Chương 150
Lời cảnh cáo của Khương Giang làm Uông Trữ Hạ nhớ đến ý định trước khi đến đây của cô. Cô từng nghĩ nếu gặp được Cao Trữ Mộc, cùng lắm thì một mạng đối một mạng.
Nhưng chuyện vừa xảy ra nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Xe cấp cứu nhanh chóng chạy đến biệt thự.
Uông Trữ Hạ vẫn chưa hết bàng hoàng, ngơ ngác nhìn y bác sĩ bận rộn kiểm tra vết thương cho Cao Trữ Mộc, cô đứng tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, cảm giác mọi thứ như là trong mơ. Ngoài kinh hãi, trong lòng cô bị một đám sương mù bao phủ, khó phân biệt được thật giả.
Khương Giang đi ngang qua Uông trữ Hạ, cùng đến bệnh viện với Cao Trữ Mộc, không để ý ánh mắt cảnh cáo của Mục Anh Húc, lần nữa lạnh lùng hăm dọa cô. “Mộc Mộc xảy ra chuyện, tôi nhất định không để cô yên. Lương tâm cô cũng không thanh thản được đâu.” Mục Anh Húc đau lòng nhìn cô, anh biết bản thân cô vốn nhút nhát yếu đuối, chứ không mạnh mẽ như bên ngoài. Bản chất lương thiện qua bao nhiêu năm, vốn là một phần con người cô, dù xảy ra biến cố gì, cô vẫn bị nó chi phối về mặt cảm xúc. Anh cũng biết con người cứng ngắc của cô, cô trả thù là muốn Cao Trữ Mộc phải chịu tội trước pháp luật, chứ không phải tự tay giết ả. Uông Trữ Hạ vốn mỏng manh hơn những gì cô thể hiện.
Giọng anh thật khẽ, cố gắng an ủi. “Đừng sợ, chuyện này không liên quan đến em. Không ai trách em.”
Uông Trữ Hạ chăm chú nhìn vết máu lớn trên tường, máu nhiều đến mức chảy dọc tường, chạm xuống sàn mới dừng lại. Cô lẩm bẩm một mình. “Tại sao? Tại sao lại như thế này?”
Mục Anh Húc biết cô đang tự vấn lương tâm, muốn ôm cô vào lòng nhưng lại nhớ đến quan hệ của cô và Hứa Cao Lãng, rốt cuộc đặt ham muốn sang bên cạnh.
Bàn tay đưa ra vỗ vai cô, giữa chừng đổi thành cầm lọn tóc của cô vẫn về trong tay. Anh đổi chủ đề, cố gắng gợi chú ý của cô bằng việc thuyết phục. “Em cũng thấy tình trạng của Cao Trữ Mộc rồi, tôi rất hy vọng em vứt bỏ hận thù để lòng thanh thản hơn.”
Uông Trữ Hạ không trả lời, gạt tay anh, lẳng lặng đi ra khỏi biệt thự. Thấy cô muốn rời đi, anh đuổi theo, giữ cổ tay thật chặt. “Để tôi đưa em về. Nơi này cách xa thành phố, không gọi được taxi đâu.”
“Không cần anh lo lắng!” Cô hất tay anh ra nhưng không được.
Mục Anh Húc gan lỳ nắm cổ tay cô, không quá chặt cũng không lỏng để cô không giật lại được. Giọng cô đầy oán hận, ánh mắt không vui ném về phía anh.
“Anh nói tôi buông bỏ hận thù là tôi phải buông? Vậy sao ngày trước các người không tha cho tính mạng Thế ca? Anh ấy làm gì sai mà phải chết?”
Câu hỏi của cô khiến anh cứng họng, anh từ từ buông lỏng tay, cô vội vàng rụt lại như chạm phải thứ gì đó bẩn thỉu.
Uông Trữ Hạ nhìn cổ tay đỏ lựng, nghĩ đến tình trạng điên khùng của Cao Trữ Mộc, nghĩ đến việc bản thân không đòi lại được món nợ cho Ôn Thế, lòng cô phát lạnh, giọng nói run rẩy vì giận dữ. “Anh muốn tôi phải làm gì? Tha thứ cho Cao Trữ Mộc, ai sẽ cho Thế ca lời giải thích, ai chịu trách nhiệm với cái chết của anh ấy?”
Cô bước tới một bước, túm cổ áo Mục Anh Húc kéo xuống, ngẩng đầu dí sát vào mặt anh, nhấn mạnh từng chữ. “Mục Anh Húc, anh đừng quên, chiếc xe đâm chết Thế ca là của anh. Ai là người giao chìa khóa cho Cao Trữ Mộc? Anh phải chịu trách nhiệm cho việc này. Muốn phủi sạch quan hệ? Không có cửa đâu.”
Cô thả cổ áo Mục Anh Húc, vỗ vỗ vào ngực anh, lạnh nhạt nhìn anh không chút cảm xúc. “Anh không thể thoát khỏi có liên quan cái chết của Thế ca. Dừng mấy trò mèo lừa gạt này lại đi. Đừng để tôi ghê tởm thêm.”
Mục Anh Húc bị từng lời nói của cô găm vào tim, tổn thương nặng nề, anh ứng yên không động tĩnh.
Uông Trữ Hạ hung hăng trừng mắt nhìn anh, xoay người, lấy điện thoại ra gọi điện. “Hứa Cao Lãng, tôi gửi vị trí hiện tại cho anh, qua đón tôi ngay bây giờ.”
Mục Anh Húc nghe thấy cô thà gọi Hứa Cao Lãng đến đón, cũng không cần anh, nắm đấm siết chặt nhìn chằm chằm bóng lưng lạnh lùng của cô.
Không phải anh không muốn biện hộ, mà anh cảm thấy Uông Trữ Hạ nói đúng. Mặc kệ anh làm bất kỳ điều gì, cũng không quan trọng bằng việc anh có lời giải thích về chìa khóa xe, đây chính là câu trả lời cho cái chết của Ôn Thế.
Trong bệnh viện, Khương Giang ngồi bên giường, lòng quặn thắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Cao Trữ Mộc. “Sao em phải ngu ngốc như vậy? Vì diễn cho cô ta xem, cần nhẫn tâm với bản thân đến vậy ư? Em không nghĩ cho cảm nhận của anh sao?”
Sau khi kiểm tra và khâu vết thương, bác sĩ đưa ra kết quả não chấn động nhẹ, mất nhiều máu, cần nghỉ ngơi theo dõi một thời gian.
“Thật may vết thương không lớn, em muốn anh phải lo lắng đến bao giờ nữa?”
Do thuốc mê hết hiệu lực, Cao Trữ Mộc dần hồi phục tinh thần, giọng Khương Giang trôi vào tai, ả biết giọng nói này có thể tin tưởng nên trả lời theo bản năng. “Nếu không làm thật, làm sao lấy được lòng tin từ một người không có niềm tin vào mình.”
Mắt Cao Trữ Mộc vẫn nhắm kín, giọng nói yếu ớt, hắn hầu như nghĩ rằng đó là ảo giác hình thành trên lo lắng. Lông mi Cao Trữ Mộc rung động, từ từ mở ra thành cái khe.
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Cao Trữ Mộc là Khương Giang nhếch nhác trong áo sơ mi đầy máu, ả muốn cau mày thể hiện bất mãn nhưng động đến vết thương nên đành thôi. Giọng nói vẫn không có lực.
“Đã khiến anh lo lắng rồi. Hành vi anh cho là ngu ngốc, nhưng với em là cần thiết. Uông Trữ Hạ xuất hiện quá bất ngờ, không có thời gian chuẩn bị. Càng diễn lâu càng lộ nhiều sơ hở, em đành bất đắc dĩ.”
“Anh hiểu nhưng vẫn không thể chấp nhận được. Với anh, an nguy của em là trên hết.” Khương Giang trìu mến, không bị thuyết phục bởi lời giải thích của ả.
Cao Trữ Mộc khựng lại, môi mấp máy, cuối cùng không nói thêm điều gì.
Khương Giang cũng khốn khéo chuyển đề tài, hắn mỉm cười dịu dàng quan tâm hỏi. “Em có chóng mặt không? Thấy buồn nôn không? Nếu em cảm thấy không ổn chỗ nào thì phải nói cho anh biết, nghe chưa?”
Mệnh lệnh của hắn làm Cao Trữ Mộc cảm động. “Em biết anh lo lắng cho em, em không sao.” Khóe miệng ả nhếch lên thành nụ cười, không dám phát thành tiếng vì sợ đụng đến vết khâu trên trán. “Tiếp theo em định làm gì? Em không thể trốn suốt trong bệnh viện. Cho dù em trốn được Uông Trữ Hạ, nhưng không thể thoát được sự kiểm soát của Mục Anh Húc.” Khương Giang trầm ngâm phân tích tình huống. Hắn luôn cảm thấy biện pháp trốn tránh giả điên của Cao Trữ Mộc không phải kế hoạch tốt và lâu dài.
Đương nhiên Cao Trữ Mộc hiểu ý Khương Giang, ả không muốn tiếp tục giấu diếm quá lâu, chỉ cần bọn họ tạm thời cho ả thêm thời gian, tin rằng trí tuệ của ả không còn minh mẫn, kế hoạch tiếp theo sẽ không thành vấn đề.
Ả dùng nụ cười mềm mại trấn an Khương Giang, giọng ả mang theo tự tin ngạo mạn. “Đừng lo lắng! Em hiểu hai người đó rất rõ, bọn họ nhất định sẽ tin em.”
Bên ngoài biệt thự ở nơi hẻo lánh, Uông Trữ Hạ im lặng lên xe ngồi, vẻ mặt ủ rũ làm Hứa Cao Lãng cảm thấy không ổn. Hắn đang định hỏi lý do cô đến nơi này thì phát hiện Mục Anh Húc đứng trước xe cản đường.
Không hỏi ý kiến Uông Trữ Hạ, hắn bước xuống xe, chất vấn Mục Anh Húc. “Anh đang giở trò gì? Anh vẫn chưa buông tha cho em ấy sao?”
“Không liên quan đến anh!” Mục Anh Húc không thừa lời với hắn, đi thẳng đến cửa sổ bên chỗ ngồi của Uông Trữ Hạ, gõ gõ cửa kính.
Hứa Cao Lãng tức điên vì bị coi thường, đang muốn mắng người thì kính xe hạ xuống, giọng lãnh đạm của Uông Trữ Hạ từ trong xe vọng ra. “Có chuyện gì? Đừng lãng phí thời gian của tôi.”
“Tôi sẽ sớm cho em lời giải thích về chìa khóa xe.”
Cái nhìn sắc lẻm quét qua khuôn mặt Mục Anh Húc, nhìn rõ vẻ nghiêm túc trên mặt anh, rồi cô quay đi, không nói một lời, đóng cửa kính xe lại. Thái độ Uông Trữ Hạ rất hợp ý Hứa Cao Lãng, hẳn khit mũi khinh miệt. “Em ấy không quan tâm đến anh. Hãy là một thằng đàn ông có tự tôn, đừng đeo bám em ấy nữa. Thật mất mặt!”
Không cần câu trả lời của Mục Anh Húc, Hứa Cao Lãng vênh váo ngồi vào xe, đạp ga nghênh ngang phóng vút đi. Vứt lại sau lưng là bóng dáng Mục Anh Húc bị cô đơn nuốt chửng.
Trong xe, ánh mắt Uông Trữ Hạ không ngừng nhìn vào gương chiếu hậu, cho đến khi xe vòng vào ngã rẽ, không còn thấy thân ảnh đơn bạc phía sau, cô mới hạ mắt xuống nhìn bàn tay nắm chặt để trên đùi của mình.
Hứa Cao Lãng thu lại toàn bộ động tĩnh của cô, thở dài bất lực. “Anh ta tổn thương em nhưng em vẫn dùng trái tim đầy vết thương đó hướng về anh ta nhỉ”
Lời nói đúng hồng tâm, Uông Trữ Hạ bối rối hoàn hồn ngay lập tức, vội vàng phủ nhận. “Anh đừng nói nhảm. Tôi không nhớ hay nghĩ về anh ta.”
“Em miễn cưỡng bản thân nói dối không mệt à? Không nhớ không thương thì nhìn anh ta qua kính chiếu hậu làm gì?
Cần tôi vòng xe đưa em quay về không?”
Giọng Hứa Cao Lãng mang theo ghen tị nồng đậm, chính hắn cũng không nhận ra.
“Nhìn anh ta cũng có nhiều ánh mắt khác nhau. Ánh mắt muốn giết người cũng là nhìn. Anh đừng hiểu lầm là tôi còn nhớ đến anh ta. Điều này không vui đâu.”
Uông Trữ Hạ qua vài giây sửng sốt, liền nói ra lý do hợp lý.
Tuy nhiên, Hứa Cao Lang vẫn tin vào nhận định của bản thân hơn. Mắt hắn nhìn rõ và lòng hắn thấu hiểu, nhưng hắn không cố chấp xoáy vào đề tài này. Bản năng khiến hắn biết tránh chủ đề bất lợi cho mình.
Hứa Cao Lãng hỏi sang chuyện quan trọng khác. “Hôm nay xảy ra chuyện gì?
Anh ta tại sao lại mang em tới đây?”
“Hôm nay tôi nhìn thấy Cao Trữ Mộc.”
Uông Trữ Hạ không giấu giếm người có khả năng giúp mình trong kế hoạch trả thù.
Thời điểm nhận được vị trí Uông Trữ Hạ gửi đến, hắn đã cảm giác ngờ ngờ có chuyện không hay, hóa ra dự cảm của hắn rất chuẩn. Hứa Cao Lãng đưa ra nghỉ vấn trong lòng.
“Tại sao Mục Anh Húc đưa em đến gặp Cao Trữ Mộc? Chẳng lẽ hai người bọn họ hợp lực để thiết kế bẫy rập với em?”