Mục lục
Truyện Tầm Tần Ký - Huỳnh Dị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về đến biệt quán, Ô Ðình Phương cũng đến, trách gã vài câu rồi kéo nhau vào vườn hoa.

Lát sau Nhã phu nhân cũng quay về, đem theo một tin tức làm kinh động người khác. Tần Hiếu Văn vương lên ngôi chưa đầy ba ngày đã chết bất ngờ, do cha của Doanh Chính là Dị Nhân lên kế vị, gọi là Trang Tương vương.

Nhã phu nhân nói, "Hiếu Văn vương năm nay năm mươi ba tuổi, trước nay sức yếu nhiều bệnh, nhưng lần này y uống thuốc do Lã Bất Vi hiến lên mà chết, cho nên không ai không hoài nghi có bàn tay của Lã Bất Vi nhúng vào. Chỉ ngại vì mối quan hệ giữa Trang Tương vương và Lã Bất Vi nên đành nuốt giận làm ngơ. Than ôi, Lã Bất Vi là con người đầy dã tâm, thủ đoạn ác độc lợi hại, giờ đây người các nước ai cũng sợ quân Tần động binh."

Hạng Thiếu Long vừa sợ vừa vui, nghĩ thầm quả nhiên giống như tình tiết trong phim, nhưng gã cũng biết công việc đầu tiên của Lã Bất Vi là không phải đánh sáu nước mà trước tiên đem đứa con bảo bối Doanh Chính về Hàm Dương, sau đó tìm cách mưu sát Trang Tương vương. Lúc ấy vương vị của nước Tần lọt vào tay con trai của y, như thế y đã trở thành thái thượng hoàng.

Nhã phu nhân nói, "Lã Bất Vi buôn bán lâu năm, qua lại các nước, hiểu rất nhiều về tình thế các nước. Nếu y nắm quyền thì hậu quả càng nghiêm trọng hơn. Con buôn chỉ nói đến thực lợi mà không thèm để ý đến tín nghĩa, hạng người ấy mà có quyền trong tay đều làm cho kẻ khác sợ hãi."

Hạng Thiếu Long lại nghĩ về Doanh Chính, từ trước tới nay, sử gia đều không biết vì sao năm ấy người cha Dị Nhân của y và Lã Bất Vi thoát khỏi Hàm Ðan để tránh bị người Triệu nghi ngờ, để lại mẹ con Triệu Cơ và Doanh Chính, mà người Triệu lại không giết mẹ con Doanh Chính. Giờ đây gã đã hiểu đó chính là âm mưu của Triệu Mục, cố ý dùng tửu sắc để làm nhụt chí Doanh Chính, khiến y trở thành một người vô dụng, sau này có thể dùng y để giao dịch với người Tần, dù y có ngồi trên vương vị, một kẻ tầm thường như thế đối với nước Tần chỉ có hại chứ không có lợi. Một viên đá ném hai con chim quả thật rất thâm độc, giờ đây xem ra Triệu Mục đã thành công, một Tần Thủy Hoàng như thế làm sao có thể thống nhất được sáu nước. Y nghĩ mãi mà không thông.

Không gặp được Tần Thủy Hoàng, gã quyết không buông xuôi. Có thể tưởng tượng Dị Nhân kế vị trở thành Tần vương, giá trị của Doanh Chính sẽ tăng lên, người Triệu sẽ càng giám nghị nghiêm ngặt với y hơn, còn mình thì làm thế nào để gặp y mà không làm cho người Triệu nghi ngờ?

Ô Ðình Phương ngạc nhiên hỏi gã, "Hạng lang đang nghĩ gì?"

Hạng Thiếu Long vừa tỉnh dậy, thấy Nhã phu nhân nhìn gã, liền đổi chủ đề, "Hiện giờ ở nước Tần ai làm tể tướng?

Tình huống như thế nào?"

Nhã phu nhân than, "Ai nắm quyền cũng không quan trọng, cái ghế tướng quốc ấy sớm muộn cũng rơi vào tay Lã Bất Vi."

Ô Ðình Phương hỏi, "Nhã tỷ tại sao sợ người Tần đến thế?"

Nhã phu nhân gượng nói, "Chẳng phải ta sợ người Tần, mà là chẳng ai là không sợ chúng. Hãy xem nước Triệu ta thì sẽ biết ngay, ai cũng chìm đắm trong rượu ngon gái đẹp, quân địch tiến đánh thì vùng dậy, quân địch lui thì lại trở về như cũ, mà người Tần vẫn giữ được sự khắc khổ của mình, cố gắng tránh sự tiêm nhiễm của các nước phương nam.

Thương ưởng đã vì người Tần mà đốt thi, thư, vì vậy nước mới giàu mạnh được. Nô gia không biết ai đúng ai sai, nhưng người Tần ngày càng lớn mạnh lên, thì không thể nói người Tần đốt thi, thư là không có đạo lý."

Hạng Thiếu Long mới biết trước khi Tần Thủy Hoàng đốt sách chôn học trò, Thương ưởng đã từng làm như thế.

Nhã phu nhân tiếp tục nói, "Trước khi Phạm Tuy bái tướng, quyền hành nước Tần đều rơi vào tay Tương Hầu, những kẻ nắm quyền đều là trong phe phái của y, tác dụng sách lược đánh xa hòa gần, khiến cho nước Tần vì nhiều năm viễn chinh mà sức nước xuống dốc. Chiêu Tương vương và Phạm Tuy mật mưu đoạt lại quyền binh, sửa lại thành đánh gần mà hòa với xa, hòa hiếu với Tề, Sở, toàn lực đối phó với nước Hàn và chúng ta, vì thế mới có trận Trường Bình. Vương huynh đã đi sai nước cờ, than ôi!"

Hạng Thiếu Long thấy ánh mắt nàng lộ vẻ buồn bã, biết nàng đang nhớ đến người chồng Triệu Quát nên cảm thấy tội nghiệp, dịu dàng nói với nàng, "Hãy quên đi quá khứ, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa."

Triệu Nhã ngã vào lòng gã, nói tiếp, "Sau khi Tương Hầu bị hạ bệ, đại tướng Bạch Khởi, người cùng phe phái với y vốn bất hòa với Phạm Tuy. Bạch Khởi đã chôn sống bốn chục ngàn binh của ta ở Trường Bình, thủ đoạn tàn nhẫn chưa từng có. Phạm Tuy liền thổi phồng việc ấy lên, cuối cùng thuyết phục Tần vương chém toàn bộ gia tộc Bạch Khởi, chuyện này khiến cho các tướng của Tần oán hận Phạm Tuy. Hiện nay khách khanh đến từ nước Yên là Thái Trạch đã thế chỗ, song Lã Bất Vi giờ đây nước lên thuyền cũng lên theo, Thái Trạch chắc không cầm cự được bao lâu nữa."

Hạng Thiếu Long chợt cảm thấy tiền trình mờ mịt, thời đại này chẳng kẻ nào là không vì cái lợi của mình, nói, "Ðừng nghĩ gì nữa. Hôm nay có rượu cứ uống hôm nay, ngày mai có buồn thì ngày mai chịu."

Hai nàng đều gật đầu khen phải.

"Hôm nay có rượu, hôm nay uống, ngày mai có buồn, ngày mai chịu, Hạng lang nói phải."

Hạng Thiếu Long nghĩ bụng, cần gì phải nghĩ tới ngày mai chứ, bản thân là một võ phu, lại không hiểu chính trị, muốn thay đổi thời đại này thật không phải dễ.

Ai biết ngày mai có còn mạnh hay không, hoặc là có thể lưu lại ở thời đại này hay không?

Hạng Thiếu Long thức dậy lúc trời chưa sáng, mặc khôi giáp ra võ trường khổ luyện xạ ky.

Gã bắt đầu không thèm nghĩ tới chuyện tương lai, chỉ cố gắng hưởng thụ cuộc sống mà thôi.

Gã khiêm tốn học hỏi bọn cấm vệ kỹ thuật cưỡi ngựa, cho nên tiến bộ rất nhanh, có thể xoay chuyển trên lưng ngựa tự nhiên, thực hiện được các động tác khó. Lại khổ luyện chiến thuật đánh mâu. Chỉ là không quen mặc bộ khôi giáp nặng nề mà thôi.

Một lát sau, Thành Tế dẫn gã đến nơi ở của cấm vệ, sau khi tắm rửa xong mới tìm đến Ni phu nhân, đang nghĩ thế nào để lấy được trái tim người đẹp thì có người gọi gã.

Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nhìn ra thì thấy đứa con trai của Ni phu nhân đang đứng ở góc sân trái ngoắt gã. Gã nghĩ bụng chắc chẳng có chuyện gì hay ho, nhưng vẫn không e sợ bước tới.

Tên tiểu công tử né vào trong. Hạng Thiếu Long cười thầm trong bụng ngầm đề cao cảnh giác bước vào trong sân, vù một tấm lưới lớn chụp xuống đầu gã.

Hạng Thiếu Long cười lớn lăn xuống đất tránh được tấm lưới, sau đó nhẹ nhàng bật dậy, phủi bụi đất trên người.

Khoảng hơn mười tên cầm kiếm phóng ra, bao vây gã lại. Tiểu công tử nấp sau một tên cao lớn hơn y một cái đầu, quát lớn, "Dạy cho y một bài học!"

Hạng Thiếu Long nhìn quanh, lòng cảm thấy rất hoạt kê, hơn mười gã đều khoảng mười bốn tới mười bảy tuổi, xem dáng vẻ đều là các tiểu ác bá trong hoàng tộc, nói không chừng là bị quân của Triệu quốc cũng có phần. Gã cười lớn, rút thanh Phi Hồng kiếm xông đến công tử Bàn.

Hai tay kiếm xông lên cản lại.

Hạng Thiếu Long vừa cười, kiếm đã chuyển động, thấy kiếm là chém, người là đá, lát sau đã đánh tan tác bọn công tử ấy, gã lại phô trương thanh thế khiến cho tên đầu têu đái ra đầy quần, lát sau bỏ chạy hết.

Gã đương nhiên không tha cho công tử Bàn, bắt y nằm sấp dưới đất, dùng kiếm đâm vào mông y mười mấy cái khiến y phải khóc rống lên. Hạng Thiếu Long lạnh lùng nói, "Khóc thêm một tiếng nữa, ta sẽ thưởng cho ngươi một chục cái tát Công tử Bàn chưa gặp người nào hung dữ như thế nên đành ngậm họng.

Hạng Thiếu Long áp giải y về nhà, Ni phu nhân đã sớm nghe tin này, nên ra cổng chờ bọn họ trở về.

Công tử Bàn vừa thấy mẹ đã khóc òa lên.

Ni phu nhân xem ra rất đau lòng, toan an ủi thì Hạng Thiếu Long quát, "Phu nhân một là giao thằng nhãi này cho ta, hai là từ nay về sau ta không thèm để ý nữa."

Ni phu nhân sợ quá cúi đầu nói, "Ðương nhiên là giao cho tiên sinh!"

Hạng Thiếu Long mỉm cười, "Thế thì tốt!" rồi một tay nắm ót công tử Bàn kéo y vào thư phòng, khóa trái cửa lại, ngồi xuống chiếc nệm mềm, cười hì hì nhìn công tử Bàn đang lồm cồm bò dưới đất với đôi mắt rực lửa.

Hạng Thiếu Long quát, "Ngồi xuống!"

Công tử Bàn hoảng hốt ngồi xuống.

Hạng Thiếu Long lạnh nhạt nói, "Xem đấy! Ngươi chẳng ra thể thống gì cả, chẳng có chút bản lĩnh, lại tìm người khác giúp đỡ, định lấy nhiều hiếp ít, thua rồi lại gào khóc, chẳng ra dáng anh hùng hảo hán gì cả."

Công tử Bàn cắn răng nói, "Ngươi mới không phải anh hùng hảo hán, ỷ lớn hiếp nhỏ."

Hạng Thiếu Long bĩu môi nói, "Nếu ngươi sợ ta, thì sẽ không chủ động đến tìm ta. Có thể nói đây không phải là vấn đề lớn nhỏ mà là vấn đề ai mạnh ai yếu."

Công tử Bàn đành cứng họng, không ngờ Hạng Thiếu Long lại lợi hại như vậy, nghĩ một lát rồi dọa, "Lúc nãy ngươi đá vào mông thiếu quân, y nhất định báo cho đại vương chém đầu ngươi."

Hạng Thiếu Long than rằng, "Ta xem ngươi tuổi tác nhỏ như vậy mà đã biết trêu ghẹo nữ nhân, tưởng ngươi cũng có gì hay ho cho lắm, nào ngờ đấu không lại người chỉ biết dùng thủ đoạn đê tiện. Ta đã lầm ngươi rồi, cút đi, từ rày ta không muốn thấy mặt ngươi nữa."

Công tử Bàn lấy làm lạ nhìn gã rồi ngồi dậy, toan quay người bỏ đi nhưng ngoái đầu lại hỏi, "Tại sao ta trêu ghẹo bọn nữ nhân ấy ngươi lại cho rằng ta hay ho?"

Hạng Thiếu Long hờ hững nói, "Phàm là nam nhân, đa số đều háo sắc, tuổi tác lớn nhỏ cũng chẳng có phân biệt gì.

Hôm trước ta thấy ngươi tệ bạc với bọn cung nữ ấy, quả thật rất có thủ đoạn, còn tưởng rằng chắc những công phu khác của ngươi cũng khá lắm, nào ngờ lại tệ như thế. Nếu có ý chí thì hãy học bản lĩnh hay hơn ta để đường đường chính chính đánh ngã ta."

Ðây là lần đầu tiên công tử Bàn nghe kẻ khác khen ngợi việc làm xấu xa của mình, gật đầu nói, "Chống mắt lên xem!

Có một ngày ta sẽ đánh bại ngươi."

Hạng Thiếu Long biết đã khơi dậy được lòng hiếu kỳ và tranh thắng của y, bĩu môi nói, "Chỉ nói ở đầu miệng có ích gì, thôi cút đi! Ta căm ghét nhất là bọn vô dụng chỉ biết nói, hy vọng ngươi đừng bao giờ ra chốn sa trường, nếu không sẽ bị đá vào mông."

Bọn thiếu niên đều rất sủng bái anh hùng. Hạng Thiếu Long có hình tượng uy võ lại đã từng đánh ngã kẻ mạnh trong lòng y nên từ lâu đã nảy sinh tâm lý vừa kính vừa sợ đối với Hạng Thiếu Long, lại thêm Hạng Thiếu Long nói câu nào cũng hợp tai, nên bất đồ địch ý giảm nhiều, nên ngồi lại trước chiếu, nói, "Nếu ta nghe lời ông, ông có dạy ta bản lĩnh đánh người vừa rồi hay không?"

Hạng Thiếu Long hai mắt sáng lên, nói, "Ngươi có biết bản lĩnh của ta quý giá bao nhiêu chăng, đâu chỉ dựa vào một câu nói của mẹ ngươi là truyền cho ngươi. Nếu muốn học thì phải khảo nghiệm mới được."

Hạng Thiếu Long mỉm cười nói tiếp, "Nếu ngươi nghe lời ta, ta không những sẽ giúp ngươi thành một anh hùng và kiếm thủ chân chính của nước Triệu mà còn sẽ dạy cho ngươi trở thành một cao thủ trong ái tình, mỹ nữ trong thiên hạ tùy ngươi chọn lựa."

Công tử Bàn mặt sáng rỡ lên, sau khi cha chết, y vẫn luôn hâm mộ cha của người khác. Hạng Thiếu Long đã bù đắp chỗ trống này trong lòng y, y đương nhiên không biết, nhưng từ trong thâm tâm vẫn luôn khát vọng có một người như Hạng Thiếu Long xuất hiện.

Trầm ngâm một lát rồi dè dặt nói, "Có thật không? Ta phải khảo nghiệm như thế nào?"

Hạng Thiếu Long biết chuyện này không thể thành công ngay được, đứng dậy rồi kéo gã dậy theo.

Khi công tử Bàn còn đang hoảng hốt, Hạng Thiếu Long nắm lấy y, ném y nằm phơi lưng trên chiếu, cười hà hà nói, "Ðầu tiên là phải chịu đòn, người không thể chịu đòn được thì làm sao đánh nhau."

Công tử Bàn tuy nằm dưới đất, nhưng chỉ cảm thấy hơi đau, lại cảm thấy rất thích thú, đứng dậy.

Hạng Thiếu Long dạy y vài đòn quăng ném của môn Judo, lại để y ném mình, lúc ấy y bắt đầu có hứng thú, sau một hồi vờn nhau, tính trẻ con nổi lên, chẳng nhớ gì đến thù hận nữa.

Hạng Thiếu Long xoa đầu y nói, "Ngươi hãy tìm kẻ khác thử thủ pháp ta vừa dạy đi! Nếu chịu nghe lời, sau này nhất định sẽ trở nên cao lớn, có bản lĩnh hơn người như ta."

Công tử Bàn reo lên rồi phóng ra cửa.

Ni phu nhân đứng ở ngoài cửa trợn tròn mắt, hoàn toàn không hiểu đứa con hư hỏng của mình sao lại vui vẻ như thế.

Nàng bước vào thư trai, lặng nhìn Hạng Thiếu Long mà không nói được lời nào.

Hạng Thiếu Long khóa cửa rồi đến sau lưng nàng cười nói, "Nếu ta dạy tiểu công tử làm thế nào để thân mật với nữ nhân, phu nhân nghĩ như thế nào?"

Ni phu nhân giật mình, ngạc nhiên quay lại, lạc giọng hỏi, "Cái gì?" rồi suýt nữa đổ nhào vào người gã, nên phải lui ra, nhưng chỉ có nửa bước.

Hạng Thiếu Long hờ hững nói, "Bọn con nít rất hiếu kỳ, phu nhân càng cấm y, y càng mong muốn, cho nên hãy cú cho y biết rõ mình đang làm gì, sẽ có hậu quả gì nên gánh vác những trách nhiệm gì, y ngược lại sẽ tiết chế được bản thân Ni phu nhân run giọng hỏi, "Nhưng y chỉ mới mười ba tuổi!"

Hạng Thiếu Long nói, "Phu nhân khi gả cho người ta đã được bao nhiêu tuổi?"

Ni phu nhân hơi đỏ mặt, mắt nhìn xuống đất, nói, "Lúc ấy thiếp chỉ mới mười bốn tuổi."

Hạng Thiếu Long mỉm cười, "Bởi vậy, mười ba tuổi đâu còn nhỏ nữa, có khối người đàn ông mười lăm tuổi đã có thê thiếp Hơn nữa cung đình là như thế này, phu nhân lại ngăn y không gần nữ sắc xem ra thật là khó."

"Nhưng thiếp vẫn nghĩ y là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, song cách nghĩ của tiên sinh thật đặc biệt, thiếp chưa bao giờ nghe ai nói như vậy, " Ni phu nhân buồn rầu nói.

Hạng Thiếu Long thừa cơ ngắm nhìn nàng, thầm nghĩ sẽ có lúc nàng thực sự biết được con người hiện đại như ta có bản lĩnh đặc biệt như thế nào.

Ni phu nhân đang trộm nhìn gã, thấy ánh mắt hau háu của gã đang nhìn mình, run giọng nói, "Tiên sinh!"

Hạng Thiếu Long thấy nàng nhìn thấu được lòng háo sắc của mình nên cảm thấy lúng túng lắm, mượn cớ chuồn mất.

Ni phu nhân muốn giữ gã lại, nhưng không tìm được cớ gì đành e thẹn tiễn gã ra cửa.

Hai người đã cá mè một lứa, tuy không nói lời nào, nhưng cảm thấy có một cảm giác lạ lẫm trong lòng.

Hạng Thiếu Long về đến chỗ Nhã phu nhân đang đùa giỡn với bọn nữ nhân thì đột nhiên Triệu vương sai người tới gọi nên gã phải vội vàng đi.

Bọn vệ sĩ dẫn y vào chính cung. Hạng Thiếu Long nhớ lời cảnh cáo của Thành Tế, nhíu mày hỏi, "Ðại vương sao không làm việc ở ngoại cung?"

"Tiểu nhân chỉ biết phụng mạng hành sự, chuyện khác đều không biết, " tên vệ sĩ mặt tỉnh bơ nói.

Hai người đi dọc theo hành lang các cung điện, các cung nga phi tần gặp được gã đều liếc mắt đưa tình cùng Hạng Thiếu Long. Bọn chúng đều là những nữ tử được lựa chọn kỹ càng, tư dung đều thoát tục.

Ðến trước một cung điện bề thế, tên vệ sĩ giao gã cho hai viên nội thị rồi bỏ đi.

Một trong hai tên tháo kiếm của gã, lấy ra các loại vũ khí rồi mới dắt gã vào trong.

Bước vào trong, Hạng Thiếu Long đã biết không ổn.

Chỉ thấy hai bên là các nhân vật cao lớn, khỏe mạnh, ở góc điện là một đài cao, một quý phụ tóc búi, người mặc áo hoa, ngồi dựa nghiêng trên một chiếc giường nhỏ, lạnh lùng nhìn gã.

Bên cạnh thiếu phụ ấy là tên thiếu quân ban sáng bị gã đá vào mông, phía sau hai người là bảy tám mỹ nữ ra dáng vẻ phi tần, sau nữa là mười tên cung nga, thần sắc rất kỳ lạ.

Thấy cảnh ấy, gã biết ngay là đã xảy ra chuyện gì, vội vàng quỳ xuống dập đầu nói, "Ðới binh vệ Hạng Thiếu Long bái kiến vương hậu."

Triệu vương hậu tuổi chưa quá ba mươi, rất xinh đẹp và quý phái, mắt phượng có uy, nàng có vẻ là một người có tính cách kiên cường và có chủ kiến.

Tuy không đẹp bằng Nhã phu nhân, Ni phu nhân, nhưng vẫn hơn hẳn kẻ khác, đặc biệt là đôi môi đỏ của nàng rất đều đặn, trông rất khêu gợi.

Chỉ trong một chốc, Hạng Thiếu Long đã đoán được tính cách của nàng. Loại nữ nhân này rất thích những người đàn ông mạnh mẽ hơn họ.

Tên thiếu quân ấy chỉ vào gã gằn giọng nói, "Mẫu hậu, chính y đã đá con."

Ðôi mắt phượng của vương hậu lạnh lùng nói, "Ngay cả thiếu quân mà ngươi cũng dám mạo phạm. Hạng Thiếu Long ngươi có biết ấy là tội chết không?"

Hạng Thiếu Long vẫn mạnh dạn nói, "Thần giờ đây đã biết tội, nhưng lúc ấy thần không biết trong số hơn mười kẻ vây công thần lại có thiếu quân, chỉ là phụng ý Ni phu nhân, mong có thể quản giáo tốt công tử Bàn, lại chỉ vì tự vệ nên mới phạm tội này, mong vương hậu soi xét."

Triệu vương hậu rõ ràng không biết nguồn cơn, lườm thiếu quân rồi lạnh lùng nói, "Sự thể ra sao? Ngươi phải nói rõ cho ta biết."

Hạng Thiếu Long vì thế kể rõ đầu đuôi, ngữ khí của y đầy tự tin và thuyết phục khiến cho Triệu vương hậu và các phi tần trong lòng đều hiểu rõ. Khi nói đến đoạn dạy dỗ công tử Bàn như thế nào, ai nấy đều cười thầm trong bụng.

Tên thiếu quân ấy thấy tình thế đã xoay chuyển, kéo tay Triệu vương hậu nói, "Mẫu hậu phải làm chủ cho vương nhi, Triệu vương hậu nhíu mày nói, "Ngươi muốn ta phải làm sao?"

Thiếu quân ghé tai nàng, nói mấy câu.

Triệu vương hậu hơi gật đầu, quát lớn, "Ðứng dậy cho ta."

Hạng Thiếu Long hiên ngang đứng thẳng người dậy, cao lớn hơn hẳn so với hai mươi tên lực sĩ đứng hai bên, bọn Triệu vương hậu và phi tần đều sáng mắt lên. Thân hình như thế, bọn họ chỉ mới gặp lần đầu.

Triệu vương hậu dịu dàng nói với thiếu quân, "Mẫu hậu đáp ứng yêu cầu của vương nhi, sẽ sai bọn chúng trừng trị Hạng Thiếu Long cho con hả dạ. Nhưng nếu bọn chúng thua ngược lại y, vương nhi sau này cũng phải theo Hạng Thiếu Long học võ như công tử Bàn, có chấp nhận không?"

Hôm ấy nàng tận mắt thấy Hạng Thiếu Long đánh bại Liên Tấn, biết gã võ công cao cường, lại nghe gã biết cách dạy dỗ, nên vui lắm, vì thế mới đưa ra yêu cầu này.

Thiếu quân vui mừng nói, "Bọn chúng ra tay cùng lúc à?"

Vương hậu nhíu mày, "Như thế làm sao công bình được, con sẽ chọn ba tên ra, như thế đủ chưa?"

Thiếu quân đã biết sức Hạng Thiếu Long nên lắc đầu nói, "Không được, như thế quá ít."

Hai mươi tên võ sĩ đều lộ vẻ bất mãn, nhao nhao đòi thử.

Hạng Thiếu Long cúi người nói, "Vương hậu hãy đáp ứng yêu cầu của thiếu quân, Thiếu Long nhất định thử."

Người trong điện ai nấy đều giật mình.

Hạng Thiếu Long trong bụng cười thầm, nói đến đánh tự do, thì nhiều người hơn nữa gã cũng không sợ. Bọn võ sĩ thời này tuy mạnh, nhưng so với bọn hắc diện thần thì còn kém xa lắm.

Thiếu quân cả mừng nói, "Như thế nhé, lập tức động thủ!" lòng nghĩ thầm lần này không lấy được mạng ngươi sao.

Hạng Thiếu Long cởi áo ngoài, lộ ra thân hình vạm vỡ của mình, bọn Triệu vương hậu đều ngây ngất ngắm nhìn.

Hai mươi tên lực sĩ ấy bị kẻ khác coi thường nên đã tức giận, cùng quát lớn một tiếng, cởi áo ngoài, vây Hạng Thiếu Long vào giữa.

Hạng Thiếu Long đã lâu không đánh nhau, nên rất hào hứng, cũng cởi luôn áo như bọn chúng, cơ bắp gã nổi lên cuồn cuộn, nhất là bộ ngực và đôi cánh tay, đặc biệt gây ấn tượng cho người khác là ba thớ cơ ở bụng.

Triệu vương hậu trước nay vẫn bị Triệu vương lạnh nhạt, lần này thấy một kẻ uy võ như vậy, nhất thời không nói ra được cảm giác.

Thiếu quân quát lớn, "Ra tay!"

Bốn tên lực sĩ lập tức lao ào hướng Hạng Thiếu Long. Hai tên ôm gã từ sau, hai tên kia nhắm thẳng thái dương và ngực của gã mà đấm, chẳng nương tình chút nào.

Bọn nữ nhân đều nhất thời kêu lên.

Hạng Thiếu Long đột nhiên lùi về phía sau, hai chỏ trái phải đồng thời giật mạnh vào hai tên võ sĩ đang lao tới.

Cả hai kêu thảm, khuỵu xuống đất.

Hạng Thiếu Long đè vai hai tên xuống, mượn lực bay lên không, đá tung hai chân ra, trúng ngay mặt hai tên lực sĩ đang lao tới. Cả hai đều vỡ mũi, máu chảy đầm đìa, ôm mặt lùi ra.

Chỉ trong chốc lát mà đã giải quyết được bốn tên. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Thiếu quân rất khẩn trương, không ngừng trợ oai cho bọn chúng.

Khi hạ xuống đất, Hạng Thiếu Long lăn tròn, hai chân bật ra, hai tên võ sĩ chưa từng gặp cách đánh trá ngụy như vậy nên bị trúng đòn ở bụng dưới, bật ra không thể đứng dậy nổi.

Khi gã bật người dậy, một tên võ sĩ đấm thẳng hai quyền tới. Hạng Thiếu Long đưa hai tay lên xuyên vào hai quyền của đối phương, thừa thế đấm thẳng vào ngực, sau đó chồm người về phía trước đá ngược chân về phía sau, lại một tên nữa bị trúng cước ngay ngực, cả hai đều bị dội ngược ra.

Cách đánh của gã có tham khảo quyền Thái, không thủ đạo, quyền của phương tây và Taekwondo của Hàn quốc, lại cộng thêm với Wushu, sau khi đưa vào máy vi tính phân tích theo phương pháp vật lý học, đã dung hợp trở thành chiến thuật đánh tay không, có thể ít mất sức mà đánh ngã được đối phương trong khoảng cách gần, kẻ trúng đòn không thể chống trả được.

Bọn lực sĩ đều hoảng sợ, lùi ra. Thiếu quân dĩ nhiên há hốc mồm, không thể tin được.

Triệu vương hậu cuối cùng nhịn không được quát lớn, "Dừng tay!"

Bọn lực sĩ đều thở phào, dìu kẻ bị thương lùi xuống.

Hạng Thiếu Long quỳ xuống nói, "Vương hậu thứ tội, Thiếu Long đã lưu tình, bọn chúng nghỉ ngơi một chút không sao cả."

Thiếu quân nói, "Mẫu hậu!"

Triệu vương hậu lườm y rồi nói, "Ðại Triệu ta có dũng tướng như thế, thực sự là phúc của đại vương và vương nhi đó, còn muốn gì nữa."

Thiếu quân vẫn còn hoảng sợ, nhất thời không nói được, lát sau giậm chân bỏ ra khỏi điện.

Vương hậu nhìn Hạng Thiếu Long với ánh mắt dịu dàng, "Binh vệ bình thân!"

Hạng Thiếu Long đứng dậy, thi lễ rồi nói, "Vương hậu nếu không căn dặn chuyện gì nữa, thần xin lui bước."

Triệu vương hậu thấy gã đẩy lùi được bọn lực sĩ, đứng dậy bước xuống bậc cấp, nói với vẻ áy náy, "Y phục của binh vệ đều đã hỏng rồi, " rồi quát lớn, "Người đâu, dẫn binh vệ đến hậu cung tắm rửa thay đồ."

Hạng Thiếu Long giật mình, lo sợ, chẳng khác gì đưa dê vào miệng cọp, nhân lúc bọn cung nga chưa lao đến, vội vàng làm ngơ nhặt lấy áo khoác, ra hiệu ngăn bọn cung nữ lại, quay sang Triệu vương hậu khẩn thiết nói, "Ngày mốt thần phải đến nước Ngụy, đang gấp rút chuẩn bị hành trang, vương hậu xin thứ tội."

Vương hậu càng nhìn càng yêu gã, nhưng thấy dáng vẻ gã kiên quyết nên không ép, nghĩ thầm ngày sau mượn cớ nhờ gã dạy vương nhi luyện võ để đến gặp hắn, mỉm cười nói, "Chí ít ngươi cũng để cho chúng mặc áo khoác cho ngươi chứ?"

Bọn cung nữ nhao nhao chạy đến, tranh nhau khoác áo cho Hạng Thiếu Long, thế là được dịp chạm đến thân hình lực sĩ của gã.

Hạng Thiếu Long chỉ biết than thầm trong bụng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK