Trên đường quay về, Hạng Thiếu Long có cảm giác như tinh thần đã thoải mái. Người chết thì đã chết, người sống phải kiên cường mà sống để ứng phó với những thử thách trong đời.
Rồi cuối cùng sẽ có một ngày gã sẽ chết đi trong thời đại Chiến Quốc này, không ai biết gã là người đã đến từ hai ngàn năm sau. Kỷ Yên Nhiên thấy gã đã vui thì hỏi, "Những người theo Yên Nhiên đều là những hảo thủ rèn kiếm tạo cung, Thiếu Long có thể sắp xếp cho bọn họ hay không?"
Hạng Thiếu Long nhớ lại nàng và người trong tộc đều đến từ nước Việt đã bị diệt vong, trong thời đại này thuật luyện kim của nước Việt là đệ nhất thiên hạ, danh kiếm và Việt nữ, Cang Tương, Mạc Gia đều đến từ nước Việt, làm mai một nhân tài thật là đáng tiếc, gật đầu nói, "Chuyện này cứ giao cho ta, khi quay về sẽ đề xuất với nhạc phụ. Mục trường lớn thế này, mở lò rèn chắc là không có vấn đề gì."
Kỷ Yên Nhiên vui mừng đáp tạ, nói, "Thiếu Long chàng cũng là một thợ giỏi, nghĩ được nhiều loại lợi khí, cứ giao cho bọn họ chế tạo là xong. Có cần gặp Thanh thúc hay không, gia tộc ông ta đều là tượng nhân xuất sắc nhất của nước Việt!
Một ý nghĩ thoáng qua, nhớ lại trước kia đã từng được học những khóa học cơ bản về chế tạo vũ khí, thuốc nổ, tuy đã quên phần lớn, nhưng vẫn còn ấn tượng, muốn chế tạo ra súng là điều không thể. Nhưng chỉ cần nói ra ý nghĩ, ví dụ như những khái niệm về việc pha trộn các kim loại với nhau, nói không chừng có thể tạo ra loại vũ khí còn lợi hại hơn cả Cang Tương, Mạc Gia, vui vẻ nói, "Ðêm nay nàng hãy gọi Thanh thúc đến gặp ta, để ta nói chuyện với ông ấy."
Kỷ Yên Nhiên vui mừng kêu lên, "Thiếu Long ơi! Chàng đối với người ta thật là tốt, Yên Nhiên yêu chàng biết bao."
Hạng Thiếu Long lấy lại ý chí đã mất trong nửa tháng qua, dắt bọn thiếu nữ về An Long Cư.
Trong bữa cơm tối, lần đầu tiên An Long Cư có tiếng cười sau mười ngày, bọn bốn người, Ðằng Dực, Ô Trác, Ô Quả và Ðào Phương đều dùng cơm chung.
Hạng Thiếu Long kể chuyện người của Kỷ Yên Nhiên cho Ðào Phương, bảo y phụ trách xử lý, khi hỏi đến Kinh Tuấn, Ðằng Dực cười nói, "Tên tiểu tử này thích qua lại với người trong tướng quốc phủ, phủ Lã tướng giờ đây trở thành nơi tập trung của kỳ nhân dị sĩ trong thiên hạ, mỗi ngày đều có người đến đầu khấu, nhân số đã quá bốn ngàn, tình hình này chắc sẽ còn tiếp diễn nữa."
Hạng Thiếu Long than thầm, Lã Bất Vi không ngừng chiêu mộ nhân tài, làm sao không khiến người Tần đố ky, nếu không có Trang Tương vương, chỉ e y chẳng thể nào kéo dài được bao lâu. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://trumtruyen.me
Lúc này tỷ muội họ Ðiền đang rót rượu cho.
Hạng Thiếu Long đưa tay ôm eo Ðiền Trinh, hỏi, "Có quen ở đây chưa?"
Ðiền Trinh e thẹn cúi đầu nói, "ở đây vừa yên tĩnh, vừa xinh đẹp, các vị phu nhân lại rất yêu thương tiểu tỳ, rất tốt...
Trinh Trinh cảm thấy rất tốt..."
Xuân Doanh đang đứng cạnh Ðào Phương cười nói, "Trinh Trinh vừa biết cưỡi ngựa, nàng rất thích thú."
Hạng Thiếu Long bỗng nhớ lại Ðình Phương Thị, may mà Ðào Phương lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của gã, nói, "Lão gia căn dặn, chờ khi Thiếu Long tinh thần tốt hơn thì quay về thành, đại vương và Lã tướng muốn gặp Thiếu Long."
Hạng Thiếu Long gật đầu, dùng cơm xong, ai về nhà nấy, Hạng Thiếu Long vào phòng, Kỷ Yên Nhiên và Thanh thúc đang ngồi chờ, giới thiệu hai người xong thì quay ra.
Một canh giờ sau khi Kỷ Yên Nhiên quay về Thanh thúc đang há hốc mồm, hỏi, "Vậy làm thế nào để pha trộn cái gọi là cách ấy?"
Hạng Thiếu Long nhíu mày nói, "Vậy phải cần dùng một thứ rất đặc biệt mới phối hợp được, nhưng vẫn có thể làm được, sau này bỉ nhân sẽ tự tay thực hiện."
Kỷ Yên Nhiên ngạc nhiên nói, "Thiếu Long chàng quả thật khiến cho người ta phải giật mình, thiếp chưa bao giờ thấy dáng vẻ như thế này của Thanh thúc."
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ may mà ta chỉ nói sơ lược, nếu không e rằng làm vị thợ rèn có kinh nghiệm này ngất đi mất.
Năm ngày hôm sau, Hạng Thiếu Long quên hết mọi thứ, suốt ngày nô đùa cùng bọn thê thiếp và tỳ nữ, khi rời mục trường thì vẫn còn có chút bịn rịn nhưng tinh thần đã khác trước.
Tối đêm thứ hai ở Hàm Dương, Lã Bất Vi thiết yến trong phủ đãi bọn họ, Ô ứng Nguyên, Ðằng Dực, Kinh Tuấn và Kỷ Yên Nhiên đều có mặt.
Ngoài ra còn có Mông Ngao và hai người con của mình, Đồ Tiên và Tiêu Nguyệt Ðàm thì đang tiếp đãi Trâu Diễn.
Mỹ nữ là được hoan nghênh nhất, huống chi Kỷ Yên Nhiên là tuyệt thế giai nhân tài nghệ nức danh thiên hạ, vừa bước vào sảnh thì đã được bọn Lã Bất Vi ân cần tiếp đón.
Hai người con của Mông Ngao là Mông Võ và Mông Ðiềm, tuổi nhỏ hơn Kinh Tuấn đều là những kẻ lưng hổ eo gấu, anh hùng bất phàm.
Rượu được ba tuần, Mông Ngao sai hai người con ra so kiếm trợ hứng, chỉ thấy như rồng bay hổ chạy, kiếm khí lạnh lẽo, sau một hồi so tài thì rời nhau ra, cầm kiếm thi lễ cùng khách khứa, mặt vẫn không đỏ, rõ ràng chẳng mệt nhọc tí nào.
Mọi người đều vỗ tay khen hay, Kinh Tuấn đã kết bạn với bọn họ, kêu la càng tợn hơn.
Hạng Thiếu Long biết Mông Ðiềm là danh tướng nước Tần sau cha con Vương Tiễn, Vương Bôn càng đặc biệt để ý hơn.
Lã Bất Vi cười nói, "Thiếu Long thấy hai tên tiểu tử này thế nào?"
Hạng Thiếu Long thành thực khen, "Hai vị công tử của Mông tướng quân giỏi giang hơn người, tương lai sẽ kế nghiệp của tướng quân, trở thành danh tướng, Thiếu Long dám lấy đầu mình đảm bảo như thế."
Mông Ngao cả mừng quát, "Hai ngươi còn không chịu bái tạ thái phó!"
Mông Võ, Mông Ðiềm lập tức bước ra, hướng về phía Hạng Thiếu Long dập đầu bái tạ, khiến cho gã vội vàng đứng dậy đỡ hai người, trong lòng thấy sự việc không đơn giản như thế.
Về chỗ ngồi xong, quả nhiên Lã Bất Vi nói, "Hai tên tiểu tử này từ năm mười ba tuổi đã theo Mông tướng quân hành quân, nhưng Mông tướng quân vẫn còn chê bọn chúng chỉ biết múa kiếm lộng thương, kiến thức chưa đủ, lại không thông mưu lược binh pháp, cho nên hy vọng nhờ Thiếu Long quản giáo bọn chúng."
Mông Ngao chân thành nói, "Bổn tướng quen biết rộng rãi nhưng chưa bao giờ gặp nhân vật phi phàm như thái phó, nếu không chê, thái phó lần này đi sứ sáu nước, hãy cho bọn tiểu nhi theo cùng."
Hạng Thiếu Long biết từ chối cũng không được, nói, "Hai ái của Mông tướng quân, Thiếu Long sao dám không tuân theo?" Trong lòng thầm nghĩ Lã Bất Vi đang toàn lực bồi dưỡng nhân tài, rõ ràng không đơn giản chỉ muốn làm một tướng quốc.
Mông Võ, Mông Ðiềm dập đầu xong, thì mọi việc đã định.
Lã Bất Vi đang định lên tướng thì bỗng có một tên gia tướng vội vàng bước vào, đến bên Lã Bất Vi ghé tai nói mấy câu khiến ai cũng nhìn sang.
Lã Bất Vi không khỏi biến sắc, kêu lên, "Triệu Hiếu Thành vương đã bệnh chết!"
Nhất thời trong sảnh im lặng như tờ.
Ðêm ấy sau khi mọi người về đến Ô phủ, Trâu Diễn đến gặp Hạng Thiếu Long nói chuyện.
Trong sảnh nhỏ, Trâu Diễn nói, "Lã Bất Vi hiện giờ coi trọng Thiếu Long lắm, Thiếu Long có dự định gì?"
Hạng Thiếu Long biết ông ta nghiên cứu thiên nhân, nhãn lực rất cao, thời này không người nào sánh kịp, hỏi lời này tất có lý do, trầm ngâm một lát rồi chép miệng, "Tiểu điệt rất mâu thuẫn... Ô kìa! Tuyết đã rơi!"
Hoa tuyết bay lất phất ngoài cửa sổ.
Trâu Diễn đứng dậy, đến bên cửa sổ nhìn ra.
Hạng Thiếu Long đến bên ông ta, Trâu Diễn chợt nổi hứng, đề nghị đến tiểu đình trong vườn ngắm tuyết.
Hai người đội tuyết ra đến tiểu đình ngồi xuống.
Trâu Diễn thở dài nói, "Bảy tám ngày nay Lã Bất Vi suốt ngày theo lão phu hỏi chuyện vận khí, lại muốn lão phu tìm cho ông ta nơi đất tốt để chôn di hài, dã tâm người này rất lớn, Thiếu Long phải cẩn thận."
Hạng Thiếu Long cảm thấy rất khâm phục.
Không cần nói cũng biết những lời của Lã Bất Vi đối với Trâu Diễn là muốn biết mình có phải chân mệnh thiên tủ hay không, còn Trâu Diễn thì lại nhìn thấy y chỉ là một con rồng giả hiệu, cho nên mới đưa ra lời cảnh cáo này sợ ngày sau bị y liên lụy.
Trâu Diễn lại nói tiếp, "Lã Bất Vi nhiều lần mời lão phu chủ trì việc biên soạn Lã thị Xuân Thu, nhưng đều bị lão phu mượn có từ chối, Thiếu Long có biết nguyên nhân gì không?"
Hạng Thiếu Long biết vị trí giả này đang nhắc nhở mình, khiêm nhường nói, "Nghĩa phụ xin nói ra."
Trâu Diễn cười nói, "Lần đầu tiên con gọi ta là nghĩa phụ, hình như có chút không quen?"
Khi Hạng Thiếu Long lúng túng cười, Trâu Diễn nói tiếp, "Lã Bất Vi không phải là người nghe lời kẻ khác, y tuy có vẻ coi trọng kẻ hiền tài, sự thực là tất cả mọi người đều chỉ là công cụ của y, để hoàn thành giấc mộng trong lòng y. Lấy ví dụ chuyện Lã thị Xuân Thu, y chỉ hy vọng phản ánh ý nghĩ của cá nhân mà thôi."
Hạng Thiếu Long tuy đã từng nghe Lý Tư nói về nội dung của bộ bách khoa toàn thư cổ đại này, nhưng chỉ như nước đổ đầu vịt, không nhớ chữ nào, thuận miệng hỏi, "Chuyện đó của y có thực hiện được không?"
Trâu Diễn nói, "Những cái gọi là đức trị nhân chính làm chủ, hình thưởng làm phụ, chẳng qua cũng chỉ không thực tế như Khổng Khâu Đó là lùi chứ không phải tiến. Chỉ có tiến bộ mới có thể thoát ra được. Nước Tần từ khi có Thương ưởng, đề cao pháp trị, chiến công, hoàn toàn khác với thuyết của Lã Bất Vi, tương lai nhất định sẽ có vấn đề, Thiếu Long hãy cẩn thận."
Hạng Thiếu Long hạ giọng nói, "Nghĩa phụ quả thật nhìn xa trông rộng, nếu con đoán không sai, Lã Bất Vi sau này sẽ nổi loạn, chết bất đắc kỳ tử."
Trâu Diễn giật mình, nhìn sang gã, trầm giọng nói, "Té ra Thiếu Long đã sớm đoán được điều này, lão phu đã phí sức lo lắng."
Hạng Thiếu Long thầm thở dài, cũng chính vì biết được sự phát triển của tương lai, mới khiến cho mình không thể hưởng thụ được những vinh hoa phú quý trước mặt, thà đừng biết vận mệnh thì tốt hơn.
Tuyết rơi càng lúc càng nặng, sáng sớm hôm sau Lã Bất Vi gọi gã vào trong tướng quốc phủ, tiếp kiến gã trong thư trai, vừa gặp đã nói, "Chốc nữa ta và Thiếu Long sẽ vào cung gặp đại vương. Chao ôi! Mười ngày nay Cơ hậu rất mong nhớ ngươi." Rồi nghiêm mặt nói, "Cơ hậu tuy rất có hảo cảm với ngươi, nhưng nhớ rằng đừng bao giờ dây đến bà ta, nếu không cả ta cũng không thể bảo vệ ngươi."
Hạng Thiếu Long cười gượng nói, "Tướng quốc hãy cứ yên tâm."
Lã Bất Vi gật đầu nói, "Ta tin rằng ngươi có thể giữ được lòng mình, chỉ vì quá quan tâm nên nhắc nhở một câu mà thôi!, Trầm ngâm một lát rồi nói tiếp, "Ta quyết định tự xuất chinh Ðông Châu, dùng Mông Ngao làm phó tướng, khi Thiếu Long đến Hàn, Ðông Châu đã tiêu tan, chính thức kết liễu sự thống trị của nhà Châu. Từ lúc này trở đi chính là cục diện của quần hùng tranh bá rồi đó."
Dừng một lát rồi nói tiếp, "Hiếu Thành vương chết đi, quyền lực nước Triệu rơi vào tay Hàn Tinh và Quách Khai, chính cục chưa ổn, ta phải sắp xếp lại sách lược để nắm lấy cơ hội này. Ngày Dương Tuyền quân rơi đầu chính là lúc ta mở bá nghiệp ở đại Tần, cho nên Thiếu Long nhất định phải giải quyết ổn thỏa sáu nước cho ta trước lúc ấy, nếu vì diệt Ðông Châu mà để sáu nước liên thủ, đối với ta sẽ bất lợi lắm."
Hạng Thiếu Long thầm thở dài, hiện nay nếu Lã Bất Vi gặp bất lợi thì cũng có nghĩa là gã sẽ lâm vào tình thế như vậy, tạm thời, vận mệnh của gã và Ô gia gắn chặt với Lã Bất Vi, nếu xảy ra chuyện tất sẽ liên quan đến nhau. Giả sú Dương Tuyền quân lập được Thành Kiều làm thái tử, cả Chu Cơ và tiểu Bàn cũng không còn mạng. Chỉ có cách gật đầu mà thôi.
Lại thương lượng tiếp, bọn thống trị ở sáu nước đều là hạng tự tư tự lợi, hại người lợi mình, nói chuyện nhân nghĩa với bọn chúng chỉ tự rước lấy thua thiệt mà thôi.
Lã Bất Vi hai mắt quắc lên, nói, "Trong chuyến đi này ngoài những người lần trước, toàn bộ phải thay người mới, nếu không sẽ có kẻ nhận ra, đoán được ngươi chính là Ðổng mã si, khiến cho sự việc càng rắc rối hơn. May mà về phương tiện nhân thủ không thành vấn đề, ta sẽ chọn những cao thủ kiếm pháp cao cường và trung thành trong đám gia tướng để đi theo ngươi, phối hợp với một nghìn ky binh tinh nhuệ, đủ để ứng phó mối nguy trên đường. Tiêu Nguyệt Ðàm cũng đi theo ngươi."
Hạng Thiếu Long giật mình, ở một góc độ nào đó, những gia tướng tâm phúc của Lã Bất Vi đã trở thành những con mắt giám sát gã. Một ý nghĩ thoáng qua, nói, "Lã tướng có thể sai Lý Tư theo tiểu nhân không?"
Lã Bất Vi ngạc nhiên nhìn gã, lát sau mới nói, "Thiếu Long đã có yêu cầu thì hãy cứ chọn y! Thôi được! Giờ đây chúng ta hãy vào cung gặp đại vương."
Bề ngoài tuy không thấy được, nhưng thấy thái độ trù trừ của y, cũng biết y trong lòng quả thật không vui. Còn có phải vì y không thích Lý Tư hay không thích Hạng Thiếu Long đưa ra ý kiến, khó mà khẳng định được.
Nhìn qua cửa sổ, thành Hàm Dương trở thành một thế giới đẹp đẽ toàn màu trắng, hoa tuyết vẫn rơi.
Lần đầu tiên tuyết rơi trong năm khiến ai nấy đều thích thú, huống chi thời tiết không lạnh lắm, vài đứa trẻ tung tăng ra đường nghịch tuyết, khi rẽ vào con đường lớn dẫn vào cung Hàm Dương, có những thiếu nữ đang vo tuyết thành những quả cầu rồi ném vào nhau, cái gọi là ba bước không rời khỏi khuê môn, ở thời đại này không hề xuất hiện. Có thể thấy từ đời Hán vì tôn sùng Nho học, nữ giới đã bị hạng nam nhân ích kỷ từng bước bóp chết sự tự do. Còn ở thời Chiến Quốc này, nếu nói về mức độ cởi mở, thì chính là nước Tần này, vì nước Tần vừa thoát khỏi thân phận man di.
Lã Bất Vi trầm mặc, hai người theo đuổi những suy nghĩ khác nhau.
Hạng Thiếu Long đột nhiên nghĩ lại Lã Bất Vi xuất binh lúc này quả thật rất có thâm ý. Gió tuyết vốn là đại ky của việc hành động quân sự, nhưng đối phó với một quốc gia nhỏ bé yếu ớt như Ðông Châu, lại có hai điều lợi. Ðầu tiên là khiến kẻ khác không ngờ được, vì có gió tuyết yểm hộ, nên có lẽ khi quân địch đến dưới thành thì Ðông Châu quân mới biết chuyện này.
Thứ đến khi mùa đông đến, người ta không thể đi xa được nên thông tin bị cắt đứt, khi sáu nước biết chuyện này thì chuyện đã rồi. Dù cho biết được, nhưng chỉ đành nhìn tuyết mà than thở, khó mà giúp đỡ được.
Chỉ nhìn vào sách lược này thôi, Lã Bất Vi không những lớn gan mà còn mạo hiểm, sau này trở mặt thành thù, cần phải để ý tính cách này của y, nếu không sẽ bị thua thiệt.
Lã Bất Vi vào hoàng cung, giống như về nhà mình vậy, đi thẳng vào nội đình. Vào trong ngự hoa viên mới xuống xe, không cần đợi người dẫn đường đã nghênh ngang vào hậu cung cùng mười tên thân vệ.
So với Hạng Thiếu Long ở nước Triệu vào nửa năm trước, vị trí của Lã Bất Vi ở nước Tần còn cao hơn nhiều.
Tính cách trọng tình nghĩa của Trang Tương vương gặp phải một kẻ có dã tâm như Lã Bất Vi, muốn không bị y khống chế quả thật là một điều khó.
Phía trước có tiếng kiếm gỗ giao nhau.
Lã Bất Vi trên mặt nở nụ cười an ủi, nói, "Thái tử đang luyện kiếm."
Hạng Thiếu Long xem vẻ mặt y thật muốn nói cho y biết tiểu Bàn không phải là con ruột của y, để xem y phản ứng thế nào.
Khoảng hành lang đã hết.
Giữa hai cung, có một quảng trường nhỏ, tiểu Bàn và một đứa trẻ cùng tuổi đang dùng mộc kiếm so tài.
Những kẻ đứng bên ngoài Trang Tương vương và Chu Cơ, lại còn có Tú Lệ phu nhân và vương tử Thành Kiều, ngoài ra còn có hơn mười tên nội thị cung nga, hai võ sĩ xem ra là người dạy kiếm thuật, một vị văn quan tướng mạo đường đường Xung quanh đều có cấm vệ, không khí rất nghiêm túc.
Lúc bọn Trang Tương vương chưa thấy hai người, Lã Bất Vi hạ giọng nói với Hạng Thiếu Long, "Người luyện kiếm với thái tử là Vương Bôn, con trai của Vương Tiễn, những đứa trẻ trong cung bằng tuổi đều không phải là đối thủ của hắn."
Một ý nghĩ thoáng qua, Hạng Thiếu Long nhìn kỹ vị mãnh tướng vô địch trong tương lai, quả nhiên rất cao lớn, mặt mũi lanh lẹ, hơi giống với Vương Tiễn. Lúc tiến hay lùi đều rất chính xác, chỉ là một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi mà đã có phong độ đại tướng. Gã quả thật không hiểu tình hình trong hoàng cung, giả sử tại sao Vương Bôn lại có đặc ân được cùng luyện kiếm với tiểu Bàn, chắc chuyện này là chủ ý của Lã Bất Vi để hòng lung lạc Vương Tiễn.
Lúc này Trang Tương vương đã thấy bọn họ, vui mừng gọi hai người sang.
Hạng Thiếu Long thấy dáng vẻ vui vẻ của Trang Tương vương, lòng đầy xúc cảm, người tốt phải chăng mãi mãi gặp thua thiệt?
Trang Tương vương toàn tâm toàn ý hậu đãi đại ân nhân đã giúp y trở thành chủ của một nước, không biết đã từng nghĩ rằng mình có đang nuôi dưỡng mối họa bên mình hay không?
Nhưng lúc này không còn thời gian để suy nghĩ nhiều nữa, bước về phía Trang Tương vương.
Bộp một tiếng, thanh mộc kiếm của tiểu Bàn đã bị Vương Bôn gạt ra bay xuống đất.
Vương Bôn vội vàng thu kiếm thoái lui, quỳ xuống, nói, "Xin Chính thái tử thứ lỗi tiểu Bôn đã lỗ mãng."
Tiểu Bàn thấy Hạng Thiếu Long, nào còn hứng thú đánh tiếp, nhưng cũng biết bước lên đỡ tiểu Bôn, ghé tai nói nhỏ mấy câu, chẳng biết là nói lời gì.
Hạng Thiếu Long cũng không biết nên vui hay buồn, vị Tần Thủy Hoàng thiếu niên lúc này đã biết mua chuộc lòng người.