Mây mù xám kịt giăng kín, ánh nắng chợt tắt chẳng hề báo trước trời giáng một cơn mưa nặng hạt, lá sen hứng chịu đợt xung kích ủ dột nặng nề. Dưới tán lá sen động đậy hai thân ảnh nho nhỏ, một trong số đó có nụ cười tươi rói như cơn nắng tỏa sáng rực rỡ.
''Thời Duy cậu nói xem có phải đi chơi cũng cần lựa ngày không?'' Là cậu bé có nụ cười phấp phới như nắng xuân nói.
''Là cậu không xem dự báo thời tiết.'' Cậu bé còn lại khuôn mặt chẳng có tí cảm xúc lạnh nhạt nói.
Chất giọng trong trẻo của Khởi Niên lấn át tiếng mưa: ''Cậu tưởng bở, tôi có xem đàng hoàng nha. Hôm qua mẹ mở TV tôi ngồi kế bên sao không nghe cho được.
Nguyễn Thời Duy chẳng hề nhấc mí, ánh mắt đăm đăm nhìn màn mưa: ''Cậu nghe nhằm tỉnh.''
Khởi Niên ngước nhìn tán lá nặng trĩu, hai tay cố chỉnh mưa đổ bớt: ''Cũng có thể lắm.''
''Thời Duy.'' Giọng điệu Khởi Niên chợt có chút cao hứng.
Nguyễn Thời Duy theo bản năng trả lời: ''Sao?''
Khởi Niên xích gần bên vai cậu bạn mặt lạnh, ý đồ thu hút sự chú ý: ''Cậu nhìn nè.''
Nguyễn Thời Duy quay mặt qua, thứ cậu đón nhận là vạn mũi tên nước bắn vào mặt. Cảm giác không hề đau đớn chỉ đơn thuần hơi nhột, cậu nhắm mắt theo phản xạ, đôi mi rung rinh ướt nhẹp.
''Ha ha ha.'' Khởi Niên chẳng hề chột dạ, đôi vai run rẩy cười đảo điên.
Vật chứng gây án còn đó hung thủ lại hiên ngang phách lối, một tay cầm chắc lá sen một tay phũ nước còn đọng trên móng tay. Chọc người thành công Khởi Niên cười híp mắt, cái tay không chịu ở yên một chỗ mà liên tiếp khều mốc Nguyễn Thời Duy.
''Này sao không nói gì, giận rồi à. Tôi giỡn vui chút thôi.''
Nguyễn Thời Duy quay mặt lại vị trí cũ: ''Không giận.''
Đôi vai hai người ướt sũng, Khởi Niên chống cằm: ''Ầy ầy Thời Duy cậu nói xem, khi nào mưa ngừng.''
Nguyễn Thời Duy nâng tán lá qua đỉnh đầu, mở rộng tầm nhìn đánh giá trời cao: ''Đến tối.''
Khởi Niên giật mình: ''Hả, cậu đùa à, gì mà đến tối luôn. Mưa này muốn chôn chúng ta luôn sao? Phải mau về nhà sớm, không thì mẹ tôi tét mông tôi chết mất.'''
Nguyễn Thời Duy phóng tầm mắt đến con đường nhựa ướt nhẹp miên man: ''Ừm.''
Hai tán lá sen vươn cao giữa tán lá dày xung quanh, hai dáng hình nhỏ ẩn hiện sau màn mưa, Khởi Niên không hề nói trước xung phong bắt lấy bàn tay rũ bên cạnh của người kế bên. Nguyễn Thời Duy cảm giác hơi lạnh xuất hiện nên cụp mi nhìn bàn tay trắng lóa mắt đang cầm chặt tay hắn, hắn im lìm chấp nhận hành động của ai đó.
Khởi Niên cười rộ như hoa nở trong nắng mai, kéo Thời Duy đuổi kịp bước chân cậu: ''Chạy thôi.''
Dưới táng cây gần đó, đôi mắt khuất sau bóng tối đẩy ánh nhìn xa xăm theo hai bóng hình bé nhỏ, đôi bàn tay thương tích chằng chịt đầy rẫy những vết sẹo mới nhô lên cách đây không lâu.
Thân ảnh chìm trong bóng tối tựa như quái vật đáng sợ trong phim kinh dị, cậu ta nâng bàn tay xấu xí chầm chậm lau đi khóe mắt. Đôi môi nhợt nhạt trắng bệt lại bị răng cứa đến bật máu, sắc đỏ từ từ lan rộng.
Thế mà đôi con ngươi lại trái ngược với dáng vẻ tiều tụy hiện tại, ánh lên trong đôi mắt cậu ta là một vệt sáng duy mĩ hiếm thấy. Trong đôi mắt ấy trỗi dậy một khát vọng rực lửa hòa trộn với sự ngưỡng mộ sâu sắc dằn kín tận đáy lòng không thể nói ra bằng lời.
– —
Trời chiều ngả bóng đã dần sập tối, trận mưa bạc thay phiên oanh tạc rầm rộ, lất phất che mất tầm nhìn ngăn cản phương tiện động cơ giữa giao lộ.
Tiếng dép ma sát mặt đường thánh thót bất chợt, cuối cùng Khởi Niên bắt phải tạm biệt cậu bạn đồng hành sau cuộc chơi, mạnh ai rẽ hướng về nhà.
''Biết đường về rồi à?''
Khởi Niên thay dép chạy lon ton vào nhà ôm hông người phụ nữ đang ngồi ghế phòng khách đọc báo.
''Dạ con ngoan của mẹ về rồi đây.''
Trần Thu Nguyệt chỉa ngón trỏ vào giữa trán Khởi Niên vô cảm nói: ''Mới đầu ngoan ngoãn hứa hẹn đủ điều, ham chơi cái là quên. Con muốn bị đánh đòn có phải không, trước khi đi mẹ dặn sao?''
Khởi Niên mếu máo: ''Mẹ dặn đi đứng phải nhìn, không được cấm đầu chạy, không được qua đường mà không quan sát, không được đến gần ao hồ, không được chơi mà quên giờ giấc, không được dầm mưa…'' Cậu đọc chẳng ngừng hơi như trả bài bảng cửu chương.
Trần Thu Nguyệt chuyển dời ngón tay sang nhéo má khiến hàng mi cậu run rẩy.
''Mẹ, đau.'' Khởi Niên khổ sở nói.
Trần Thu Nguyệt cười trêu, lực tay đã nhẹ bớt đi phần nào: ''Con còn biết đau? Vậy sao không biết đường về. Trời giông bão nguy hiểm nhường nào, mẹ không đánh con là may rồi. Biết sai chưa?''
Miệng Khởi Niên cong ngược, giọng điệu ỉu xìu: ''Dạ, con biết sai rồi.''
Trần Khu Nguyệt khoanh tay, ánh mắt khóa chặt phạm nhân: ''Thái độ gì đây?''
Khởi Niên cố rặn nụ cười, chân thành nói: ''Niên biết sai rồi, con xin lỗi mẹ, lần sau con sẽ không như vậy nữa.''
Trần Thu Nguyệt cao giọng: ''Còn có lần sau?''
Khởi Niên nói năng tròn vành rõ chữ: ''Niên biết sai rồi, con xin lỗi mẹ, không, không bao giờ tái phạm nữa.''
Trần Thu Nguyệt gật đầu tha thứ, nói thêm: ''Được rồi, đi tắm đi, nhớ chỉnh nước ấm, lau người cẩn thận.''
Khởi Niên được tha liền xông đầu như ăn cướp, vừa chạy vừa thở như chó con. Có ai biết được lúc nãy cậu thở muốn đứt hơi, mẹ không làm công an đúng quá uổng phí một tài năng quốc gia.
Trần Thu Nguyệt trông theo cái tính hấp tấp chạy trối chết của chó con lớn giọng quát: ''Đi chậm thôi. Muốn chết?''
Không gian vọng lại âm điệu trong trẻo: ''Dạ.''
Trần Thu Nguyệt lắc đầu cười, cô đưa mắt nhìn đồng hồ, hiện tại 5 giờ 30 phút chiều, Khởi Niên mà quá 6 giờ khẳng định cô sẽ không dễ dàng tha cho nhóc con.
– —
''Thời Duy về rồi đó à?'' Quanh quẩn trong căn biệt thự đối diện nhà Khởi Niên vang tiếng dò hỏi.
Nguyễn Thời Duy đổi dép đi trong nhà, lên tiếng đáp lời: ''Dạ, con về rồi.''
Huỳnh Lan Thi mang trên người tạp dề ánh mắt lại trông theo thịt chiên trong chảo, dịu giọng nói: ''Đi chơi vui không con?''
Nguyễn Thời Duy từ tốn trả lời: ''Vui ạ.''
Huỳnh Lan Thi vẫn không ngoảnh đầu nhìn lại, tay vẫn tiếp tục nấu nướng, nhu hòa nói: ''Rửa tay đi con, chuẩn bị ăn cơm.''
Nguyễn Thời Duy rũ mắt theo khuôn phép vâng lời, sắc mặt vẫn không có biểu cảm mà đi đến bồn rửa tay. Hơi lạnh lan tỏa khắp người mà không hề thể hiện một chút cảm xúc thừa thãi.
Thức ăn tỏa ngát hương phấp phới trong gian bếp, cơm trắng bốc khói toát lên hơi thở ấm áp, Huỳnh Lan Thi đẩy chén cơm đến trước mặt con trai, nụ cười bên môi vẫn không vơi.
''Ăn đi con.''
Nguyễn Thời Duy gật đầu, gấp một đũa cơm ăn từ tốn, lơ đãng hỏi: ''Thời Vũ không ăn cơm sao?''
Huỳnh Lan Thi nhã nhặn nói: ''Em ngủ rồi, nó đòi ăn cháo, mẹ nấu cho nó ăn trước rồi.''
Nguyễn Thời Duy rũ mắt nhìn cơm trong bát: ''Vâng.''
– —
Căn hộ cũ kỹ tọa lạc trong một khu hẻm nhỏ hẹp, dây điện xung quanh chằng chịt rối thành một mớ đen giăng giữa các mái nhà nối liền trông hỗn độn, ngợp kín không gian.
Trước cửa một tầng lầu cao, một bà lão mắt mờ trông về phía bậc thang như đang chờ đón ai đó. Đồng hồ tích tắc từng tiếng đánh sâu vào màng nhĩ khiến người chờ đợi có phần hồi hộp.
Áng nước văng thành từng vụn nhỏ theo tiếng lạch cạch của bước chân người để lại, chính thức phá tan sự khẩn trương đang hình thành trong lòng người đợi.
Nét mặt căng thẳng dần tan biến không tung tích trên làn da nhăn nheo của bà lão, chớp nhoáng nụ cười lan rộng kéo đến đuôi mắt hằn vết chân chim.
''Hân, con về rồi.'' Có thể thấy giọng điệu bà lão chứa đầy vui sướng.
Tầm Hân chẳng mấy chốc đã đến trước mặt bà lão, ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào nhà, tay còn lại cầm bọc nilon có đựng hai ổ bánh mì.
Bà lão gật đầu hiểu ý: ''Ừ được, vào nhà thôi.''
Mái tóc Tầm Hân rải rác trên trán dính ướt đâm vào mắt, cậu vuốt tóc ra sau nghĩ có lẽ phải nhanh chóng cắt mớ tóc khó chịu này.
Dưới ánh đèn sợi đốt tỏa ra ánh vàng ấm áp, dội lên bức tường cũ kĩ là hình ảnh hai bà cháu hòa thuận ăn cơm chiều. Hai ổ bánh mì không xẹp lép ướt nhẹp nước, hương vị nhạt nhẽo ấy mà ngon hơn bất cứ món nào trên đời.