"Vương Đại Nữu, đừng hoảng sợ, đừng lộn xộn." Tôi bước đến ôm lấy cơ thể dính đầy máu của Vương Quỳnh, trấn an cảm xúc sợ hãi của cậu ấy.
Phía sau cửa một nữ sinh đột nhiên xuất hiện, nâng cái ghế bên cạnh tôi lên, sau đó đập nó xuống lưng tôi. Vương Quỳnh nhìn chằm chằm cô gái vừa chơi Bút tiên với cô ấy, hét lên: "Liễu Hồng Y, cậu bị điên à, cậu ấy là Tô Tử!!!"
Tôi bị cô ta lấy ghế đánh vào lưng từ phía sau, gần như phun ra một ngụm máu.
Cơn đau trên lưng khiến cả người tôi choáng váng. Tôi yếu ớt dựa vào người Vương Quỳnh, hơi nghiêng người phòng trừ Liễu Hồng Y kia tấn công tôi lần nữa.
Liễu Hồng Y giống như phát điên, khóe miệng tà mị nhẹ nhàng cong lên nói: "Tất nhiên tớ biết cậu ấy là Tô tử, tớ còn biết rằng tớ sẽ giết hai người các cậu..."
Phải biết rằng, bình thường trên lớp Liễu Hồng Y là một cô gái rụt rè, làm sao có thể nói ra những lời này?
Trừ khi cậu ấy bị quỷ nhập vào người!
"Cậu bị điên sao! Liễu Hồng Y, cậu giết chết chúng tớ làm gì?" Vương Quỳnh cau mày, cậu ấy dường như cũng quên đi sợ hãi, không nhìn chằm chằm vào đầu của Đổng Ngọc Nhu trên đất nữa.
Tôi vội vàng nhắc nhở: "Không đúng, cậu hãy cẩn thận Liễu Hồng Y, cậu ấy giống như......giống như đã không còn là Liễu Hồng Y lúc trước nữa, cậu ấy khả năng đã bị Đổng Ngọc Nhu nhập vào trong cơ thể rồi."
Tiếp đó, Liễu Hồng Y lại nhặt một chiếc ghế đẩu khác, hung tợn đập xuống đầu tôi.
Vương Quỳnh trên tay vẫn còn máu đầu Đổng Ngọc Nhu, cậu ấy cứng rắn nắm lấy cái ghế trong tay Liễu Hồng Y rồi dùng chân trực tiếp đạp thân thể yếu đuối của Liễu Hồng Y, "Con mẹ nó, cậu nghĩ tôi là một con mèo bệnh sao, muốn mạng tôi cũng không tìm thứ gì lợi hại chút, lại đi tìm một bộ xương giòn."
Liễu Hồng Y ngã trên đất, bị sức lực to lớn của cô gái Bắc Kinh Vương Quỳnh đạp một cước, sắc mặt Liễu Hồng Y trắng bệch như đã chết, trong mắt chảy ra huyết lệ, lạnh lùng nói: "Tại sao người chết lại là tôi, tôi muốn tất cả các người đều phải chôn cùng......"
Xem ra Liễu Hồng Y quả nhiên đã bị một trong hai linh hồn của Lương Linh Nguyệt hoặc Đổng Ngọc Nhu khống chế mới có thể nhất thời điên loạn đến vậy.
Nếu như cậu ta lại muốn đến đánh tôi và Vương Quỳnh, chúng tôi nhất định sẽ phản kháng, nếu không cẩn thận sẽ làm còn Liễu Hồng Y bị thương.
Trong đầu tôi bây giờ tạm chưa nghĩ ra được cách giải quyết nào thỏa đáng, tôi chỉ nhớ là đã từng xem trên mạng là lấy hạt muối hoặc hạt gạo nếp rắc lên người bị trúng tà, có thể xua đuổi được tà ma bên trong người đó.
Tôi không có gạo nếp, nhưng trên bàn còn nửa gói muối để làm trắng và mỏng da khi rửa mặt vào buổi sáng.
Không nghĩ nhiều nữa!
Mặc kệ số muối này có thể loại bỏ con quỷ trên người hay không, tôi đều phải thử một lần, nếu không ba chúng tôi còn chưa kịp đối phó oán linh thì đã xảy ra nội chiến.
Không nghĩ nhiều, tôi đổ một lượng lớn muối ra lòng bàn tay, xông lên phía trước, ném lên mặt Liễu Hồng Y.
Muối vào mắt cậu ta nên một lúc không thể mắt được mắt.
Vương Quỳnh lại lần nữa đạp cậu ta ngã lăn trên mặt đất, dùng sức dẫm lên ngón tay Liễu Hồng Y. Lúc này Liễu Hồng Y kêu lên một tiếng đau đớn, dùng tay còn lại vuốt vuốt muối trong mắt.
"Đau quá, Vương Đại Nữu.... Cậu sao lại giẫm lên tay của tớ, huhuhu... Đau chết mất thôi....."
Liễu Hồng Y dường như trở về bộ dạng lúc trước, vuốt mắt liền khóc.
Tôi và Vương Quỳnh đều sửng sốt một chút, đồng thời nhìn nhau, chẳng lẽ hạt muối thật có thể xua tan đi tà khí bám trên người Liễu Hồng Y sao?
Vương Quỳnh vừa mới thu chân, chân liền bị Liễu Hồng Y ôm thật chặt, cô ả dữ tợn cười một tiếng, há mồm muốn cắn vào bắp chân Vương Quỳnh.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK