết ấy! Cậu có học giỏi không? Kiểu học bá ấy, nếu cậu học giỏi thì chuẩn tét mông luôn.''
Nguyễn Thời Duy siết chặt nắm đấm bên hông, mặt vô biểu tình nhìn hắn như nhìn một xác chết.
Khởi Niên thấy có chuyện không ổn, đến giữa hai người, cậu gỡ đấm tay bên người Thời Duy.
''Cậu kiềm chế, cậu ấy đùa tí thôi mà.''
Nguyễn Thời Duy giãn mày, bình đạm nói: ''Ừm.''
Lê Thái Minh Dực khoanh tay, nhướng mày nhìn họ: ''Ồ, nam chính có lúc nghe lời dữ.''
Khởi Niên nói cặn kẽ: ''Cậu ấy tên Nguyễn Thời Duy, từ nhỏ chúng tôi đã quen biết nhau. Chúng tôi học chung tận chín năm kể cả mẫu giáo. Vẻ ngoài cậu ấy tuy lạnh nhạt nhưng cậu ấy ấm áp hơn ai hết, cậu ấy chỉ là không biết cách thể hiện thôi. Chuyện vừa rồi, cậu đừng chấp nhặt với Thời Duy nha.''
Lê Thái Minh Dực nhếch môi cười: ''Hào quang nam chính mạnh mẽ thế kia tôi ôm đùi còn không kịp sao có thể lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.''
Nguyễn Thời Duy liếc mắt xem thường, coi hắn như không khí.
Khởi Niên mỉm cười cong mắt, gật đầu nói: ''Vậy tốt quá rồi. Ngày tháng sau này, anh em chúng ta khăng khít sớt chia ngọt bùi.”
– —
Vết thương đã lành từ lâu chỉ để lại ấn kí gớm ghiếc khó nhìn, ngón tay thon dài vén làn vải đen tinh tế phủ lên hình thù kì dị, bao bọc cả bàn tay. Tầm Hân hài lòng xách balo tạm biệt bà ngoại sau đó phóng lên chiếc xe đạp cũ rẽ khỏi con hẻm nhỏ vút nhanh theo phương hướng dự định.
– —
Từng tốp học sinh chỉnh đốn vị trí, lễ khai giảng chính thức bắt đầu. Sau lời giới thiệu của thầy cô dẫn chương trình, các lớp xếp hàng theo thứ tự, giáo viên chủ nhiệm cùng với lớp trưởng cầm cờ đi đầu.
Lớp 10CBa1 mở đầu buổi biễu diễn, người dẫn chương trình theo thông lệ giới thiệu khía cạnh học sinh, châm ngôn của giáo viên cùng sologan của lớp.
Câu sologan mở màn của lớp 10CBa1 là: ''Không sợ chông gai, bức phá thành công.''
Bên dưới nồng nhiệt vỗ tay hưởng ứng không ngớt, đôi mắt học sinh sáng như đèn pha soi qua vẻ ngoài của từng người mẫu.
Sinh vật bận nhất hiện tại là con chó, chúng nó bận ăn từng mảnh liêm sỉ gai góc của đám trẻ tha hóa.
Bà chị mắt kính lớp 10CBa9 nhảy vũ điệu con đà điểu bật chế độ cameraman tia từng gương mặt điển trai xinh gái xoẹt qua mi mắt.
Người bạn đằng sau lên tiếng nói:
''Mày còn liêm sỉ không?''
Bà chị bình thản nói: ''Liêm sĩ gì tầm này? Tao vứt cho chó ăn rồi.''
Chính vì lòng từ thiện ban phát liêm sĩ của mấy đứa trẻ ngoan, mồm bọn chó chính thức rụng rời.
Thời gian không lâu lắm màn trình diễn của đội quân 10CBa9 cuối cùng đã tới.
''Chúng ta hãy dành tràn pháo tay nồng nhiệt để chào đón 45 học sinh của lớp 10CBa9, lớp được chủ nhiệm bởi cô giáo Trịnh Ngọc giáo viên dạy môn ngữ văn… Với phương châm: Kiên quyết xông pha, lăng trì ngu ngục, đập đầu vô sách.''
''Ê, tao thấy có gì đó sai sai.''
''Ha ha, lớp này chơi trội.''
''Thanh niên cứng nào viết ra cái sologan này vậy?''
''Chiến nhất năm.''
Một phen trầm mặc đến từ phía thầy cô, người dẫn chương trình đọc theo bản năng, lời qua miệng rồi không thu lại được.
Khởi Niên ngồi vào ghế quay đầu ra sau cười tươi, đắc ý nói: ''Sologan là tớ soạn đó. Thời Duy cậu thấy hay không? Rất có khí khái phải không?''
Nguyễn Thời Duy mím môi: ''Ừm.''
Lê Thái Minh Dực ngồi trước Khởi Niên nghe cậu nói vậy, cười cười nói: ''Quá đỉnh luôn người anh em, không lâu đâu cô chủ nhiệm phải dành chút thời gian tán thưởng cậu.''
Khởi Niên hào hứng nói: ''Quào, thật vậy luôn! Đãi ngộ tốt thế. Nếu từ đầu biết vậy, tôi đã không ngại viết thêm nhiều hơn.''
Nguyễn Thời Duy tai không nghe tâm không phiền, mặc hai người bọn họ người tung ta hứng.
Lớp trưởng đan tay xoắn xuýt, trong lòng chứa cục tạ nặng ngàn cân, nhủ thầm: Nếu từ đầu tôi biết trước hậu quả thì tôi đã không nhờ cậu viết.
– —
Lá cờ kéo lên cao hứng ánh nắng sớm, dưới nền trời xanh phấp phới uy vũ. Từng tấm lưng thẳng tấp nghiêm trang nối đuôi thực hiện nghi lễ chào cờ, hơi thở thanh xuân hòa quyện lan tỏa.
Bài hát quốc ca hào hùng kết thúc kéo đến từng tiếng thở phào nhẹ nhõm có tính lây truyền, Khởi Niên cũng là thành phần hưởng ứng trong số đó. Nghe câu ''Mời các bạn học sinh an tọa.'' Khởi Niên thể hiện vui mừng hết ở trên mặt.
''Tiếp theo, xin mời đại diện học sinh phát biểu…''
Một trận xôn xao không khác gì bầy ve kêu.
''Để coi thủ khoa hình nộm thế nào?''
''Cũng là con người thôi má.''
''Hây, every body cùng nhau hưởng ánh sáng của thần nào.''
Đại diện học sinh được cử lên phát biểu khai giảng mỗi năm là người có thành tích điểm xuất sắc nhất trong khối mười. Mà năm nay người có thành tích xuất sắc nhất trường là người kiêm luôn thành tích giỏi nhất cả nước không phải thủ khoa thì là ai.
Khởi Niên rướn người, hướng về bục sân khấu mở to mắt chờ đợi thần tiên hạ phàm.
Một đôi giày trắng sạch sẽ bước lên thảm đi về phía bục gỗ, cầm micro lên truyền đạt:
''Kính chào quý thầy cô cùng các bạn học sinh thân mến đã có mặt tại buổi lễ hôm nay. Em xin tự giới thiệu em tên là Quỳnh Kiều Linh học sinh lớp 10CBa7…”
“Thủ khoa xinh gái quá!”
“Hâm mộ quá, vừa đẹp vừa học giỏi.”
“Thủ khoa ơi hãy phù hộ cho mình, phù hộ cho mình học giỏi đi.”
“Khùng hả ba?! Người ta còn sống nhăng răng.”
“Quá tuyệt vời, anh nguyện quỳ dưới váy của em thủ khoa ơi.”
Mấy chục con mắt quay qua nhìn người mới phát ngôn, đồng thanh nói:
“Biến thái vừa thôi.''
Người vừa phát ngôn thoáng cái xấu hổ, lật mặt nhanh hơn bánh tráng.
Khởi Niên chau mày, nghiêm túc nói:
“Tôi nhớ thủ khoa là nam mà.”
“Cái gì?!!!” Mấy chục con mắt lập tức chuyển hướng ghim chặt Khởi Niên.
Khởi Niên ngang nhiên đối mặt, khẳng định:
“Tôi nói thủ khoa là nam, tôi có đọc báo. Danh tính không rõ chắc là thủ khoa không muốn tiết lộ. Còn giới tính thì có nêu rõ, là nam đại thần.”
“Vãi!”
“Omega củ chuối!”
“Bất ngờ nha!”
“Ôi giàn ơi!”
“Đừng nói là thủ khoa bị thủ tiêu rồi nha!”
Mấy chục đôi mắt tia qua:
“Xàm mạy.”
____________
Ngoài lề:
Từ nay sửa xưng hô thành: Tôi-cậu
Mình sửa hết mấy chương đầu luôn rồi.
Vì để tớ cậu nghe sến rện.
Để tui-cậu thì mấy bạn vùng miền đọc không quen.
Các tình yêu đọc nhớ đánh giá sao cho mình nha🫂