Chương 237
Khương Giang và Cao Trữ Mộc đi song song khỏi Sở tư pháp, mỗi người đều theo đuổi tâm tư khác nhau.
Khương Giang đưa tay ngăn cản trước khi Cao Trữ Mộc bước xuống bậc thang. “Mộc Mộc, tặng em.”
Cao Trữ Mộc nhìn chằm chằm chìa khóa trên tay hắn, giọng lạnh lẽo. “Phí ly hôn?”
Câu hỏi của cô khiến Khương Giang cười buồn. “Là món quà tôi chuẩn bị từ trước, dự định đi công tác về sẽ làm em bất ngờ. Bây giờ chúng ta kết thúc, coi như tình cảm cuối cùng của tôi đi.”
Cao Trữ Mộc đứng yên không nhúc nhích, hắn liền đặt chìa khóa và một tập hồ sơ vào tay ả, nhàn nhạt nói. “Giấy tờ nhà đứng tên em, em ở hoặc bán đều tùy em. Cảm ơn đã ở bên tôi trong thời gian qua.”
Khương Giang quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng cô đơn của hắn, Cao Trữ Mộc như bị ma quỷ xui khiến, bước vội đến ôm chặt hắn từ đằng sau.
Cơ thể hắn chấn động, bàn tay ngập ngừng run rẩy muốn chạm vào tay ả, nhưng từ sau lưng vang lên giọng nói rắn rỏi mạnh mẽ. “Xin lỗi..”
Mọi hy vọng vụt tắt, Khương Giang cạy mở tay Cao Trữ Mộc, bước chân không còn do dự.
“Anh là người đàn ông tốt. Nhưng… điều em muốn không chỉ là ân cần chăm sóc.”
Lời nói của Cao Trữ Mộc theo gió cuốn đi, không rơi vào tai bất cứ người nào.
Quay về Mục gia, Cao Trữ Mộc đi một vòng quanh nhà không thấy Uông Trữ Hạ, liền hỏi người làm. “A Hạ đi đâu rồi?”
“Bà chủ đã ra ngoài từ sáng sớm.”
Xưng hô của người làm khiến Cao Trữ Mộc khó chịu, ả phẩy tay. “Anh đi làm việc của mình đi.”
Người làm không thích thái độ của ả nhưng vẫn rời đi, đi ngang phòng làm việc của Mục Anh Húc thì cửa phòng mở ra.
Cao Trữ Mộc liếc thấy anh, khuôn mặt khó chịu chuyển thành nụ cười hiền dịu.
Mục Anh Húc chưa từng bố thí cho å một ánh mắt, đi thẳng ra cửa.Cao Trữ Mộc nén thất vọng vào trong, không bỏ cuộc, bước nhanh đến cản đường anh.
“Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Nói đi!”
Cao Trữ Mộc nhìn anh đứng yên hờ những, ngập ngừng đề nghị. “Chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện, được không?”
Mục Anh Húc nheo mắt nguy hiểm nhìn ả, không nói hai lời, đi thẳng đến sô pha ngồi xuống. Dáng anh ngồi thẳng tắp, khuôn mặt không cảm xúc, ánh mắt lạnh lẽo trực diện nhìn ả.
“Nói nhanh. Tôi không có nhiều thời gian.”
Đối mặt với Cao Trữ Mộc, Mục Anh Húc luôn không có kiên nhẫn. Cao Trữ Mộc tự bấm ngón tay vào lòng bàn tay để che giấu chua xót, ánh mắt ả mang theo mất mát khi lời nói thoát ra. “Tôi… và Khương Giang ly hôn rồi.”
Anh không hề kinh ngạc, hỏi. “Vậy thì sao?”
“Những gì xảy ra giữa tôi và Khương Giang đúng là không ảnh hưởng đến tâm trạng anh.” Á cười tự giễu. “Anh vốn không quan tâm.”
Mục Anh Húc khịt mũi xem thường, không trả lời. Kết quả này đúng như dự đoán từ trước của anh.
Không nhận được phản ứng khác thường hay kích động nào của anh, Cao Trà Mộc cắn môi ra vẻ hạ quyết tâm. “Tôi sẽ rời khỏi đây.”
“Cô không cần nói với tôi những chuyện này. Cô đi hay ở, tôi không ý kiến.” Mục Anh Húc đứng dậy, nhìn ra từ trên cao, dửng dưng lạnh nhạt như người xa lạ. “Cô tự mình nói chuyện này với Hạ Hạ. Em ấy là chủ nhân tòa biệt thự này.”
Anh đi thẳng ra cửa sau khi ném lại một câu tàn nhẫn. “Những chuyện này, lần sau đừng tốn thời gian của tôi.”
Giọng Cao Trữ Mộc khẩn trương đuổi theo. “A Húc, không làm người nhà, chúng ta cũng không thể làm bạn sao?”
“Đúng.” Chân anh chưa từng dừng lại, mạnh mẽ từng bước giẫm lên trái tim nhỏ máu của Cao Trữ Mộc.
Ả ngồi trên sô pha giữa phòng khách rộng lớn, cắn môi cố kìm nén thất vọng buồn bã trong lòng. Qua hơn mười phút, tinh thần ổn định, tia sáng toan tính vụt qua mắt ả.
“Tôi sẽ không từ bỏ.”
Cao Trữ Mộc đứng lên về phòng, vừa đi hết cầu thang đã nghe thấy tiếng gọi của Uông Trữ Hạ.
“Mộc Mộc, chị đi đầu từ sáng vậy?”
Cao Trữ Mộc dừng lại nhưng không trả lời.
Qua tấm lưng hơi cúi ủ dột, Uông Trữ Hạ linh cảm có điều bất thường, cô đi nhanh lên cầu thang, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Cao Trữ Mộc.
“Có chuyện gì xảy ra à?”
“Sáng nay chị và Khương Giang đến sở pháp lý, thủ tục ly hôn đã hoàn tất.”
“Ly hôn?” Uông Trữ Hạ sửng sốt, cô không nghĩ mọi chuyện xảy ra nhanh thế. Cô vẫn nghĩ nếu kéo dài thời gian, Khương Giang sẽ có thời gian thuyết phục Cao Trữ Mộc đổi ý.
Ly hôn là không phải chuyện tầm thường, Uông Trữ Hạ vẫn nghĩ là Cao Trữ Mộc giận dỗi nên quyết định vội vàng, cô kiên nhẫn khuyên nhủ.
“Tuy ly hôn nhưng nếu hai người vẫn còn tình cảm, vẫn có khả năng quay về với nhau sau khi thuyết phục được bà Khương”
Cao Trữ Mộc khó chịu, mày cau lại nhìn Uông Trữ Hạ. Lời ả không muốn nghe chính là những lời sáo rỗng này. “Chị định dọn khỏi Mục gia.”
“Chị định đi đâu? Chị tìm được công việc hay chỗ ở rồi?”
“Khương Giang đưa chị một căn nhà, giấy tờ đều đứng tên chị. Chị sẽ chuyển đến đó.”
Cảm thấy Khương Giang vẫn là người có trách nhiệm, thu xếp ổn thỏa cho Cao Trữ Mộc khiến Uông Trữ Hạ thở phào nhẹ nhõm, không cố chấp giữ å lại. Cô mỉm cười, không ngừng nói tốt cho Khương giang.
“Xem đi, dù ly hôn nhưng Khương Giang vẫn rất chăm sóc chị…”
“Em đừng nói nữa được không?” Cao Trữ Mộc bực bội cắt ngang, càng nghe Uông Trữ Hạ thương hại, ả càng chua chát trong lòng. Kiên nhẫn cũng đến giới hạn làm å không kìm giữ được tính tình. Uông Trữ Hạ giật mình nhận ra bản thân đã quá nhiều chuyện, chắc chắn việc ly hôn cũng là cú sốc đối với Cao Trữ Mộc. Cô mấp máy môi, không biết nói lời an ủi.
Tinh thần vốn buộc chặt của Cao Trữ Mộc càng bốc lửa nghi ngút khi bị thương hại, ả quát vào mặt Uông Trữ На.
“Người đề nghị ly hôn là chị, người kiên quyết chia tay cũng là chị. Mọi việc đều là chị gây ra. Em thôi can dự vào chuyện của người khác đi, được không?”
Cao Trữ Mộc dùng hai tay đẩy vào vai Uông Trữ Hạ. “Đi đi, đừng làm phiền chị. Để chị yên lặng.”
Uông Trữ Hạ xấu hổ khi bị mắng mỏ trực diện, cô bước lùi về phía sau từng bước, thỏa hiệp. “Được, được. Em không làm phiền chị nữa. Chị nghỉ ngơi thật tốt..”
“Không phải chuyện của em” Cao Trữ Mộc đẩy mạnh cô như để trút giận, giọng nói lớn hơn mang theo vẻ hằn học.
Uông Trữ Hạ bước hụt vào bậc cầu thang, cô theo bản năng bám lấy tay vịn cầu thang để ổn định cơ thể.
Một lực đẩy lớn hơn tiếp theo khiến bàn tay rời khỏi tay vịn, Uông Trữ Hạ ngã ngửa ra sau, cơ thể lăn xuống cầu thang với nhiều tiếng hét xung quanh.
Nằm trên sàn, chân tay đau nhức dữ dội khiến ý thức mơ hồ thêm phần tỉnh táo. Uông Trữ Hạ nhận ra cô không thể cử động, cô hoảng loạn cố nhúc nhích chân nhưng lại cảm thấy giữa hai chân truyền ra cảm giác nóng ướt.
Bộ não như đình chỉ hoạt động, toàn thân lạnh toát trước linh cảm xấu, trong tâm mắt mơ hồ, Uông Trữ Hạ thấy Quách quản gia chạy tới chỉ huy người làm gọi điện cho Mục Anh Húc, ông ấy gọi điện kêu cấp cứu. Không ai dám động vào người cô trong tình trạng này.
Xe cấp cứu đến rất nhanh, cẩn thận đưa Uông Trữ Hạ lên xe cứu thương.
Trước khi chìm dần vào hôn mê, với ý thức mơ hồ xen giữa cơn đau đớn từ vùng bụng, cô thầu thào nói. “Làm ơn…
cứu con tôi…”
Gần như toàn bộ người có mặt đều đi theo vào bệnh viện, sốt ruột khẩn trương cầu nguyện cho Uông Trữ Hạ.
Thời điểm Mục Anh Húc đuổi tới bệnh viện, cửa phòng cấp cứu vẫn đóng chặt. Anh nhìn từng khuôn mặt tái xám, gắn giọng hỏi.
“Tại sao em ấy ngã cầu thang? Đã có chuyện gì xảy ra?”
Quách quản gia và người làm đồng loạt nhìn về phía Cao Trữ Mộc. Họ là nghe tiếng cãi vã ôn ào nên chạy đến, chỉ kịp nhìn thấy Uông Trữ Hạ ngã lăn xuống cầu thang, chuyện trước đó đều không tận mắt chứng kiến.
Theo tâm mắt mọi người, Mục Anh Húc nhìn chằm chằm Cao Trữ Mộc.
Cảm giác áp bách vô hình tỏa ra từ anh khiến ả rùng mình sợ hãi.
Giọng anh trầm khàn khi đặt câu hỏi. “Cô làm gì Hạ Hạ?”
“Không, không phải như anh nghĩ đâu… Cao Trữ Mộc xua tay giải thích.
“Tôi không cố ý, thật sự không cố ý. Tôi không ngờ em ấy ngã xuống… tôi…”
“Nói dối! Dì là người xấu.” Mục Niệm vốn đứng bên cạnh Quách quản gia, lúc này chạy lên đứng trước mặt Cao Trữ Mộc, chỉ tay vào mặt ả, khuôn mặt bầu bĩnh phồng lên giận giữ, mắt long lanh nước vì khóc.
“Con nhìn thấy dì đẩy mẹ Hạ Hạ xuống cầu thang. Là dì làm mẹ bị ngã chảy máu”