• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chúc Ly vừa nói xong, từ trên phía cậu thang đã có thêm một bóng người. Và bóng người ấy đã dọa y sợ hãi đến mức há hốc mồm đứng im.

Mãi một lúc sau, Chúc Ly mới lắp bắp được mấy chữ, vẻ mặt thì vẫn kinh ngạc trước sau như một: "Gi...Giang Vân Ảnh? Tại sao cậu ta lại ở đây?"

"Chào anh Chúc." Giang Vân Ảnh đi đến bên cạnh sofa, tiện thể chào luôn người đại diện của Lục Minh. Nói gì thì nói cậu vẫn đang là ở ké nhà người ta, nếu như không nói gì thì lại bất lịch sự quá.

Thật ra đối với việc vừa tỉnh dậy đã phát hiện mình không ở nhà của bản thân vẫn làm cho Giang Vân Ảnh có chút kinh ngạc. Nhưng đời trước bao chuyện kinh thiên còn trải qua rồi, Giang Vân Ảnh sớm đã rèn cho mình được một tâm lý vững vàng, ổn định. Bây giờ đối với loại chuyện này cũng chẳng mấy kích động nữa.

Trái lại, Chúc Ly từ nãy đến giờ vẫn luôn dán mắt ở trên người Giang Vân Ảnh, y vẫn chưa thể tiêu hóa được mọi chuyện.

.

"Mọi việc có thật sự là như vậy không?"

Chúc Ly dù đã nghe hai đương sự trình thuật lại mọi việc thì vẫn không thể tin được, y mơ hồ xác nhận lại một lần nữa. Đến khi Lục Minh không nhịn nổi mà cau mày lại thì Chúc Ly mới thức thời mà thu hồi lại vẻ mặt khó tin tưởng của bản thân.

"Anh tin lời em nói mà.. Thôi không có gì thì để anh thông báo lịch trình của em ngày hôm nay."

Chúc Ly gượng gạo chuyển chủ đề, y cũng không tiện nhắc Giang Vân Ảnh ra khỏi đây mà trực tiếp nói luôn lịch trình của Lục Minh.

Nhưng người ta không nhắc không có nghĩa là Giang Vân Ảnh không biết gì. Lại nói thêm cậu cũng không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, ở gần Lục Minh khiến cậu thấy rất khó chịu. Cả về thể xác lẫn tinh thần.



"Tôi có việc nên đi trước. Hôm qua.. cảm ơn." Giang Vân Ảnh tính rời đi luôn, nhưng nghĩ lại mình đã làm phiền người ta cả đêm, cuối cùng cậu vẫn là nói ra câu "cảm ơn" trong miễn cưỡng.

Lục Minh: "..."

Có lẽ điều Lục Minh không ngờ tới đó chính là Giang Vân Ảnh sẽ cảm ơn hắn. Dù gì thì.. mối quan hệ của bọn họ cũng không mấy tốt đẹp.

"Cậu có cần tôi cho người đưa về không?" Lục Minh và Giang Vân Ảnh mâu thuẫn là điều ai cũng biết. Nhưng đó không có nghĩa là Chúc Ly cũng sẽ có thái độ không tốt với cậu.

Hơn nữa từ nãy đến giờ, Chúc Ly vẫn luôn lén quan sát người kia, phát hiện lần gặp lại này Giang Vân Ảnh thay đổi rất nhiều. Ít nhất thì đã không còn kiêu căng như trước nữa..

"Cảm ơn ý tốt của anh, tôi có thể tự về." Giang Vân Ảnh khéo léo từ chối.

"Ừm."

...

Một thời gian nữa qua đi, Giang Vân Ảnh ngày đêm bận nghiên cứu kịch bản nên cũng không có thời gian để suy nghĩ linh tinh. Chuyện cậu sang nhà Lục Minh tá túc một hôm cũng đã sớm quên. Nếu không phải hôm nay cậu rảnh rỗi lướt Weibo sau gần một tháng để nó đóng mạng nhện thì có lẽ cũng quên mất Lục Minh là ai.

#Chủ đề hot #Giang Vân Ảnh có thật sự thay đổi hay chỉ đơn giản là đang diễn cho fan xem?

Giang Vân Ảnh khẽ khựng người lại, cậu không ngờ trong vòng một tháng mình bế quan trau dồi diễn xuất thì trên mạng đã loạn đến như vậy.



Chủ bài đăng kia cơ bản chỉ là một tài khoản cá nhân, cũng chỉ có một vài nghìn lượt theo dõi. Theo lẽ thường tình thì bài viết đó thường sẽ bị chìm xuống dưới đáy mà không ai biết đến. Nhưng lạ thay, bài viết này mới đăng cách đây một tuần, vậy mà số lượng người tiếp cận lại lớn đến mức Giang Vân Ảnh tưởng đây là một tài khoản marketing có tiếng.

Bình thường Giang Vân Ảnh vẫn luôn thờ ơ trước mọi đánh giá của người khác đối với mình nên ngay từ đầu cậu cũng không có ý định quan tâm bài viết kia, dù sao đến bây giờ thì nhiệt độ của bài viết đã giảm đi phân nửa rồi.

Nhưng... ma xui quỷ khiến thế nào, Giang Vân Ảnh lại không nhịn được mà mò vào phần bình luận để xem đánh giá của mọi người về mình.

Đúng! Tất cả là do nhiệm vụ tẩy trắng của mình nên mình mới phải quan tâm cách nhìn của người ta về mình, chứ không phải do là mình nhiều chuyện!

Giang Vân Ảnh ngồi xếp bằng trên giường, cậu mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa trông rất thoải mái, hai tay đang cầm điện thoại, mắt thì nhắm hờ, miệng vẫn luôn lẩm bẩm trông có chút quỷ dị..

Reng...reng...

Giang Vân Ảnh còn đang tự tẩy não bản thân thì tiếng chuông điện thoại đã thành công làm cậu mở mắt ra.

Cậu lướt qua màn hình điện thoại, là số của người đại diện.

"Anh-"

"Tiểu Ảnh, lớn chuyện rồi! Em lên mạng xem sao đi!" Từ Hoa còn không để cho Giang Vân Ảnh kịp mở miệng, ngay lập tức hét lên trong điện thoại. Đến mức mà Giang Vân Ảnh phải nhíu mày rồi nhấc điện thoại ra xa một chút để có thể bảo vệ được màng nhĩ của bản thân.

"Anh có thể hạ âm lượng xuống một chút được không? Mọi chuyện đâu còn có đó, không phải vội." Không biết là qua bao lâu, Giang Vân Ảnh mới có thể chen được vào lời của Từ Hoa. Và việc đầu tiên cậu làm là muốn đối phương nhỏ giọng lại khi nói chuyện, nếu không thì có lẽ cậu sẽ sớm phải đi gặp bác sĩ để khám tai..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK