Một tên người hầu chạy từ cửa chính của Vinh Vương Phủ chạy xộc đến phòng đánh cờ của Nguỵ Lâm :” Vương gia , việc lớn không tốt” bộ dạng của tên người hầu này mười phần hấp tấp
“Có gì mà gấp , ngươi thế nhưng là người hầu của Vinh Vương Phủ , làm việc gì cũng phải điềm đạm , hiểu chưa ?” Nguỵ Lâm điềm đạm
“Nhưng mà Vương Gia ....” Tên người hầu chống chế
Nguỵ Lâm trừng mắt :” Ngươi không thấy ta đang đánh cờ với Vương Ngự Sử sao ? Ngươi gan đến độ ta đang đánh cờ cũng giám làm phiền ?”
Vinh Thân Vương Nguỵ Lâm là một người mười phần tài hoa , từ cầm , kỳ , thi , hoạ , cái gì hắn ta cũng tinh thông , đặt biệt là đánh cờ
“Công tử bị giết rồi !” Tên người hầu vội nói
Vinh Thân Vương cười xoà :” Tưởng gì , chỉ là Nguỵ Bảo chết thôi mà...” Hắn đang cười bỗng nhiên khựng lại , như hiểu ra được vấn đề hỏi ngay :” Mày nói gì ? Tại sao công tử chết , là ai giết ?” Nguỵ Lâm kích động hỏi , hỏi dồn dập
“Lâm đại ca , ta không tiện ở , chợt nhớ ra còn một ít công việc chưa giải quyết , xin cáo từ trước .” Vương Ngự Sử thấy mình không tiện ở lâu , chắp tay nói
“Được , không tiễn .” Nguỵ Lâm phất tay, đuổi khách như đuổi ruồi
Vương Ngự Sử không hài lòng sắc mặt để lộ ra ngoài , nhưng vẫn thông cảm , dù sao nhà Nguỵ Lâm đang có tang !
“Nói , nói mau, con ta chết thật không ?” Nguỵ Lâm túm lấy cổ áo tên gia nô
“Sáng nay con phụng lệnh Vương bà , đi đón công tử từ Vạn Mộc Lâm trở về , chờ mãi không thấy , đến trưa chỉ thấy người ta khiên ra bốn cổ thi thể và một đống xương cốt , ba cỗ thi thể trong đó 1 cỗ là chết ngạc , hai cỗ liền là chết đói .” Nói đến đây hắn nuốt một ngụm nước bọt :” Còn một cổ thi thể không đầu , con chạy lại xem thì võ phục giống y chang công tử như đúc , còn một đóng huyết nhục kia được sát định là mấy người bạn hay đi chơi chung với công tử . Người ta nói công tử là bị giết , không có dấu hiệu đánh nhau trên hiện trườn , tựa hồ công tử là một chiêu liền bị giết !” Tên này hoảng sợ nói tiếp , hắn sợ Nguỵ Lâm phát tiết lên đầu mình :” Người ta còn tìm thấy kế bên thi thể công tử những mảnh xương sọ vỡ nát , con e là....”
“Con mẹ nó !” Vinh Thân Vương kích động , buông một tiếng chửi thề :”Mày đi điều tra cho tao , xem trong bọn thí sinh là đứa nào động thủ , không , bọn nó không có khả năng , đây tuyệt đối là Võ Giả trung cấp trở lên , nếu không không thể nào một chiêu liền giết con ta !” Nguỵ Lâm nói đúng , thí sinh dự khảo thí đa phần là Luyện Thể Cảnh , thậm chí có người chỉ mới mở ra huyết mạch, mà Nguỵ Bảo đã là Luyện Thể Cảnh đệ tam trọng , không thể nào một chiêu liền bị giết chết và bị nát sọ !
Vinh Thân Vương lấy tay phải vuốt lên mái tóc của mình , nhăn trán suy nghĩ tự nói một mình :” Là thế lực nào ? Chẳng lẽ là Tà Thiên Giáo , không ta với bọn hắn không thù không oán , là Long Việt Quốc ? Không , nước của bọn hắn nhỏ yếu , không có khả năng cử người đi giết nhân tài nước ta , là Hoa Hạ Quốc , không ta với bọn hắn có ước thành liên minh , bọn hắn còn hứa là ....” Vinh Thân Vương nói đến đây bỗng khựng lại , liếc mắt nhìn sang tên gia nô nãy giờ đã nghe thấy tất cả
“Con , con , con chưa nghe gì hết , có nghe cũng sẽ không hé miệng nửa lời , sống để bụng , chết mang theo ! “ Tên gia nô run cầm cập nói , hắn có thể cảm nhận được đũng quần mình đã ướt sũng rồi !
“Được , ta tin con , vậy bây giờ con hãy mang theo những lời ta vừa nói đi .” Nói cực nhanh xuất thủ , một chưởng vỗ mạnh vào đỉnh đầu của tên gia nô . Tên gia nô khoé miệng tràn ra máu tươi , ngã gục tại chỗ , đôi mắt trừng trừng , hắn chết chỉ vì lỡ nghe một điều hắn không nên biết
Vinh Thân Vương tiếp tục suy nghĩ , hắn đã nghĩ ra một khả năng ! Có thể , rất có thể , Kim Thành Quốc Quốc Chủ và Lễ Thân Vương chơi hắn , khám phá ra mối quan hệ của hắn và Hoa Hạ Quốc , do đó giết con hắn để cảnh cáo hắn ! Nếu thật là như vậy , chắc chắn hắn phải gấp rút hoàn thành kế hoạch . Không được , bây giờ hắn phải đi một chuyến để gặp mặt quốc chủ , để xem thái độ của Quốc Chủ thế nào !
~~~~~~~~~
“Bệ Hạ , Vinh Thân Vương Cầu kiến “ Giọng nói the thé của Tổng Quản thầm thì vào tai của Nguỵ Thành
“Nói hắn chờ một chút , ta đang ăn cơm “ Nguỵ Thành ra lệnh
“Bẩm báo bệ hạ , hạ thần đã truyền đi ngọc dụ , nhưng Vinh Thân Vương một mực đòi gặp cho bằng được bệ hạ , ngài ấy nói có chuyện gấp .”
“Cho nó ra đợi ở Bảo Chánh Điện , mọi nguòi lui hết ra .” Nguỵ Thành càu nhàu , nói xong , lấy nước rửa miệng , tựa hồ không hài lòng chút nào về việc có kẻ làm gián đoạn bữa trưa yêu thích của mình !
Lát sau , tại Bảo Chánh Điện
“Anh hai , anh nhất định phải làm chủ cho em.” Nguỵ Lâm sụp lạy
“Này ông Thân Vương , ta là vua , còn ông là tôi , xưng hô cho phải phép , vào lúc mọi khi ta và ông là người trong nhà , nhưng khi ta ngồi trên ngai vàng , ta liền là Quốc Chủ , xưng hô cho phải phép.” Nguỵ Thành cau mày
“Bệ hạ nhất định phải làm chủ cho thần .”Nguỵ Lâm dập đầu lia lịa :” Con của thần , tức là cháu trai của bệ hạ ...” Nguỵ Lâm đặc biệt nhấn mạnh chữ “cháu” :”Bị người ta giết chết tươi trong cuộc thi võ của Nhân Tài Học Cung, đã vậy còn bị người ta bóp nát thủ cấp . Hoàng tộc chúng ta từ lúc nào bị khi dễ đến thế !” Nguỵ Lâm nước mắt giàn giụa , nói trong tiếng nấc
“Có chuyện này .” Nguỵ Thành cau mặt lại , đây là chuyện nghiêm trọng , thành viên Hoàng Tộc bị mưu sát trong chính cuộc thi của Hoàng Tộc tổ chức , trong chính địa bàn của Hoàng Tộc ! “Kỷ công công “
“Có thần “ Lão thái giám đi vào , sụp lạy , nói ra
“Cho đòi ngay Lễ Thân Vương !”
“Khẩn tuân thánh chỉ ! “
Kỷ công công vừa đi được bảy tuần trà , đã thấy Lễ Thân Vương vội vã chạy vào , mũ áo xộc xệch , chứng tỏ là vừa nghe thấy dụ đã chạy vào !
“Bệ hạ cho gọi thần?” Lễ Thân Vương sụp lạy
“Mấy người đậu Võ Thi ? Mấy người tử vong trong kì thi lần này , mau mau báo cáo !” Nguỵ Thành sầm mặt nói
“Bẩm , có kì này có hai mươi người đậu được võ thi , tỷ lệ thấp hơn năm ngoái nhiều . Có mười người tử vong , tăng gấp gần ba lần so với bình thường trong đó 3 người chết do tai nạn , 7 người chết do ám sát , điều kỳ lạ là thi thể bảy người đều chết cùng một chỗ , rất đáng nghi !” Lễ Thân Vương đáp
“Có manh mối gì không ?” Nguỵ Thành trầm ngâm nói
“Bẩm , có manh mối nhưng manh mối rất là vô lý! Chỗ mà tìm thấy bảy nguòi chết liền là chỗ Cao Phúc Nguyên trước đó nướng thịt trâu , bất quá Cao Phúc Nguyên không có khả năng một chiêu liền giết hết tám người , nên bị loại khỏi danh sách tình nghi , hạ thần nghi rằng chuyện này có bàn tay của Hoa Hạ Quốc ! “ Lễ Thân Vương nói ra
“Hừ” Vinh Thân Vương hừ lạnh trong lòng , đây là Lễ Thân Vương đang gắp lửa bỏ tay người , Cao Phúc Nguyên cùng con trai hắn không ân không oán , sao có thể động thủ ? Hơn nữa Cao Phúc Nguyên là Võ Giả trung kì sao ? Không thể , tối đa liền là Luyện Thể đệ tam trọng ! Còn chuyện Hoa Hạ Quốc có nhúng tay vào hay không , hắn nhất thanh nhị sở !
Vinh Thân Vương nghiến răng ken két , cúi gầm mặt xuống đất , hạ quyết tâm “ Hai đứa bọn bay giám giết con tao , sau này khi tao lên ngôi , bọn bay sẽ sống không bằng chết .”
“Được rồi ta hiểu , hai khanh lui ra , chuyện này đích thân ta sẽ cho Vệ Ảnh Bộ đích thân xử lý !” Nguỵ Thành nói nói xong đập xuống cái hốt làm bằng ngọc quý , ra hiệu bãi triều
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ! “ Cả hai đồng thanh hô , sau đó cúi thấp người lui ra
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK