• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Hoa: Em có sao không? Sức khỏe không có bị ảnh hưởng gì đấy chứ? Lần sau nhớ cẩn thận chút, xung quanh em có lắm người không ưa em đâu. Người ta sẽ canh lúc em không để ý mà hại em đấy. Cũng may lần này chỉ là đẩy cầu thang, lần sau chưa chắc đã nhẹ thế đâu.

Giang thiếu gia: Anh Từ, cảm ơn lời hỏi thăm của anh. Em khỏe, không có vấn đề gì đâu. Anh đấy, cũng biết xưa giờ em gây thù không ít mà, bị người ta đẩy có một cái cũng là bình thường. Mọi lỗi lầm vẫn là của em. Còn anh, em biết chuyện đợt vừa rồi sếp quở trách anh vì em rồi. Anh không cần giấu nữa đâu. Thời gian qua vất vả cho anh quá, em xin lỗi..

Từ Hoa đang ngồi ở trong phòng ăn ăn bữa sáng do chính tay vợ y làm, đột nhiên đọc thấy tin nhắn mà Giang Vân Ảnh mới gửi, nhịn không được mà phun hết đống cà phê vừa uống vào..

Hạ An: "Anh làm sao vậy? Tự nhiên đang uống lại phun hết nước ra?"

Hạ An đang ngồi bên cạnh chồng, nhìn đối phương không biết vì sao vừa nghịch điện thoại vừa ăn lại bị sặc. Đúng là khó hiểu.

Tuy vậy, Hạ An cũng chỉ nói miệng, còn tay thì vẫn rất thành thật mà lấy khăn đưa cho người ta.

"Khụ.. Cảm ơn em." Từ Hoa nhận lấy giấy từ tay Hạ An, lau đi khóe miệng dính cà phê và chỗ quần áo bị bắn bẩn của mình. Sau đó, y mới định thần lại và kể mọi chuyện cho vợ nghe.

"Thật ra ban nãy anh có hơi sốc.. anh không nghĩ có một ngày, tiểu Ảnh lại.." Từ Hoa nói đến đây bỗng nhiên ngừng lại một lúc, nói thật đến tận bây giờ y vẫn chưa thể tiêu hóa được mọi việc đâu đấy..

"Giang Vân Ảnh lại gây chuyện cho anh rồi?" Hạ An đã quá quen với việc chồng mình nhắc đến tên người này. Đa phần đều là kêu than vì tất cả những phiền phức mà người này gây ra rồi để Từ Hoa phải gánh thay.

Cũng vì vậy, sau khi nghe thấy cái tên quen thuộc kia, Hạ An không khỏi nhíu mày. Chả lẽ cậu ta lại khiến chồng y lâm vào rắc rối nào rồi? Vị thiếu gia này cũng thật khó hầu hạ mà..

"Không có.. em hiểu lầm rồi. Lần này cậu ấy không có gây chuyện gì cả. Thậm chí, cậu ấy còn xin lỗi anh.."

"Xin lỗi?" Hạ An dường như không thể tin được điều mà mình vừa nghe thấy, bản thân vô thức nhắc lại ý cuối của Từ Hoa mà không hề hay biết.

Từ Hoa: "Đúng vậy."



Hạ An: "...."

Bầu không khí đột nhiên rơi vào im lặng trong chốc lát, có lẽ là cả hai đều đang khó tin trước sự thay đổi ngoạn mục của Giang Vân Ảnh. Nhưng rồi họ tiếp nhận cũng rất nhanh, Hạ An nở một nụ cười gượng gạo và quay qua nói với chồng mình: "Không sao, cậu ta thay đổi là tốt rồi. Em chỉ sợ lại gây phiền phức cho anh thôi."

"Em nói cũng đúng. Chỉ là.. chả lẽ sau khi ngã cầu thang xong, suy nghĩ của tiểu Ảnh đã được thông suốt? Nhận ra hành động của bản thân trong thời gian qua là không đúng?"

"Em cũng không biết nữa.. Kệ đi." Hạ An cũng thắc mắc vấn đề giống Từ Hoa, nhưng nghĩ lại cho dù y có thắc mắc cũng đâu có câu trả lời. Vậy nên nhất quyết ném nó ra sau đầu cho nhanh.

Có những người, thay đổi được bản thân là tốt rồi. Còn lý do, nếu họ không nói vậy chúng ta cũng không cần tìm hiểu làm gì cho thừa thãi.

..

Hôm đó, Giang Vân Ảnh đã nói lời xin lỗi tổng cộng hai lần. Lần nào cũng làm cho đối phương kinh ngạc đến có phản ứng quá kích. Nhưng rồi, ai cũng dần chấp nhận là vị thiếu gia này đã thay đổi. Và họ tự kiếm lý do của sự thay đổi đó chính là do cậu đã thông suất sau vụ đập đầu xuống nền.

Mấy ngày trôi qua, Giang Vân Ảnh chỉ có cắm cung ở trong phòng bệnh, hoàn toàn không được ra ngoài. Thật ra thì cậu cũng rất muốn xuất viện từ hôm đầu tiên, bởi vì cậu cảm thấy bản thân mình chính là không có vấn đề gì cả.

Nhưng cả ba mẹ, cả anh trai đều không cho cậu xuất viện. Thậm chí, Giang Minh Trực còn ở trong phòng bệnh của Giang Vân Ảnh suốt, mặc dù y cũng chả làm gì ngoài việc xử lý hợp đồng ở công ty. Nhưng có người ở đây canh chừng thì tất nhiên Giang Vân Ảnh cũng không thể trốn ra ngoài được.

Mãi cho đến hôm nay, cuối cùng cậu cũng được xuất viện. Cái ngày mà Giang Vân Ảnh mong chờ suốt gần một tuần qua.

Ngay khi vừa ra khỏi bệnh viện, cậu cứ như một đứa trẻ mà chạy lung tung khắp nơi. Cả gia đình họ Giang nhìn đứa con út của mình cũng chỉ biết cười bất lực. Biết sao được, bé con nhà họ quá đáng yêu rồi. Dù cho cậu có gây ra bao lỗi lầm, vẫn là không ai có thể giận cậu được mà.

Giang Vân Ảnh cứ chạy nhảy lung tung mà không để ý đến ba con người đứng một chỗ đang nhìn mình không rời mắt kia. Chỉ có tiểu Miêu đang ở trong không gian hệ thống, nó quan sát tất cả, sau đó nhẹ nhàng đưa ra kết luận: Cả nhà này bị mắc bệnh cuồng Giang Vân Ảnh luôn rồi!!

Nghĩ đến khả năng này, tiểu Miêu thở dài. Nếu gia đình nguyên chủ tốt đến vậy, lại thêm khả năng thượng thừa của kí chủ, nó cá chắc tương lai của nhân vật nam phụ này sẽ có biến đổi rất lớn. Chí ít thì cậu có lẽ vẫn sẽ được ở lại Giang gia. Chỉ có điều, nam chính có gây khó dễ cho cậu hay không thì không biết nữa. Việc này vẫn là phải chờ tương lai đi, xem kết quả ra sao..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK