22
Tiếng gió rít gào cùng với ánh đèn neon ban đêm bay qua tầm nhìn của tôi, tiếng ống xả ầm ỹ xuyên thủng bầu trời đêm, tôi lên tiếng thét chói tai như muốn trút mọi phiền muộn trong lòng ra.
Cuối cùng thì xe cũng tắt máy ngừng ở ven đường, trên màn hình lớn ở trung tâm thương mại phía bên kia đường đang chiếu sáng hình ảnh của Chu Chú.
“Mẹ nó, chỗ ngồi này cũng thật đen đủi.” Giang Ích liếc mắt một cái rồi chửi, lại có ý muốn đổi một nơi khác.
Tôi giãn hai tay, duỗi người:
“Ở chỗ này cũng được, không sao cả.”
Tôi nhìn Chu Chú trên màn hình, cười lắc lắc đầu.
“Chị thích cái gì ở anh ta?” Cuối cùng là Giang Ích không nhịn được mà mở miệng.
Tôi thích cái gì ở Chu Chú? Đến nay cũng không rõ.
“Năm ấy tôi mười sáu tuổi, tôi chuyển tới lớp học mới thì bị cô lập, chỉ có Thẩm Nam m nguyện ý làm bạn với tôi. Sau đó, tôi bị mấy tên lưu manh cản lại ở cổng trường, là Chu Chú đã ra tay đã cứu tôi, khi đó liền có cảm giác trên người anh ta có ánh sáng từ trên trời giáng xuống.”
Giang Ích cười nhạo tôi: “Lại còn trên người có ánh sáng, anh ta là Như Lai Phật Tổ à?”
Tôi cũng tự giễu cười nói: “Có lẽ khi đó trong não chỉ biết có tình yêu.”
“Nhưng mà Thẩm Nam m cùng Chu Chú, vẫn luôn là ánh sáng chiếu sáng cuộc đời tôi……”
Ánh sáng của đèn đường nghiêng nghiêng chiếu vào sườn mặt có góc cạnh rõ ràng của Giang Ích, anh hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía tôi, trong ánh mắt hẹp dài lóe lên ánh sáng rạng rỡ.
“Lâm Miểu, không nên bởi vì mua sai vé mà luyến tiếc xuống xe, nếu đã sai vé thì vĩnh viễn không đến được đúng điểm.”
“Không phải tất cả mọi người là Chu Chú, là anh ta không xứng.”
“Chị à, tôi sẽ nỗ lực trở thành ánh sáng chiếu sáng cho chị.”
Tôi ngơ ngẩn nhìn anh, đầu quả tim run lên, anh trực tiếp kéo tôi vào trong lòng ngực, khe khẽ thở dài:
“Chị à, chị thật khó theo đuổi……”
Lòng tôi như dần dần mềm ra, có lẽ là không khí quá mức kiều diễm ái muội, ngón tay tôi nhẹ nhàng xẹt qua vành tai và cằm anh.
Nhìn anh hơi nhấp môi mỏng, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi đem môi mình bao phủ lên đó.
Vẻ mặt anh hơi mang hoảng loạn, rồi lại lập tức đảo khách thành chủ.
Giữa lúc hơi thở phập phồng, tôi lôi kéo góc áo anh rồi hỏi:
“Gần đây cơ bụng được luyện thế nào rồi?”
“Tự mình kiểm tra.” Anh nhướng mày trả lời, một lát sau lại nhìn chằm chằm tôi rồi hỏi: “Chị à, lần này chị sẽ không còn không thừa nhận đấy chứ?”
“Vậy thì không thể.”
Ngày hôm sau.
Giang Ích lại khàn cả giọng nói với điện thoại:
“Lâm Miểu, chị lại ngủ xong liền chạy!!!”
“Giang Ích, tốt nhất cậu nên an phận một chút cho tôi.”
“Nếu chị cứ như vậy, thì tôi gặp một người thì sẽ yêu một người, yêu một người rồi lại quên một người, vĩnh viễn đều có người tiếp theo.”
“Chị…… Chị cứ chờ đấy……”
Tiếng gió rít gào cùng với ánh đèn neon ban đêm bay qua tầm nhìn của tôi, tiếng ống xả ầm ỹ xuyên thủng bầu trời đêm, tôi lên tiếng thét chói tai như muốn trút mọi phiền muộn trong lòng ra.
Cuối cùng thì xe cũng tắt máy ngừng ở ven đường, trên màn hình lớn ở trung tâm thương mại phía bên kia đường đang chiếu sáng hình ảnh của Chu Chú.
“Mẹ nó, chỗ ngồi này cũng thật đen đủi.” Giang Ích liếc mắt một cái rồi chửi, lại có ý muốn đổi một nơi khác.
Tôi giãn hai tay, duỗi người:
“Ở chỗ này cũng được, không sao cả.”
Tôi nhìn Chu Chú trên màn hình, cười lắc lắc đầu.
“Chị thích cái gì ở anh ta?” Cuối cùng là Giang Ích không nhịn được mà mở miệng.
Tôi thích cái gì ở Chu Chú? Đến nay cũng không rõ.
“Năm ấy tôi mười sáu tuổi, tôi chuyển tới lớp học mới thì bị cô lập, chỉ có Thẩm Nam m nguyện ý làm bạn với tôi. Sau đó, tôi bị mấy tên lưu manh cản lại ở cổng trường, là Chu Chú đã ra tay đã cứu tôi, khi đó liền có cảm giác trên người anh ta có ánh sáng từ trên trời giáng xuống.”
Giang Ích cười nhạo tôi: “Lại còn trên người có ánh sáng, anh ta là Như Lai Phật Tổ à?”
Tôi cũng tự giễu cười nói: “Có lẽ khi đó trong não chỉ biết có tình yêu.”
“Nhưng mà Thẩm Nam m cùng Chu Chú, vẫn luôn là ánh sáng chiếu sáng cuộc đời tôi……”
Ánh sáng của đèn đường nghiêng nghiêng chiếu vào sườn mặt có góc cạnh rõ ràng của Giang Ích, anh hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía tôi, trong ánh mắt hẹp dài lóe lên ánh sáng rạng rỡ.
“Lâm Miểu, không nên bởi vì mua sai vé mà luyến tiếc xuống xe, nếu đã sai vé thì vĩnh viễn không đến được đúng điểm.”
“Không phải tất cả mọi người là Chu Chú, là anh ta không xứng.”
“Chị à, tôi sẽ nỗ lực trở thành ánh sáng chiếu sáng cho chị.”
Tôi ngơ ngẩn nhìn anh, đầu quả tim run lên, anh trực tiếp kéo tôi vào trong lòng ngực, khe khẽ thở dài:
“Chị à, chị thật khó theo đuổi……”
Lòng tôi như dần dần mềm ra, có lẽ là không khí quá mức kiều diễm ái muội, ngón tay tôi nhẹ nhàng xẹt qua vành tai và cằm anh.
Nhìn anh hơi nhấp môi mỏng, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi đem môi mình bao phủ lên đó.
Vẻ mặt anh hơi mang hoảng loạn, rồi lại lập tức đảo khách thành chủ.
Giữa lúc hơi thở phập phồng, tôi lôi kéo góc áo anh rồi hỏi:
“Gần đây cơ bụng được luyện thế nào rồi?”
“Tự mình kiểm tra.” Anh nhướng mày trả lời, một lát sau lại nhìn chằm chằm tôi rồi hỏi: “Chị à, lần này chị sẽ không còn không thừa nhận đấy chứ?”
“Vậy thì không thể.”
Ngày hôm sau.
Giang Ích lại khàn cả giọng nói với điện thoại:
“Lâm Miểu, chị lại ngủ xong liền chạy!!!”
“Giang Ích, tốt nhất cậu nên an phận một chút cho tôi.”
“Nếu chị cứ như vậy, thì tôi gặp một người thì sẽ yêu một người, yêu một người rồi lại quên một người, vĩnh viễn đều có người tiếp theo.”
“Chị…… Chị cứ chờ đấy……”