Mục lục
Truyện Tầm Tần Ký - Huỳnh Dị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lao ái nhíu mày nói, "Rốt cuộc là có chuyện gì gấp rút mà không sai bọn hạ nhân? Thức ăn vẫn chưa mang lên mà?

Huống chi thuộc hạ đã sắp xếp biểu diễn ca vũ cho đại nhân."

Phố Cao cũng nói, "Hạng đại nhân chưa ngồi ấm chỗ, mà đã vội đi, bọn chúng tôi làm sao cho ngài đi được."

Hạng Thiếu Long thầm mắng mình hồ đồ, chuyện này có thể sai người khác đi làm, Ô Ngôn là người tốt nhất, chỉ cần y thông báo cho Ðằng Dực, rồi Ðằng Dực tìm Xương Bình quân bàn bạc là được. Hạng Thiếu Long cười nói, "Là tại hạ nhất thời hồ đồ, vậy thì sẽ căn dặn bọn hạ nhân, xin các vị thứ lỗi."

Bọn Lao ái nghe thế mới cho gã bước ra.

Hạng Thiếu Long bước ra khỏi đại đường đến căn đại sảnh ở phía ngoài, bọn Kinh Thiện đang ăn uống cười đùa với mấy ả tỳ nữ, vui vẻ vô cùng, nhưng lại không thấy Ô Ngôn ở đâu.

Khi hỏi, Ô Quang lo lắng nói, "ô Ngôn đại ca đã đi gặp người cũ, mong Hạng đại gia đừng trách." Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Hạng Thiếu Long làm sao trách y, vốn là mình muốn bảo Kinh Thiện, nhưng nghĩ lại giờ đây có thể thừa cơ ra ngoài dạo bước, hỏi chỗ Ô Ngôn, khi sắp bước ra thì các các thiết vệ vội vàng đi theo.

Hạng Thiếu Long đã chán ngán suốt ngày có người đi sau lưng, lại thấy bọn họ đang ăn uống vui vẻ nên quyết định một mình bước ra, bước vào trong vườn, lập tức tinh thần trở nên sảng khoái, nhớ lại bọn thê thiếp, nhưng giờ đây phải vờ vịt với bọn chúng, chỉ đành than khổ mà thôi.

Trong chốc lát đã bước vào con đường dẫn tới lầu chính, một là vì màn đêm đã buông xuống, hai là vì gã đi một mình, nên đôi lúc gặp người cầm đèn đi ngang qua, đều tin tưởng gã là người bình thường không để ý.

Khi sắp đến lầu chính, đột nhiên thấy Ngũ Phù vội vàng bước ra mà không đem theo đèn, khi đang đi ngang gã thì cúi đầu rẽ vào một ngõ nhỏ không hề biết rằng gã đang đứng đó.

Hạng Thiếu Long trong lòng nảy ra một ý, ẩn người trong bụi cây rồi đi sau lưng y.

Nếu không phải thấy y đi vào vườn trúc có bốn tòa tiểu lâu của Tứ Hoa thì gã sẽ không đi theo.

Bởi vì Tứ Hoa giờ đây đều đang ở chỗ Lao ái, Ngũ Phù lẽ ra phải bận rộn tiếp khách, quả thật không có lý do gì để đến đây, trừ khi có người đang chờ y.

Người có thể chờ Ngũ Phù ở thư phòng của Tứ Hoa nếu không phải là người của họ Lao thì cũng phải là người của họ Lã, những kẻ khác làm sao dám tranh với người của hai đảng này.

Giờ đây bọn người của Lao ái đã tập trung ở biệt viện, vậy thì há chẳng phải là người của Lã Bất Vi đang chờ ở đó hay sao?

Hạng Thiếu Long theo sát sau lưng Ngũ Phù, trong chốc lát đã đến vườn trúc. Rồi thấy ở lối ra vào có bong người thấp thoàng, đưa Ngũ Phù vào.

Hạng Thiếu Long tiu nghỉu, lần trước vì có Hàn Sấm giúp đỡ mới có thể lọt vào trong đó. Giờ đây mình chẳng mang theo dụng cụ gì cả, muốn vào trong đó thật là khó.

Khi đang muốn rời khỏi thì trong đầu nảy ra một ý. Ngũ Phù chẳng phải đã nói có thể nghe lén bọn họ nói chuyện mà bọn họ không hề biết hay sao? Nghĩ rằng đây chắc không phải là lời giả dối, bởi vì chỉ cần Hạng Thiếu Long điều tra được, lập tức biết Ngũ Phù đang nói dối.

Những để dụng cụ nghe lén này, rất có thể sẽ giống với các thiết bị nghe lén trong phủ Tín Lăng quân ngày trước, tức là nằm ở đâu đây.

Hạng Thiếu Long không chậm trễ, dò tìm trong vườn trúc, trong chốc lát đã thấy trong vườn trúc có bốn gian nhà kho nhỏ, phía sau là bức tường cao.

vội vàng lần mò tìm trong mỗi nhà kho ấy, lúc sau đã phát hiện có một gian thật là sạch sẽ, đặt bốn tủ lớn, khiến cho người ta có cảm giác không thể nào giống với ba cái kho tí nào, mà bốn tủ này đều đã bị khóa.

Hạng Thiếu Long vội vàng rút ra mũi phi châm, rồi nạy ồ khóa ra, mở tung cửa tủ, gã nén không được nỗi vui mừng của mình.

Chỉ thấy một ống đồng từ dưới đất nhô lên, đầu ống đồng phình ra như một cái loa, vừa đúng có thể áp tai vào.

Coi như Ngũ Phù đã không lừa gạt gã.

Trong ống đồng này không phải dẫn đến tòa tiểu lâu mà Ngũ Phù bước vào bởi vì không nghe được âm thanh gì.

Hạng Thiếu Long lại mở tiếp tủ khác, khi đến cái thứ ba thì nghe có âm thanh vội vàng ghé tai vào. Khi âm thanh truyền đến hình như là tiếng chén cụng nhau.

Một lát sau, có tiếng cười của nam nhân vang lên.

Vì âm thanh ống đồng dẫn đến cách đó mười mấy trượng cho nên những âm thanh thay đổi, mà lại càng không rõ ràng, cho nên trong một lúc không thể nhận ra kẻ đó là Ngũ Phù hay ai.

Tiếp theo một kẻ nói, "Diệu kế của trọng phụ thật lợi hại, Hạng Thiếu Long tuy xảo quyệt, nhưng vẫn bị tiểu nhân qua mặt."

Hạng Thiếu Long đã nhận ra đó là lời nói của Ngũ Phù, nên nghiến răng trèo trẹo.

Một kẻ khác cười nói, "Cũng nhờ vào bản lĩnh của Ngũ lâu chủ, kế liên hoàn mới có thể dùng được, nếu ngày sau bị quân xảy ra chuyện thì không ai nghi ngờ chúng ta."

Vừa nghe thì đã biết đó là Quản Trung Tà.

Hạng Thiếu Long thầm kêu nguy hiểm. Nếu không phải ma xui quỷ khiến, làm cho mình nghe được lời của bọn chúng. Thì trận chiến này đã thua chắc. Từ đó có thể thấy tiểu Bàn sẽ là Tần Thủy Hoàng, nên phước to bằng trời. Mà Lã Bất Vi thua là do vận số.

Ðồng thời trong lòng gã cũng cảm thấy chán nản. âm mưu độc kế của Lã Bất Vi thật là vô cùng vô tận, mình lúc nào mới có thể sống những ngày yên ổn đây? Chỉ đành chờ hắc long xuất hiện mà thôi.

Tiếng của Lã Bất Vi truyền vào trong tai gã, "Mỹ Mỹ vẫn còn ngồi ở chỗ tên phản bội ấy hay sao?"

Ngũ Phù trả lời, "Xin trọng phụ hãy yên tâm, Hạng Thiếu Long đã bị tiểu nhân dọa đến mất hồn sẽ mau chóng tìm cớ bỏ đi, để báo cho bị quân, mà tiểu nhân đã sớm cho Lao ái hay, Mỹ Mỹ đêm nay chỉ có thể ở lại từ giờ Dậu và Mùi, lát nữa tiểu nhân sẽ đưa Mỹ Mỹ về đây."

Lã Bất Vi lạnh lùng hừ một tiếng nói, "Tên thái giám giả hiệu kia dám tranh mỹ nhân với Lã Bất Vi này, tức là không muốn sống nữa đây."

Hạng Thiếu Long biết không có gì để nghe nữa nên khóa tủ lại, vội vàng chuồn ra.

Về đến biệt viện của bọn Lao ái, thì thấy Khêu Nhật Thăng và ba giáo tịch của Vị Nam võ sĩ hành quán đều đã đến, lại có thêm bốn chỗ ngồi, và bốn mỹ nữ ngồi hầu rượu, nhan sắc hơi kém Ðơn Hà, Hoa Linh của Hàn Kiệt và Lệnh Tề.

Khi đã quay về, kẻ đầu tiên làm khó là Dương Dự và Ðiền Mỹ Mỹ, bọn Lao ái và Phố Cao cũng lên tiếng phụ họa, trách gã mượn cớ bỏ chạy, nếu không làm sao đến giờ mới quay về.

Hạng Thiếu Long so với lúc nãy thì đã khác hẳn, trước tiên chào hỏi khách sáo bọn Khêu Nhật Thăng rồi tự phạt mình một chén.

Sau khi Nhật Thăng đối ẩm với gã, dáng vẻ rất lạnh nhạt, riêng An Kim Lương và Thường Kiệt thì vẫn giữ địch ý, ngược lại Quốc Hưng thì vẫn giữ đúng lễ hạ thuộc nhưng chỉ thiếu nhiệt tình, song Hạng Thiếu Long cảm thấy y cũng có lòng cảm kích mình.

Lao ái không hề hài lòng với thái độ của bọn người Khêu Nhật Thăng. Cứ đưa mắt ra hiệu, Khêu Nhật Thăng giả vờ không thấy, không khí trở nên khác lạ.

Hạng Thiếu Long lúc này nhìn thấy Ðiền Mỹ Mỹ nhìn mình với ánh mắt đầy thù hận, thầm nghĩ ảnh hưởng của tâm lý thật là lợi hại, vì không còn tin lời của Ngũ Phù nữa, cho nên cảm giác hoàn toàn thay đổi.

Lúc này trong đại đường có tám chiếu rượu, mà chỉ có mỗi mình Hạng Thiếu Long không có người.

Lúc này thức ăn đã được bưng lên, mọi người đều dùng đũa bạc để tránh có kẻ hạ độc.

Lao ái cười nói, "Phố gia trước đây không hề tay không đến thăm bạn, lần này đến Hàm Dương, đã mang theo một đoàn ca vũ cơ xinh đẹp, giúp cho chúng ta mở rộng tầm mắt, trong đó có nàng tam tuyệt nữ Thạch Tố Phương, thanh, sắc, nghệ, đều tuyệt vời cả, khiến cho ai nấy đều điên đảo."

Hạng Thiếu Long ngạc nhiên trong lòng, nghe Lao ái nói như vậy thì đây là một vũ đoàn chuyên nghiệp đi lưu diễn, chứ không thuộc quyền của ai. Ðây là thời đại cường quyền, Thạch Tố Phương làm sao có thể giữ được tự do mà đi lưu diễn khắp nơi?

Trong thời đại chiến quốc này, dù cá nhân hay tập thể, trừ người dân bình thường, tất cả đều có ý đồ hoặc mục đích về chính trị. Chiếu lý thì đoàn ca vũ này cũng không ngoại lệ. Chỉ thấy rằng bọn họ có quan hệ với Phố Cao thì biết rằng họ không hề đơn giản.

Phố Cao đắc ý nói, "Bổn nhân phải tốn hai tháng, tự mình đến Hàm Ðan để tìm chủ đoàn là Kim lão đại, phải tốn nhiều tiền bạc và công sức mới có thể đưa đoàn này đến Hàm Dương, để biểu diễn trợ hứng trong lễ tế mùa xuân, đêm nay có thể nói là được xem biểu diễn trước."

Khêu Nhật Thăng chen vào nói, "Nghe nói tam tuyệt nữ Thạch Tố Phương và nhuyễn cốt mỹ nhân Lan Cung Viên của nước Tề mà đêm qua đã biểu diễn trong phủ trọng phụ, cùng với Linh Lung Yến của nước Yên được gọi là tam đại danh cơ, không ngờ hôm nay hai nàng đã đến Hàm Dương, bọn chúng ta quả thật nhãn phúc không kém."

Hạng Thiếu Long lần này mới biết nàng mỹ nữ uốn dẻo hành thích mình đêm hôm qua tên Lan Cung Viên. Trong tam đại danh cơ, chí ít cũng có một nữ thích khách xuất sắc.

"Còn hai nàng kia thì thế nào?" Hạng Thiếu Long không nén nổi sự tò mò.

Lao ái cười nói, "Trọng phu chắc đã thưởng thức mùi vị của mỹ nhân nhuyễn cốt, không biết Phố gia đã thưởng thức qua Thạch Tố Phương hay chưa?"

Các nam nhân đều cười ầm lên, bọn thiếu nữ thì giả vờ e lệ.

Hạng Thiếu Long thì trong lòng cười thầm, Lao ái chỉ trọng dụng những hạng người chỉ biết đến chuyện gió trăng, quả thật đó là một nguyên nhân thất bại.

Phố Cao cười phụ họa với mọi người rồi mới nói, "Nếu dễ dàng như vậy, e rằng Thạch Tố Phương đã được người khác mua về làm của riêng. Mỗi khi Thạch Tố Phương đến một nơi, đều có người đảm bảo sẽ không bị ép bán thân, lần này người đảm bảo là Phố mỗ, thử hỏi Phố mỗ sao có thể làm được điều ấy?"

An Kim Lương đang nhồm nhoàm nhai miếng thịt, bảo rằng, "Thật là đáng tiếc!"

Rồi mọi người cười ầm lên.

Lúc này Dương Dự đứng dậy, bưng bình rượu về phía Hạng Thiếu Long, ngồi lên đùi gã cười tươi như hoa mà nói rằng, "Hạng đại nhân để nô gia kính ngài một chén!"

Hạng Thiếu Long bưng chén rượu để nàng rót vào.

Lao ái cười nói, "Vị cô nương đã có ý với Hạng đại nhân, Hạng đại nhân hãy cứ giữ nàng lại, đảm bảo tam tuyệt của nàng sẽ không kém Thạch Tố Phương."

Mọi người lại cười ầm, chỉ có bọn Khêu Nhật Thăng thì vẫn phớt lờ, vẫn giữ địch ý với Hạng Thiếu Long.

Hạng Thiếu Long thấy nàng e lệ cúi đầu, dù biết nàng đang diễn kịch, nhưng trong lòng vẫn nhộn nhạo. Đó là phản ứng bình thường của nam nhân đối với mỹ nữ, nhất là nghĩ tới nàng độc như rắn rết, lại càng thêm cảm giác mạo hiểm.

Dương Dự lườm gã rồi lại cúi đầu thỏ thẻ rằng, "Nếu Hạng đại nhân có thể dành chút thời gian, Dương Dự nguyện nâng giấc ngủ."

Hai câu này vì nói rất nhỏ, chỉ có Hạng Thiếu Long nghe được, cho nên càng tăng thêm cảm giác.

Hạng Thiếu Long đưa mắt nhìn nàng, suýt chút nữa lên tiếng chấp nhận. May mà nhớ lại gần đây trước khi gà gáy đều phải thức dậy luyện kiếm, nên ý chí cũng kiên nghị hơn. Nghiến răng hạ giọng nói rằng, "Tâm kết khó giải, mong cô nương thứ lễ."

Dương Dự nhìn gã bằng con mắt ai oán, rồi lui về chỗ Lao ái.

Hạng Thiếu Long chủ động nâng chén chúc rượu mọi người, mọi người đều trả lễ, nhưng phía bên Khêu Nhật Thăng ngoài Quốc Hưng, những kẻ khác đều có vẻ miễn cưỡng, thiếu sự nhiệt tình.

Rồi Khêu Nhật Thăng và Phố Cao đối ẩm với nhau.

Khi Hạng Thiếu Long còn đang làm lạ cớ gì Lao ái không thể kiềm chế được Khêu Nhật Thăng, thấy có hai người Phố, Khêu đưa mắt nhìn nhau rồi mỉm cười đầy thâm ý thì hiểu ngay mối quan hệ giữa Lao ái và Khêu Nhật Thăng.

Khêu Nhật Thăng trước kia là người của Dương Tuyền Quân, thuộc phe Thành Kiều. Giờ đây, y vẫn là người của phe Thành Kiều, nhưng lại cấu kết với Ðỗ Bích và Phố Cao.

Ðỗ Bích và Phố Cao thế lực tuy lớn, nhưng tập trung ở ba quận phía đông, hình thành nên căn cứ địa cho Thành Kiều.

Tất cả điều này là do Lã Bất Vi một tay tạo dựng nên, để có thể khiến cho Chu Cơ và Tiểu Bàn phải dựa vào y.

Bọn Ðỗ Bích hy vọng có thể cắm chân ở Hàm Dương, vì thế mới có chuyện Khêu Nhật Thăng giả vờ đi theo Lao ái, khiến cho Lã Bất Vi xúi giục Chu Cơ làm khó cho bọn họ.

Nếu quan hệ phức tạp kỳ lạ đã hình thành như thế.

Gã đành chơi trò chơi quyền lực với Lã Bất Vi.

Hiểu được điều này, Hạng Thiếu Long biết mình đã trở thành kẻ địch số một của phía Phố Cao, Ðỗ Bích và Khêu Nhật Thăng.

Nếu trừ được Hạng Thiếu Long, thì có thể phá được cục diện cân bằng giữa các thế lực ở Hàm Dương.

Ðối với bọn người Phố, Ðỗ mà nói, càng loạn thì càng hay.

Dù giờ đây phía những người phản đối Lã Bất Vi trong phía quân đội nước Tần rất nhiều, chỉ cần Ðỗ Bích có thể liên kết với một thế lực lớn nhất của phe đó, ví như Vương Hột, Vương Lăng, Vương Tiễn, Xương Bình quân, An Cốc Hề, thì Thành Kiều có thể trở về giành ngôi vị cùng với tiểu Bàn, người đang được Lã Bất Vi ủng hộ về bề ngoài.

Chỉ cần trừ trở ngại to lớn là tiểu Bàn này, Thành Kiều đương nhiên trở thành người kế vị của đại Tần, mà điều trước tiên phải làm là trừ khử Hạng Tiểu Long khiến cho Hàm Dương rối loạn, bọn chúng mới có thể khuấy nước mà bắt con cá tiểu Bàn này.

Lúc này, gã thấy Khêu Nhật Thăng nhiều lần ra hiệu cho Quốc Hưng, một lát sau, Quốc Hưng mới nói với vẻ miễn cưỡng rằng, "Ðại tướng quân không biết có rảnh đến hành quán của chúng tôi để biểu diễn đao pháp cho chúng tôi mở rộng tầm mắt hay không?"

Cũng với một câu nói như thế, so với lời Quốc Hưng nói ở Túy Phong Lâu trước khi xảy ra trận quyết chiến đã hoàn toàn không còn căng thẳng. Có thể thấy cái nghĩa do Kỷ yên Nhiên để lại, cái lợi do tiểu Bàn cho y, đã ít nhiều lay động được Quốc Hưng.

Nói cho cùng phe tiểu Bàn vẫn là có thế nhất, Quốc Hưng vì trước đây vì đi theo Dương Tuyền quân, nên mới không thể đi cùng bọn Hạng Thiếu Long. Giờ đây có được thời cơ tốt, muốn y hy sinh cho Khêu Nhật Thăng quả thật là khó.

Hạng Thiếu Long vẫn chưa lên tiếng, Lao ái giả vờ ngạc nhiên nói, "Ðao pháp của Hạng đại tướng quân, Quốc đại nhân chẳng phải đã chứng kiến rồi sao? Sao lần này lại muốn xem nữa?"

Mấy câu ấy không hề khách sáo, rõ ràng Lao ái rất không vui.

Khêu Nhật Thăng cười ha ha nói, "Chính bởi vì đao pháp như thần của Hạng đại nhân, bọn chúng tôi mới mời Hạng đại nhân đến hành quán chỉ điểm, xin nội sử đại nhân đừng hiểu nhầm."

Hạng Thiếu Long mỉm cười, "Nếu Khêu quán chủ chấp nhận ngày mai tự mình ra tay, Hạng Thiếu Long này làm sao bỏ qua cơ hội đến hành quán để học hỏi."

Lời ấy vừa nói ra, bao gồm cả Phố Cao, mọi người đều biến sắc.

Câu nói này tuy khách sao, nhưng cho thấy Hạng Thiếu Long có ý giết Khêu Nhật Thăng, rồi sau đó không ai dám truy cứu, bởi vì đó là Khêu Nhật Thăng tự rước lấy.

Còn nguyên nhân mà Phố Cao và Khêu Nhật Thăng biến sắc, là bởi đã cảm thấy Hạng Thiếu Long nhìn thấu được thật sự giữa bọn chúng và Lao ái nên mới không lưu tình như thế.

Còn nguyên nhân bọn Lao ái biến sắc là bởi vì Hạng Thiếu Long nói ra lời này với một kẻ có địa vị như Khêu Nhật Thăng, dù biết chắc sẽ bại nhưng cũng chỉ đành bước ra ứng chiến, không còn cách nào tránh né được.

Bọn thiếu nữ như Ðiền Mỹ Mỹ thì bị khí thế anh hùng của Hạng Thiếu Long lay động, tim đập thình thình.

Quả nhiên Khêu Nhật Thăng ngửa mặt lên trời cười, hào khí ngất trời, nói, "Mấy năm qua, không ai chịu tỷ thí với bổn quán chủ như Hạng đại nhân, ngày mai giờ ngọ, Khêu mỗ sẽ chờ đợi đại giá của đại nhân trong quán."

Nói xong đứng phát dậy thi lễ với bọn người Phố Cao và Lao ái, rồi phất tay áo mà đi.

Bọn Quốc Hưng chỉ đành thi lễ đi theo y.

Mọi người lúng túng nhìn nhau, không ngờ Khêu Phật Thăng lại hẹp dạ đến vậy, lúc này Ngũ Phù bước vào quay đầu nhìn theo Khêu Nhật Thăng.

Hạng Thiếu Long cười, "Ngũ lâu chủ phải chăng đến đón mỹ nữ cho trọng phụ?"

Lao ái và Ngũ Phù đều đồng thời biến sắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK