Chương 174
Tay Hứa Cao Lãng cứng đờ giữa không trung, túi quà sinh nhật cô đơn không ai nhận. Mục Anh Húc cau mày, không nói cũng không cử động.
Nhận thấy khói thuốc súng giữa hai người, Uông Trữ Hạ vội vàng đón lấy túi quà để xoa dịu không khí bế tắc. Cô kéo miệng túi nhìn vào trong, giả bộ la to ngạc nhiên. “Trời ạ! Đây là phiên bản giới hạn của Transformers! Niệm Nhi chắc chắn sẽ thích nó.”
Trong khi nói, Uông Trữ Hạ cố tình cầm tay Mục Anh Húc, đặt món quà vào, ép buộc anh nhận. Mục Anh Húc tức tối trừng mắt nhìn cô, không dám hất tay vì sợ cô bị thương.
Khóe miệng Uông Trữ Hạ giương cao. “Không phiền anh tiễn tôi nữa. Tôi đi xe của Hứa Cao Lãng.”
Uông Trữ Hạ xoay người thật nhanh, đi về phía xe Hứa Cao Lãng. Khuôn mặt Mục Anh Húc tím ngắt khi Hứa Cao Lãng ném ánh mắt thách thức về phía anh.
Xe nhanh chóng lao đi, để mặc Mục Anh Húc chơ vơ với túi quà trên tay. Cơn giận bốc lên tới đỉnh đầu, anh tùy ý ném cho Quách quản gia bên cạnh. “Chú xử lý đi.”
Quách quản gia nhìn tấm lưng xuôi xuống chán chường của ông chủ, vò đầu không biết giải quyết món đồ chơi có giá trị này thế nào.
Trong xe, Uông Trữ Hạ nhìn vẻ vặt tỉnh bơ của Hứa Cao Lãng, thẳng thắn hỏi. “Anh cố tình đến đón tôi?”
“Ừ” Hắn hào phóng thừa nhận, tâm trạng vẫn vui vẻ vì nhớ lại khuôn mặt ghen tuông của Mục Anh Húc. “Tôi được biết anh ta đón em từ khách sạn đến Mục gia để dự tiệc sinh nhật Mục Niệm, tôi không yên tâm nên đứng đợi bên ngoài.”
Hứa Cao Lãng bên ngoài nói nghe đơn giản, nhưng thật ra hắn đã đợi bên ngoài Mục gia ba tiếng đồng hồ, hắn gần như chắc chắn rằng Uông Trữ Hạ sẽ ngủ lại Mục gia đêm nay, không ngờ đến cô sẽ bước ra khỏi cổng.
Cô hiểu tính hắn, biết chắc đã mất rất nhiều thời gian chờ đợi, giọng cô hơi trách móc. “Chờ tôi làm gì. Sau khi kết thúc, anh ta tự nhiên sẽ thu xếp người đưa tôi về.”
“Tôi không lo lắng chuyện đấy.” Câu nói của Hứa Cao Lãng rất đơn giản và rõ ràng, Uông Trữ Hạ lập tức hiểu ra, không nói gì.
Đưa cô tới cửa khách sạn, Hứa Cao Lãng vẫn im lặng cho đến khi Uông Trữ Hạ chuẩn bị xuống xe, hắn mới chậm rãi nói. “Tìm một ngôi nhà thích hợp càng sớm càng tốt.”
Cơ thể cô cứng lại vài giật, gật đầu. “Tôi hiểu.”
Trở về phòng khách sạn, việc đầu tiên Uông Trữ Hạ làm là gửi tin nhắn cho Mục Anh Húc.
“Tôi về rồi.”
Hơn năm phút vẫn không có hồi âm, cô thoáng thất vọng, thử thêm lần nữa. “Anh giận tôi à?”
“Không” Tin nhắn nhanh đến sửng sốt. Chứng tỏ Mục Anh Húc đang cầm điện thoại, tin nhắn trước anh ta đã xem nhưng không muốn trả lời.
Uông Trữ Hạ tin chắc anh đang tức giận, nhưng cho dù thực sự tức giận thì sao? Không liên quan cô. Cô cũng không có hứng thú dỗ dành, cô cố ý nhắn. “Ừ, không tức giận là tốt, tôi đi ngủ.”
“Ừ.”
Tin nhắn cụt ngủn làm cô cười phá lên. Cô có thể tưởng tượng khuôn mặt Mục Anh Húc sẽ xấu xí và đanh lại xám xịt như thế nào vào lúc này. Khiến anh ta không vui, cảm giác khá tuyệt vời.
Đúng dự đoán của cô, Mục Anh Húc ngồi trong phòng khách, vẻ mặt ảm đạm như xác chết. Những người giúp việc xung quanh đều nhẹ chân nhẹ tay thu dọn bãi chiến trường sau bữa tiệc, ai cũng lanh lẹ làm cho xong để tránh thoát khỏi không khí âm u đáng sợ do anh tỏa ra.
Mười phút trôi qua, Uông Trữ Hạ không gửi thêm tin nhắn nữa, Mục Anh Húc khó chịu siết chặt điện thoại, mặt cau có bực bội.
Người phụ nữ này đã lên xe của người đàn ông khác trước mặt anh, cô không định giải thích một lời với anh?
Ngày hôm sau, thời điểm Uông Trữ Hạ chưa tỉnh dậy, chuông điện thoại đã réo rắt bên tai. Cô thậm chí còn không nhìn vào màn hình, lười biếng hỏi. “Ai?”
“Tôi.”
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng khiến Uông Trữ Hạ ngồi bật dậy theo phản xạ, sau đó cô nghe thấy anh ra lệnh. “Tôi đang đợi ở phòng ăn của khách sạn tại tầng triệt.”
Uông Trữ Hạ liếc nhìn đồng hồ, không thèm hỏi anh có chuyện gì, buông một chứ “Biết.” Rồi cúp máy.
Cô không có thói quen ngủ nướng, tỉnh ngủ cũng xuống tầng ăn sáng luôn. Nhanh nhẹ thu dọn bản thân, cô không biết mục đích sáng sớm anh tìm cô, nhưng cô hiểu tính khí con người này. Anh ta sẵn sàng la mắng vô cớ nếu phải đợi người khác quá lâu.
Bước ra khỏi thang máy và đến phòng ăn của khách sạn, cô thấy Mục Anh Húc đang ngồi ở bàn từ tốn ăn sáng.
“Anh tìm tôi có chuyện gì?” Uông Trữ Hạ ngồi đối diện anh, hờ hững hỏi.
Anh không trả lời câu hỏi, đưa tay ra hiệu gọi phục vụ mang lên một phần ăn sáng.
Uông Trữ Hạ không khách sáo, vừa ăn vừa hỏi bâng quơ. “Đừng nói anh tìm tôi chỉ để ăn sáng?”
“Tại sao không?”
Tay Uông Trữ Hạ khựng lại trước câu trả lời, cô cầm cốc nước bên cạnh uống cho trôi miếng thức ăn mắc nghẹn trong họng. Phía đối diện vang lên tiếng nói nhàn nhã khó ưa. “Hôm nay cuối tuần, Mục Niệm luôn ngủ dậy trễ. Tôi không muốn ăn sáng một mình”
“Cái cớ sứt sẹo quá.” Cô cười nhẹ, không bận tâm đến anh nữa, tập trung thưởng thức bữa sáng.
Còn Mục Niệm vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ ngon, không hề biết mình bị bố bỏ rơi. Bé chạy vọt ra khỏi phòng, tìm Quách quản gia. “Mẹ con đâu ông?”
“Cô Uông không ở lại Mục gia đêm qua.”
Khuôn mặt bé xụ xuống thất vọng, môi chu ra phụng phịu. “Đều là tại mình, tối qua ngủ quên mất, nếu không mình nhất định lừa gạt được mẹ ngủ lại rồi.”
Quách quản gia nhìn bé cúi đầu buồn bã tự trách, ông muốn làm bé quên đi điều không vui, liền cùng Mục Niệm đi vào phòng khách, từ tủ đồ lấy một chiếc hộp thật lớn.
Nhìn chiếc hộp tinh xảo trước mặt, khuôn mặt Mục Niệm đầy tò mò, nhanh nhẹn bóc quà, sau đó reo hò vui sướng. “Oa! Người máy biến hình!”
Mục Niệm ôm đồ chơi trong lòng, tròn mắt không tin nhìn quản gia. “Ông Quách, ông hào phóng từ bao giờ vậy? Đây là phiên bản giới hạn, vừa đắt vừa khó mua.”
Quách quản gia xoa đầu bé, thành thật nói. “Không phải ông mua. Đây là quà sinh nhật của bạn cô Uông gửi tặng Mục thiếu gia.”
“Bạn? Ai vậy ạ?” “Hứa Cao Lãng, Mục thiếu gia quen chú đấy không?” Cái tên vừa lọt vào tai, mắt Mục Niệm trợn trừng, sự vui sướng trên mặt thay thế bằng sự ghê tởm. Một giây tiếp theo, bé ném mạnh chiếc hộp trong tay xuống đất.
Hành vi của Mục Niệm quá đột ngột khiến Quách quản gia không kịp phản ứng. Dù không hiểu gì về món đồ chơi này nhưng quản gia biết chúng rất đắt tiền khi nghe đến từ phiên bản giới hạn.
Mục Niệm như thấy chưa đủ, bé nhảy lên món đồ chơi, giẫm giẫm mấy cái mới vừa lòng. Bé ngước lên nhìn Quách quản gia, hét lên. “Con không thích, ông Quách vứt đi.”
Quách quản gia nhìn Mục Niệm chạy lên tầng, rồi nhìn món đồ chơi tội nghiệp trên sàn, bất lực thở dài. “Đúng là bố con, cùng ghét chung một người.”
Sau khi cùng Mục Anh Húc ăn sáng xong, Uông Trữ Hạ hỏi. “Rốt cuộc anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Em đi cùng tôi đến một nơi này. Có việc!” Mục Anh Húc nhấn mạnh. “Em không đi, tôi sẽ ở đây cả ngày ám em.”
Không phải vì bị đe dọa mà cô thỏa hiệp đi cùng ra cửa khách sạn, Uông Trữ Hạ đơn giản là tò mò.
Nhân viên khách sạn cung kính giao lại chìa khóa cho Mục Anh Húc. Anh ném chìa khóa về phía Uông Trữ Hạ, mở cửa ghế phụ.
“Buổi sáng tôi uống một ly rượu, không thể lái xe. Em lái xe!”
“Hả?” Uông Trữ Hạ kinh hãi nhìn chiếc chìa khóa trên tay, giọng cảnh giác. “Anh muốn tôi lái xe? Anh ngại mạng mình dài quá rồi, đúng không?”
“Em đúng là hiểu rõ bản thân. Mạng tôi thuộc về em, tùy ý đi.” Mục Anh Húc tựa lưng ra ghế, nhắm mắt không nhìn cô.
Uông Trữ Hạ nhớ rõ anh không uống rượu trong bữa sáng, rõ ràng đây là đùa giỡn cô.
“Sao? Sợ chết?”
Câu hỏi nhẹ bẫng của Mục Anh Húc kích phát tính hiếu thắng của Uông Trữ Hạ. “Được, chết thì chết. Để xem sau hôm nay, anh có còn muốn giao tay lái cho tôi không.”
Cô hùng hổ ngồi vào ghế lái, liếc mắt lên các nút và vô lăng, hít một hơi thật sâu, hỏi anh. “Tới công ty à?”
“Không.” Mục Anh Húc mở mắt nhìn đồng hồ đeo tay. “Đến sân bay.”
“Sân bay?” Uông Trữ Hạ nhíu mày, nghi ngờ chất vấn. “Anh đi công tác à?”
Mục Anh Húc lắc đầu, tỏ vẻ bí hiểm.
“Em đi sẽ biết.”
Uông Trữ Hạ nén nghi ngờ vào trong, cẩn thận khởi động xe, theo chỉ dẫn của Mục Anh Húc, dùng tốc độ rùa bò bò đến sân bay.
Dọc theo đường đi, khóe miệng Mục Anh Húc nhếch lên, anh lén lút nhìn cô tập trung lái xe. Rõ ràng là sợ hãi nhưng vô cùng gan lỳ không lên tiếng xin giúp đỡ. Có vài lần cô quay sang nhìn, anh nhanh chóng cúi đầu bấm điện thoại, mới đầu cô kinh ngạc, sau bực mình, thực sự bơ anh luôn.
Khi hai người đến sân bay, Mục Anh Húc không đi vào trong sảnh chờ, mà đứng đợi bên ngoài, làm cô càng khó hiểu.
Vắt óc suy nghĩ hồi lâu, cô ngập ngừng nói. “Anh đón khách hàng à? Tôi không phải nhân viên Mục thị, không thích hợp ở lại đâu.”
Mục Anh Húc không trả lời cô, nhìn chằm chằm vào cửa sảnh sân bay, đột nhiên mắt anh sáng lên, đưa tay vẫy ra hiệu.
Uông Trữ Hạ nghi ngờ nhìn theo, đôi mắt cô mở to trong nháy mắt, che miệng không tin. Người Mục Anh Húc muốn đón là thư ký Trần Hiên, kẻ đáng lẽ phải dưỡng bệnh của nước ngoài.
Thư ký Trần Hiên mặc áo sơ mi trắng, quần âu, khoác áo vest trên tay, tay còn lại kéo vali, trông hắn năng động trẻ trung hơn hình tượng thư ký nghiêm khắc thường ngày.
Vừa đến gần, hắn đã mở miệng trêu ghẹo. “Được Mục tổng và một phụ nữ xinh đẹp cùng đến đón, thật cảm động.”
Không đợi Uông Trữ Hạ đáp lời, Mục Anh Húc giành nói trước. “Không, hôm nay em ấy chỉ là tài xế riêng.”