14
Trong một đêm, tên Giang Ích đứng đầu hot search.
Các loại chương trình quảng cáo cũng nối gót tới.
“Cậu thật đúng là cây rụng tiền nhỏ của tôi ~”
Tôi nhìn một đám danh sách mời, hoa cả mắt.
Anh đang chuyên tâm đưa thịt nướng vào miệng, tôi nhanh tay nhanh mắt hất rơi của anh:
“Còn ăn! Về sau, sau bảy giờ tối không được ăn cái gì!”
Vẻ mặt anh không thể tin nổi:
“Lâm Miểu, tôi đã kiếm được nhiều tiền cho cô như vậy, mà đến ăn no cũng không được ăn sao?”
Anh trơ mắt nhìn tôi ăn xong từng miếng từng miếng thịt còn lại.
Tôi tức giận liếc mắt nhìn anh một cái, trực tiếp vén vạt áo thun của anh lên:
“Dáng người của cậu như thế này rồi, sao mà vẫn còn nuốt trôi được thế?”
Vẻ mặt anh càng không rõ nguyên nhân:
“Dáng người của tôi làm sao? Tám khối cơ bụng, đường rãnh rõ ràng!”
Nói thật, đúng thật cũng không tệ lắm.
“Còn kém một chút, tiếp theo vẫn phải luyện.”
Anh hừ nhẹ một tiếng, rồi đi nâng tạ.
Nửa giờ sau, tôi tìm được Giang Ích đang chạy bộ với mồ hôi đầy đầu.
“Tôi đã sắp xếp cho cậu một chương trình thực tế, Thẩm Nam m cũng tham gia.”
“À.” Anh thấy không sao cả mà trả lời.
“Chu Chú cũng tham gia.” Tôi nhắc nhở anh.
“Lại nhấn mạnh một lần nữa, chú ý ngôn hành cử chỉ của mình, nói ít lời nói bậy, nói ít làm nhiều, nghe thấy không?”
Anh không thèm trả lời tôi, tôi trực tiếp vặn tốc độ chạy đến mức nhanh nhất.
Anh nhất thời mất khống chế:
“Á, chị…… Chị điều chỉnh chậm một chút.”
“Nghe thấy không?”
“Nghe thấy rồi.” Anh khẽ cắn môi trả lời.
Thiếu niên phản nghịch thật đúng là không dễ dẫn dắt.
Trong một đêm, tên Giang Ích đứng đầu hot search.
Các loại chương trình quảng cáo cũng nối gót tới.
“Cậu thật đúng là cây rụng tiền nhỏ của tôi ~”
Tôi nhìn một đám danh sách mời, hoa cả mắt.
Anh đang chuyên tâm đưa thịt nướng vào miệng, tôi nhanh tay nhanh mắt hất rơi của anh:
“Còn ăn! Về sau, sau bảy giờ tối không được ăn cái gì!”
Vẻ mặt anh không thể tin nổi:
“Lâm Miểu, tôi đã kiếm được nhiều tiền cho cô như vậy, mà đến ăn no cũng không được ăn sao?”
Anh trơ mắt nhìn tôi ăn xong từng miếng từng miếng thịt còn lại.
Tôi tức giận liếc mắt nhìn anh một cái, trực tiếp vén vạt áo thun của anh lên:
“Dáng người của cậu như thế này rồi, sao mà vẫn còn nuốt trôi được thế?”
Vẻ mặt anh càng không rõ nguyên nhân:
“Dáng người của tôi làm sao? Tám khối cơ bụng, đường rãnh rõ ràng!”
Nói thật, đúng thật cũng không tệ lắm.
“Còn kém một chút, tiếp theo vẫn phải luyện.”
Anh hừ nhẹ một tiếng, rồi đi nâng tạ.
Nửa giờ sau, tôi tìm được Giang Ích đang chạy bộ với mồ hôi đầy đầu.
“Tôi đã sắp xếp cho cậu một chương trình thực tế, Thẩm Nam m cũng tham gia.”
“À.” Anh thấy không sao cả mà trả lời.
“Chu Chú cũng tham gia.” Tôi nhắc nhở anh.
“Lại nhấn mạnh một lần nữa, chú ý ngôn hành cử chỉ của mình, nói ít lời nói bậy, nói ít làm nhiều, nghe thấy không?”
Anh không thèm trả lời tôi, tôi trực tiếp vặn tốc độ chạy đến mức nhanh nhất.
Anh nhất thời mất khống chế:
“Á, chị…… Chị điều chỉnh chậm một chút.”
“Nghe thấy không?”
“Nghe thấy rồi.” Anh khẽ cắn môi trả lời.
Thiếu niên phản nghịch thật đúng là không dễ dẫn dắt.