• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tít! Tít!"

Trong một khoảng không gian vô định nào đó, tiếng "tít! tít!" của máy móc vẫn vang lên không ngừng đã khiến cho thiếu niên đang nhắm nghiền mắt kia cũng phải nhíu mày trước "sự ồn ào" này.

"Ting! Hệ thống mang số hiệu 1902 tiến hành ký khế ước với kí chủ Giang Vân Ảnh, quá trình diễn ra trong vài phút, thỉnh kí chủ chờ đợi!"

Lần này, không còn là tiếng "tít! tít!" nữa mà là một giọng nói hết sức dễ nghe vang lên nhưng vẫn không giấu nổi sự trẻ con giọng nói ấy. Và âm thanh này đã thật sự đánh thức Giang Vân Ảnh - thiếu niên nãy giờ vẫn chìm trong cơn mê, khiến cậu như choàng tỉnh khỏi "giấc ngủ dài".

..

Giang Vân Ảnh mở to mắt ra, đối diện với cậu là một khoảng sương mù dày đặc, xung quanh mọi thứ dường như đều trở nên mơ hồ. Cậu cố nheo mắt lại để nhìn vào một đốm đen duy nhất đang thoắt ẩn thoát hiện ở trong đám sương mù. Sau cùng nhận ra đó vậy mà lại là một con mèo màu đen.

"Meo ~" Tiểu Miêu kêu lên một tiếng, sau đó Giang Vân Ảnh liền thấy "chấm đen" kia đã ở bên cạnh mình từ khi nào. Vẻ mặt cậu nói thật là có chút vi diệu, mèo con từ khi mà còn có thể dịch chuyển tức thời vậy?

"Ngươi muốn nói gì?" Giang Vân Ảnh nhìn con mèo đen ở cạnh mình, nó vẫn luôn dụi bộ lông mềm mại vào chân cậu khiến cậu có chút nhột. Sau cùng cậu nhận ra hình như nó có điều muốn nói.

"Kí chủ...kí chủ."

Mèo đen vậy mà lại biến thành một bé trai khoảng mười ba, mười bốn tuổi. Thân hình nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn Giang Vân Ảnh. Bộ dáng muốn bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu đáng yêu.

"Kí chủ?" Giang Vân Ảnh ngờ vực, lần đầu cậu nghe thấy người ta gọi mình như vậy.

Nhớ lại khi trước, tất cả mọi người đều gọi cậu một tiếng ngài Giang, bởi lẽ cậu chính là vị kim chủ đứng sau lưng giải trí Hoa Hạ, một trong những công ty lớn nhất ngành giải trí nước M.

Giang Vân Ảnh nhớ ở kiếp trước, lời cậu đã nói ra có giá trị vô cùng, một lời đã định sẽ không ai dám cãi lại.

Cứ tưởng cuộc sống sẽ tiếp tục trải qua êm đẹp như ba mươi năm trước đó, nhưng không ngờ người mà Giang Vân Ảnh trọng dụng nhất, người mà cậu coi là cánh tay phải mà không hề đề phòng lại đâm cho cậu một đao thật lớn ở sau lưng, khiến cậu vừa mất đi sự nghiệp bao năm của mình lại vừa bỏ mạng ở tuổi ba mươi.

"Kí chủ? Cậu có nghe tôi nói không vậy?" Tiểu Miêu đưa bàn tay nhỏ nhỏ của mình chọt chọt vào tay Giang Vân Ảnh như để kéo người kia ra khỏi cơn mê.



"Hả? Ngươi vừa nói gì sao?" Giang Vân Ảnh sau tiếng gọi của tiểu Miêu cũng hoàn hồn lại. Ban nãy mải nghĩ đến chuyện trong quá khứ quá mà nhất thời thất thần.

"Kí chủ, tôi muốn giới thiệu cho cậu một chút về bản thân để sau này chúng ta hợp tác sẽ tốt hơn." Sau khi chắc chắn rằng Giang Vân Ảnh đã đem toàn bộ sự chú ý đặt vào bản thân, tiểu Miêu cũng không dài dòng mà nhanh chóng nói luôn mục đích của mình.

Giang Vân Ảnh nghe xong lời nó nói, ánh mắt không giấu nổi sự nghi ngờ. Hợp tác? Chả phải cậu đã chết rồi sao? Sao còn hợp tác với người khác? Hơn nữa, "người khác" này lại còn là một con mèo.. Nghĩ sao cũng thật kì lạ.

"Đúng vậy, kí chủ là một trong hàng vạn người may mắn được hệ thống chúng tôi chọn ra. Nhiệm vụ của cậu sẽ là xuyên vào một quyển sách bất kì và hoàn thành nhiệm vụ nghịch tập của mình." Tiểu Miêu sau khi nhận ra ánh mắt nghi ngờ của kí chủ nhà mình đã nhanh chóng nói rõ ra một chút. Sau cùng còn len lén đưa mắt lên nhìn xem Giang Vân Ảnh có hiểu lời mình nói hay chưa?

Trái ngược hoàn toàn với vẻ lo lắng và dè dặt của tiểu Miêu, Giang Vân Ảnh lại tiếp nhận sự thật một cách nhanh chóng, không hề đưa ra thắc mắc hay biểu hiện một nét ngạc nhiên nào trên mặt. Có lẽ đã sống qua một kiếp, Giang Vân Ảnh cũng đã nghe và chứng kiến biết bao nhiêu việc khó tin hơn nữa, nên chuyện này đối với cậu hình cũng không mấy bất ngờ.

"Vậy sau khi ta hoàn thành nhiệm vụ thì sao? Ta được gì?" Giang Vân Ảnh vẫn luôn như vậy, là một người rõ ràng trong tất cả mọi việc. Cậu không nhận không của ai bất cứ thứ gì khi không đem lại ích lợi nào cho họ và cũng không bao giờ giúp người ta khi người ta không có ích với mình.

Chắc có lẽ cũng vì vậy mà có người nói, lòng dạ Giang Vân Ảnh lúc nào cũng thâm sâu, khó lường. Bạn sẽ không bao giờ có thể hiểu được hết trong bụng người đàn ông này đang nghĩ gì. Và bạn cũng sẽ không có cách nào đề phòng với bẫy mà anh ta đưa ra đâu.

Tuy vậy cũng có người lại cho rằng, Giang Vân Ảnh thật sự rất đơn thuần, chỉ cơ bản là có qua có lại. Cuộc sống này cũng không dễ dàng, cậu ấy cũng không phải quan âm bồ tát mà có thể cho đi không cần nhận lại.

Nhưng dù cho cho người ta có nghĩ về cậu ra sao, Giang Vân Ảnh dường như cũng chả bận tâm mấy. Thứ cậu quan tâm là việc của bản thân. Còn miệng lưỡi người đời, có muốn quản cũng không quản nổi.

Quay trở lại với thực tại, sau khi Giang Vân Ảnh hỏi câu hỏi kia, tiểu Miêu có chút sững sờ. Bởi trong suy nghĩ của nó, các kí chủ thường sẽ phản kháng lại nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra, chứ không có ai hành xử như cậu cả.

"Chỉ cần cậu hoàn thành nhiệm vụ, cậu có thể quay lại thế giới trước, sống tiếp cuộc sống ban đầu." Mặc dù khó hiểu trước phản ứng "không giống người" của Giang Vân Ảnh, nhưng tiểu Miêu cũng không mấy để tâm. Nó vẫn làm hết nhiệm vụ của mình, giải đáp mọi thắc mắc của kí chủ.

"Vậy nếu ta không hoàn thành?"

"Nếu cậu không hoàn thành, vậy sẽ bị trói buộc linh hồn với hệ thống mãi mãi. Cậu chỉ có thể đi theo tôi và xuyên qua rất nhiều thế giới để làm nhiệm vụ mà không thể quay về."

Tiểu Miêu vừa nói vừa bày ra vẻ mặt nguy hiểm như để cảnh cáo Giang Vân Ảnh phải làm nhiệm vụ cẩn thận. Nhưng đứng trước nét mặt "tưởng như hung dữ nhưng lại không phải" của tiểu hệ thống nhà mình, Giang Vân Ảnh tâm không hề gợn sóng, mặt vẫn luôn duy trì trạng thái không quan tâm đến đời từ đầu đến cuối..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang