• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lương thiện thì có tác dụng gì chứ? Tôi vốn là một người bình thường, bị quỷ hãm hại mới biến thành như vậy. Các người không đi đối phó với quỷ vật, lại đến đây đối phó tôi, không cảm thấy mình xem mạng người như cỏ rác sao?"

Tôi vừa trở về từ cõi chết, bèn không sợ trời không sợ đất.

Khóe miệng nổi lên một tia tự giễu, tôi thống hận con quỷ đã khiến tôi mang trong mình quỷ thai, ngày đêm bị tra tấn. Khiến chính mình trở thành quỷ vật trong mắt đạo sĩ, là cái gai trong mắt bọn họ.

Thần Kiêu rõ ràng cũng là người ôn nhu, thấy tôi đau bụng, liền ôm tôi lên giường nghỉ ngơi.

Chỉ khi nhận ra cái thai trong bụng tôi mới không còn một chút ôn nhu nào, trực tiếp ra tay độc ác, dùng dương hoả thiêu tôi.

Vị đại thúc áo bào tro kia lại thích thú nhìn tôi, "Đến bây giờ vẫn còn nghĩ mình là người, cũng thật hiếm có. Ta có thể không thu cô, cũng có thể nghĩ biện pháp giúp cô diệt trừ quỷ thai trong bụng, nhưng cô phải tiến vào đạo môn của ta,  chuyên tâm tu luyện. Nhất là lần này sự việc trường học của cô bị thi yêu làm hại, cô phải hỗ trợ Thần Kiêu giải quyết chuyện này."

"Ông muốn tôi làm đạo sĩ?" Tôi nhíu mày, vẻ mặt không tình nguyện, người đoàng hoàng không để tôi làm mà lại muốn tôi xuất gia làm đạo sĩ?

Làm đạo sĩ có một đống thanh quy giới luật phải tuân thủ, hơn nữa mẹ tôi chỉ có mình tôi là con gái, tôi mà xuất gia chắc mẹ tôi khóc đến chết mất.

Đại thúc áo bào tro nhún vai, "Nói đúng ra là đạo cô."

Sắc mặt Thần Kiêu có chút khó coi, thấp giọng mắng tôi một tiếng: "Đây là sư phụ cho cô một con đường sống, thay cô xử lí quỷ thai, cô còn không mau cảm ơn sư phụ, bái sư nhập đạo." 

Đại thúc áo bào tro dùng ánh mắt sắc bén quét một lượt trêи người tôi, trêи mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt,  "Thần Kiêu, đừng có nhiều lời, để cho vị cô nương này tự mình lựa chọn."

Khốn kiếp. . . . . .

Tôi còn lựa chọn nào khác sao?

Đại thúc này rõ ràng đang uy hϊế͙p͙ người khác, nếu tôi không làm đạo sĩ chắc chắn sẽ lấy mạng nhỏ của tôi.

Nuốt một ngụm nước bọt, tôi đối diện với sự đe doạ giữa sống và chết, chỉ có thể thỏa hiệp, cúi đầu hàm hồ một tiếng: "Cảm tạ sư phụ cứu giúp, cảm tạ sư huynh dìu dắt. . . . . . Cảm tạ. . . . . . Sư phụ sư huynh . . . . . . .Để cho con làm một đạo cô!"

Tôi cũng từng muốn nhờ đến sự giúp đỡ của đạo sĩ, nhưng cho tới bây giờ không nghĩ sẽ có kết cục như vậy.

Gần đây thật xui xẻo mà, đầu tiên là minh hôn cùng quỷ, sau đó không hiểu sao mang quỷ thai, bây giờ còn bị đạo sĩ uy hϊế͙p͙ xuất gia.

Chuyện xui xẻo hơn còn ở phía sau. . . . . .

Muốn gia nhập đạo môn, không phải tôi đáp ứng liền có thể bái sư.

Muốn bái sư còn phải hoàn thành nhiệm vụ, sư phụ Thần Kiêu nói nếu tôi có thể giúp Thần Kiêu bắt toàn bộ thi yêu trong trường học mới tính là hoàn thành nhiệm vụ nhập môn.

Nếu không, tôi không những không thể làm đồ đệ mà còn phải chết.

Trêи tay tôi có danh sách mà nam quỷ Lưu Tinh Tuyền đưa cho, còn về độ chính xác thì cần phải tìm hiểu thêm.

Vì mạng sống phải làm cái nhiệm vụ bái sư chết tiệt này, tôi chỉ có thể nhẫn nại. Căn cứ vào người trêи danh sách này, trước tiên phải làm một phương pháp loại trừ thử vận may.

Giờ hợi.

Mây đen che ánh trăng, đám sinh viên tự học buổi tối cuối cùng cũng tan học, tốp năm tốp ba trong phòng học đi ra.

"Ayya, Đường Mẫn, có đói bụng không, ngày mai cùng đi ăn đồ nướng đi." Tôi vỗ vai Đường Mẫn, cậu ta quay đầu lại liếc mắt nhìn tôi một cái, khuôn viên trường học hơi tối, chúng tôi đều không nhìn rõ biểu cảm của đối phương.

Lúc chạng vạng tối hôm sau, tôi chuồn êm ra khỏi bệnh viện, đến quán cà phê đằng sau trường học uống hai tách cà phê, lót dạ một chút.

Sau đó liền tiếp tục ngồi ở trong quán cà phê đợi các bạn tan học, sau đó mới chậm rãi tiến lên tiếp cận Đường Mẫn, làm bộ ngẫu nhiên gặp gỡ.

Đường Mẫn do dự một chút, nói: "Đi đến quầy bán đồ nướng ở cửa sau trường học sao? Tớ muốn ăn mực nướng, còn cậu thì sao? Hay chúng ta gọi thêm vài bạn là Thang Lâm Lâm và Tả Ái nữa nhé."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK