Hai chân nhị thiếu gia gắt gao dán chặt trên mặt đất, cả thân thể có chút nhón lên, giống như một con ác lang tùy lúc đều muốn nhảy lên đả thương người, hai mắt hắn gắt gao giương mắt nhìn Tiểu Trúc, thần thái ngay lập tức vạn biến.
" Ngươi đi đi." Tiểu Trúc thở dài: " Bây giờ ngươi rời đi, ta cam đoan chuyện hôm nay ta sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, từ nay về sau, chúng ta là người một nhà."
Nhị thiếu gia toàn thân kịch liệt run rẩy, thoạt nhìn đang làm ra một lựa chọn vô cùng gian nan, túc túc qua vài phút, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, phát ra " ngao ô" một tiếng rống, cả giận nói: " Thiếu chút nữa đã bị ngươi lừa, xú nữ nhân, ngươi vừa nhìn ra cửa, có phải là muốn kéo dài cho đại ca đi tới cứu ngươi?"
" Không sao cả." Tiểu Trúc khẽ cười nói: " Dù sao ta nói đều là sự thật, hôm nay ngươi đối với ta vô lễ, chỉ có trăm hại mà không một lợi, cần gì phải làm?"
" Sai." Ánh mắt nhị thiếu gia bắt đầu trở nên tham lam, nhìn khuôn mặt của Tiểu Trúc, thể thái vô cùng mạn diệu, thở dốc nặng nề: " Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, loại nữ nhân như ngươi, có thể làm cho lão đại và ma luyện sư kia khuynh tâm, hôm nay ta muốn khai mở trước, cấp cho lão đại đỉnh đầu đội nón xanh( cắm sừng)!"
Tiểu Trúc có chút bối rối, lui ra sau một bước, nói: " Ngươi suy nghĩ cho kỹ hậu quả."
" Bỏ mẹ nó hậu quả!" Nhị thiếu gia thân hình cực nhanh, căn bản ánh mắt cũng không kịp, toàn thân chợt lóe, sau một khắc, đã xuất hiện bên người Tiểu Trúc, ôm cánh tay Tiểu Trúc, Tiểu Trúc " nha" một tiếng hừ nhẹ, chỉ cảm thấy cổ tay đau đớn, một cỗ lực lượng mạnh mẽ bá đạo thông qua cổ tay bay nhanh tới, trong phút chốc, nửa người đều run lên.
Giờ phút này vạn phần nguy cấp, Tiểu Trúc hô to: " Từ từ!"
" Ngươi còn muốn nói gì nữa?" Nhị thiếu gia cả giận nói: " Xú nữ nhân, ngươi hôm nay cái gì mà còn chưa dùng tới."
Tiểu Trúc hít sâu một hơi, nói: " Đại thiếu gia đi đâu?"
" Ngươi quả nhiên chờ hắn tới cứu ngươi! Ta nói cho ngươi, ngươi đợi không được đâu!" Nhị thiếu gia hung hăng nói: " Hôm nay Ma Tôn bỗng nhiên mời, lão gia tử mang theo đại ca đã sớm ra khỏi nhà, có lẽ ít nhất phải đi nửa tháng, bây giờ trong Bá Cách gia tộc, ngoại trừ lão tam đã thành phế nhân, chỉ có ta lớn nhất, ngươi nhận mệnh đi!"
Trong mắt Tiểu Trúc lần đầu lộ ra thần sắc sợ hãi, bối rối nói: " Ngươi còn bức ta, ta sẽ tự đoạn tâm mạch, chết trước mặt ngươi, đợi Tê Bì đại nhân trở về, nhìn ngươi làm sao công đạo!"
Nhị thiếu gia cười càng điên cuồng: " Toàn thân ngươi bị Cửu Thiên Thần Lực gia trì, đã trở thành bất tử bất diệt chi thân, ngươi nghĩ muốn chết là chết được sao? Ngươi cứ thử xem a!"
Tiểu Trúc thần sắc dị thường quyết tuyệt, răng cắn môi, cư nhiên thật sự vận khởi một chút điểm chân khí đáng thương yếu ớt, muốn tự đoạn tâm mạch, nhưng Cửu Thiên Thần Lực quả nhiên cường hãn vô cùng, vẫn ở trong cơ thể nàng, gắt gao phong bế điểm chân khí ở trong đan điền, đừng nói tự vận, dù là muốn làm ra chút nội thương, có lẽ vô cùng khó khăn.
Nhị thiếu gia nhìn thần thái của nàng, trong lòng biết nàng quả nhiên thử qua, thoáng có chút bội phục, nhưng giờ phút này tâm tình điên cuồng, càng nhiều hơn chính là kích thích, cỗ dục vọng đã kích thích máu hắn sôi trào, làm sao còn kiềm chế được, giơ lên năm ngón tay, định sờ tới trên mặt Tiểu Trúc.
Tiểu Khai nghe như nội tâm bùng cháy, làm sao còn nhẫn nại được nữa, nhảy lên, hé miệng chuẩn bị quát một tiếng, nhưng vừa mở miệng ra, trong rừng trúc bỗng nhiên hiện lên một đạo ánh sáng chói mắt làm người ta không thể mở mắt ra nổi, sau đó, toàn thân nhị thiếu gia bỗng nhiên căng thẳng, phảng phất như bị đạp trúng đuôi, nhanh chóng nhảy dựng lên.
" Hoa lạp!" Một tiếng, đạo ánh sáng phảng phất như ánh sáng kinh thiên, bổ thẳng tới vị trí của nhị thiếu gia, xẹt qua sát cánh tay Tiểu Trúc, bổ ra một đạo dấu vết dài mấy thước trên mặt đất. Định thần nhìn xem, đó là một thanh trường kiếm sáng chói cắm thẳng vào mặt đất, chuôi kiếm màu vàng đen, vẫn chớp lên ông ông vang dội.
Tiểu Khai nhìn thấy kinh tâm động phách, một tiếng quát chợt nuốt trở về, thân hình hạ xuống, một lần nữa nằm dài trong bụi cỏ.
Hoàn hảo tràng cảnh một mảnh hỗn loạn, hắn nhảy dựng không một tiếng động, lại quá xa, thật ra không làm ai chú ý tới.
" Tiểu muội, ngươi làm gì!" Nhị thiếu gia rống giận: " Ta suýt bị ngươi giết chết!"
Bên ngoài rừng trúc, Vũ Ca tiểu thư mặt ngọc hàm chứa sát khí, mày liễu như sương, đi từng bước một tiến tới, dung nhan của nàng lạnh lẽo, thanh âm càng lạnh hơn: " Ta vốn đã nghĩ giết ngươi!"
Toàn thân nhị thiếu gia tản mát ra uy thế làm cho người ta sợ hãi, xem ra lập tức muốn cùng người chiến đấu sống chết, nhưng Vũ Ca tiểu thư nửa phần cũng không lui nhượng, cặp mắt sắc bén trừng trừng nhị thiếu gia, bàn tay ngọc đặt bên hông, kiếm của nàng còn trên mặt đất, nhưng bên hông còn một thanh kiếm khác, vỏ kiếm điêu khắc hoa văn rồng nằm tinh xảo, hiển nhiên kiếm này không phải vật phàm.
Nhị thiếu gia giằng co thật lâu, cư nhiên lui ra một bước, lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: " Tiểu muội, trong tay ngươi là cái gì?"
Vũ Ca lạnh lùng cười, đem tay trái vẫn giấu sau lưng đưa ra, trong lòng bàn tay quả nhiên có cái gì, thứ đó gặp gió thì dài, đảo mắt đã dài hơn một thước, chính là Bàn Cổ Phủ!
Sắc mặt nhị thiếu gia trắng bệch, ha ha nói: " Này...đây là..."
" Cha muốn ta cầm là chuyên môn dùng để đối phó ngươi." Ánh mắt Vũ Ca tiểu thư lợi hại như châm nhọn: " Cha nói ông ấy đi rồi có lẽ ngươi sẽ làm những chuyện mà ông ấy không muốn nhìn thấy, nếu ngươi thực dám làm..." Nàng lạnh lùng nở nụ cười, trầm giọng nói: " Giết ngươi!"
Nhị thiếu gia cả người run rẩy kịch liệt, qua sau nửa ngày, lời nói có chút âm ách: " Cha thực nói như vậy?"
Vũ Ca tiểu thư căn bản không để ý tới hắn, ngược lại nhìn Tiểu Trúc gật đầu, cười nói: " Ngươi không có việc gì chứ?"
" Không có việc gì." Tiểu Trúc nhìn nàng cười khẽ: " Nhị thiếu gia chỉ là nhất thời xúc động, chuyện này bỏ qua đi."
Vũ Ca tiểu thư cười lạnh nói: " Tự nhiên có thể bỏ qua, hắn không phạm sai lầm, ta sẽ không thể giết hắn, nếu không cha sẽ trách cứ ta."
Nhị thiếu gia nghe được chói tai, nhịn không được phẫn phẫn hừ một tiếng, nhấc chân định đi, đi chừng mười bước, hốt nhiên quay đầu lại, nhìn Vũ Ca tiểu thư mắng: " Xú nha đầu, ngươi hao tốn tâm tư, không phải là muốn tranh thủ cho lão tam hay sao? Nhưng lão tam thân trúng Phong Ma Khẩu Quyết, đời này coi như là thành phế nhân, ngươi đừng hy vọng hắn có thể khôi phục!"
Vũ Ca tiểu thư tức giận sắc mặt trắng bệch: " Nhị ca, lời của ngươi là ý gì?"
" Ý của ta là gì, chẳng lẽ ngươi không rõ." Nhị thiếu gia dù sao sự tình đã bể, cũng không khách khí: " Ngươi cùng lão tam là một mẹ sinh ra, ngươi tự nhiên hướng về hắn, mẫu thân của lão đại là vợ chính, cho nên lão gia tử sủng ái hắn, chỉ có mẹ ta chết sớm, cha ruột không thương, tự nhiên bị các ngươi khi dễ."
Hắn hận hận nhìn Bàn Cổ Phủ trong tay Vũ Ca tiểu thư: " Thứ này cả đời ta chưa từng sờ qua, ngươi cầm có cảm thấy nặng không?"
Nói cho hết lời, hắn rốt cuộc không quay đầu lại, phất tay bỏ đi nhanh.
Mắt thấy nhị thiếu gia đi xa, Vũ Ca tiểu thư lúc này mới nhìn Tiểu Trúc gật đầu nói: " Đã không có việc gì nữa, ta phải cáo từ."
Tiểu Trúc mỉm cười hồi lễ nói: " Hôm nay đa tạ."
Tiểu Khai nhìn thấy kinh tâm động phách, hôm nay nhìn thấy Vũ Ca tiểu thư ra tay, phi kiếm kia vô luận là tốc độ hay là lực độ, đều đã vượt qua mình không biết bao nhiêu bội lần, ngẫm lại trước đó vài ngày mình đùa giỡn nàng, nhịn không được có chút sợ hãi, thầm nghĩ: " Nếu cô ta toàn lực giết ta, có lẽ ngay cả một chiêu ta cũng đỡ không được ba..."
Trở lại biệt viện, Tiểu Khai đem chuyện hôm nay kể lại một lần, nói Tê Bì đại nhân và đại thiếu gia đã đi ra ngoài, Ngọc Hồ nói: " Chủ nhân, ngươi còn nhớ không, ngày đó sứ giả của Ma Tô nói, thiên phá, có lẽ Tê Bì đại nhân đúng là vì thế mà đi a."
Tất cả mọi người cảm thấy có lý, thuật phong ấn của Tê Bì đại nhân đệ nhất tam giới, có lẽ đối với việc bổ thiên cũng có chút ích lợi. Tiểu Khai cảm khái nói: " Mấy ngày nay đại thiếu gia vắng mặt, nếu nhị thiếu gia lại đi quấy rối, có lẽ Tiểu Trúc sẽ có nguy hiểm, Vũ Ca tiểu thư cũng không thể suốt ngày thủ hộ, xem ra ta từ nay về sau phải thủ hộ thật lâu bên ngoài mới được."
Hồ Niệm thì thầm: " Chủ nhân, ngươi đã đi sáu bảy canh giờ, vậy còn chưa đủ a?"
" Không đủ, xa xa không đủ." Tiểu Khai lắc đầu, chậm rãi đi vào trong phòng, chỉ để lại mọi người nhìn nhau.
Ngày kế, Tiểu Khai thức dậy sớm hơn trước, một đường đi vào bên ngoài rừng trúc, đã thấy Tiểu Trúc đứng một mình nơi đó, đang đứng nhìn bức họa mấy ngày trước, Tiểu Khai ở xa xa nhìn nàng chăm chú, chỉ thấy nàng xem hồi lâu, cả động cũng không động một chút, phảng phất có chút nhập thần, Tiểu Khai cảm thấy kỳ quái, đang định nhìn kỹ, bỗng nhiên Tiểu Trúc ngẩng đầu lên, nhìn hướng hắn, xa xa vẫy vẫy tay.
Tiểu Khai tưởng ảo giác, nhịn không được xoa xoa ánh mắt, lại nhìn đi.
Tiểu Trúc quả nhiên hướng hắn vẫy vẫy tay, môi có chút mấp máy, phảng phất như đang nói: " Đi tới nha."
Tiểu Khai rất là ngạc nhiên, phải biết địa phương hắn ẩn thân được Tiểu Ảnh gia trì phong ấn của Phá Thư, mặc dù là đại thiếu gia và nhị thiếu gia là cao thủ mà vẫn nhìn không thấy hắn, Tiểu Trúc mắt thường phàm thai, chẳng lẽ có thể nhìn thấy được chính mình?
Tiểu Khai nhịn không được đưa tay chỉ chính mình, ý tứ như nói: " Nàng đang nói ta?"
Tiểu Trúc phảng phất như không nhìn thấy động tác của Tiểu Khai, chỉ là xa xa nhìn chăm chú bên này, một lát sau, mới vẫy tay, lần này Tiểu Khai nghe được thanh âm ép thấp của nàng: " Uy, ngươi đi ra đi."
Tiểu Khai cảm thấy cổ quái, vẫn không nhúc nhích nằm xuống, Tiểu Trúc nhìn thấy không có phản ứng, rõ ràng chậm rãi đi tới, mắt thấy càng lúc càng gần, đang đứng cách ba thước với Tiểu Khai, cách gần như vậy, Tiểu Khai phảng phất cả mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng đều ngửi được, ánh mắt nhìn lên, đang dừng trên gương mặt trắng như tuyết của nàng. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK