• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ không nói cho ai biết về quá trình mời Đĩa tiên, những gì tôi biết được cũng chỉ có vậy.

Chỉ là tôi nghe nói Đĩa tiên là thứ tà môn xấu xa hơn nhiều so với Bút tiên, cái thứ Đĩa tiên được mời đến kia không phải lệ quỷ thì cũng là oan hồn.

Nếu như không tiễn được chúng đi ngược lại sẽ bị lệ quỷ quấn lấy, cái kết cũng sẽ giống như Lương Linh Nguyệt vậy.

Mà nhóm các nữ sinh này, bao gồm cả người bạn tốt Vương Quỳnh của tôi, không biết là họ ngu dốt hay là thật sự ngu ngốc, vì thỏa mãn sự hiếu kì mà không sợ gì. Bọn họ tìm một ngọn nến, thắp nó ở góc Đông Bắc trong phòng.

Những cánh cửa sổ của kí túc xá đã bị bọn họ đóng kín, không một kẽ hở khiến người ta cảm thấy một tia ngột ngạt, ức chế.

"Bắt đầu rồi." Đổng Ngọc Nhu dùng giọng thần bí nói.

Lần này trong phòng ngủ liền xuất hiện một loại không khí kì lạ, tôi ngẩng đầu liền thấy được vài cái tay đang nắm lấy một cây bút, di chuyển chậm rãi trên một tờ giấy trắng.

Trong góc, ngọn nến màu bị thổi lập lòe chớp nhoáng, dần dần dường như bên tai tôi vọng đến một bài hát.

Tôi bị thứ trong bụng kia chọc đến mức sinh ra cảm giác lạnh buốt lạnh dị thường, dùng sức cắn môi, gáy cảm giác được như có người đang thổi hơi lạnh.

Tôi nghe nói rằng trong cơ thể con người có một chiếc đèn sinh mệnh, chiếc đèn sinh mệnh ấy sẽ tắt khi bạn quay đầu lại.

Tôi không quay đầu lại, con mắt nhìn chằm chằm vào ngọn nến góc tường. Ánh sáng của ngọn nến biến thành màu xanh đậm kì lạ, giống như đôi mắt của con mèo trong đêm tối.

Lúc này, Vương Quỳnh thể giữ nổi bình tĩnh nói: "Có phải là có tiếng hát......"

"Làm sao mà ..." Nói được một nửa, Đổng Ngọc Nhu sắc mặt cũng trắng bệch, cô ấy cảm thấy hát lúc này là của Lương Linh Nguyệt.

Mặc dù Đổng Ngọc Nhu cũng đã nghe được giọng hát như Vương Quỳnh nói, nhưng cô ấy không thừa nhận rằng mình đã nghe được giọng hát này.

Những người thường chơi những trò chơi kì quái như Đổng Ngọc Nhu biết rõ, chỉ cần họ để những thứ ô uế kia biết họ có thể cảm thấy sự tồn tại của nó, thì sẽ là người rất dễ bị nhắm đến.

Tôi nhìn thấy đầu của Lương Linh Nguyệt xuất hiện ngay sau lưng Đổng Ngọc Nhu.

Vẫn còn máu trong khoang đầu nơi được nối với cổ, màu máu đỏ tươi thuận theo vết đứt gãy nhỏ xuống áo sơ mi trắng của Đổng Ngọc Nhu.

Sắc mặt Lương Linh Nguyệt trắng bệch hệt như vừa mới ngâm mình ở trong nước, có màu trắng gần như trong suốt.

Nó cứ như vậy nhẹ nhàng thổi hơi lạnh vào sau lưng Đổng Ngọc Nhu, sau đó đầu của Đổng Ngọc Nhu liền rơi xuống đất, trên cổ giống như bị lưỡi dao sắc bén chặt đứt.

Hai người còn lại chơi bút tiên đều bị dính máu. Họ nhìn thấy đầu của Đổng Ngọc Nhu và cơ thể tách ra bỗng hét lớn "Cứu tôi với..." "Đừng giết tôi."

Như ong vỡ tổ lao tới cửa.

Sau đó, gồm cả người bạn tốt Vương Quỳnh của tôi và người còn lại tham gia chơi bút tiên, đầu cũng từ cổ lăn xuống đất.

Mùi tanh tràn ngập trong không khí, đầu của bọn họ rơi trên đất, con mắt trợn trừng lên, vẫn còn vẻ khiếp sợ nhìn vào khuôn mặt quỷ quyệt của Lương Linh Nguyệt.

Tôi che miệng, có cảm giác buồn nôn. Tôi vẫn chưa ăn gì, thế nhưng dạ dày lại khó chịu giống như là bị người khác hung hăng bóp mạnh vậy.

Tôi nôn khan đến mức mặt đỏ cả lên, vật kia liền bay tới trước mặt tôi, khẽ nói: "Tô Tử, cậu có đầu không?"

Nhìn thấy người bạn tốt nhất của tôi chết đi, nước mắt tôi bỗng trào ra, tôi nhìn chằm chằm đầu Lương Linh Nguyệt và hét lớn: "Đi ra."

Cái đầu kia sững lại một lúc, sau đó bộ mặt liền bộc lộ vẻ dữ tợn, lao tới chỗ tôi.

Đột nhiên, cơ thể gầy gò chỉ còn lại một bộ xương của tôi được một lồng ngực rộng lớn ôn nhu ôm lấy, hắn dùng sức áp đầu tôi vào ngực hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK