[ Đúng đó, vậy mà có người không biết liêm sỉ mà tự nhận là vợ của tổng tài. Nếu là vợ của Lê tổng tài thì tại sao lại muốn ám sát em gái của ngài ấy? Đúng là lòng lan dạ sói mà. ]
[ … ]
Mọi lời bàn luận về ả làm cho Ngọc Song Tử tức đến phát điên, cô nhìn những con người trước mắt quát lớn: ” Mấy người các cô, các cậu nói đủ chưa? Cho dù tôi có giết em gái của chồng mình cũng chẳng sao, nếu có thì tôi cũng đã ở tù rồi chứ không phải đứng đây để cho các người cười nhạo đâu. “
Đúng lúc này, dàn xe sang Bugatti đã dùng trước cửa làm thu hút mọi sự chú ý của nhân viên, ngay cả cô ả cũng không thể rời mắt.
– —————
Nhân viên đứng nhìn dàn xe Bugatti trước mắt mà trầm trồ, họ không biết ai có thế lực đứng sau hoàng tộc đây.
Ngọc Song Tử nhìn đàn xe liền không nhịn được tiếng lên một bước để nhìn thấy rõ mặt người ở trong xe.
Nhưng cô ả làm cách nào cũng không thể thấy rõ được người ở bên trong là ai, nam hay nữ cô ả đều không biết được, ngay cả vóc dáng cao hay gầy cô ta cũng không thể nhìn qua dàn vệ sĩ bận áo đen đang chắn trước cánh cửa tự động kia.
Ở bên trong xe, người bí ẩn nhìn ả ta như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, cô nhìn lại tắm ảnh bé con đã được vệ sĩ chụp lại mà giọng nói lạnh lẽo phát ra: ” Cũng đến lúc cô ta nên trả giá cho những việc mình làm rồi. “
Thư ký kim cánh tay đắc lực của cô ngồi ở ghế trước cũng phải rùng mình, cô nhìn ra ngoài cửa kính xe nhìn thấy cô ả liền lắc đầu thương cảm: Híc, lạnh chết mình rồi. Cô ả đụng ai không đụng lại đi chọc chiếc vảy ngược của lão đại nhà mình.
” Lão đại, vậy chị không định vào trong sao? “
Người ngồi ở ghế sau tay cầm điện thoại lúc sáng lúc tối của mình rủ mắt nhìn vẻ mặt nhợt nhạt của người trong tấm ảnh kia lắc đầu: ” Chưa tới lúc đâu, tôi chỉ muốn đến đây xem thử cái kẻ đang ấp ủ muốn cướp người đàn ông của tôi, và kể không từ thủ đoạn để hại bé con của mình là kẻ mắt mũi ra thế nào thôi. “1
Thư ký kim luôn cánh tay đắc lực nghe cô nói vậy bất giác ôm lấy cánh tay của mình chặt hơn, lạnh quá: ” Vậy bây giờ chị tính làm gì? “
Người bí ẩn nheo mắt nhìn cô ta một lần nữa nói: ” Quay về trang viên trước, rồi tìm cách đón bé con đến trang viên để bác sĩ xem thử. Còn về cô ả đó tôi đã có kế hoạch rồi. “
” Vâng lão đại. ” Thư ký kim luôn cánh tay đắc lực của cô nghe vậy gật đầu, bảo tài xế lái xe đến thẳng trang viên.
Những tên vệ sĩ áo đen vừa thấy xe của lão đại rời khỏi họ cũng nhanh chóng lên xe đuổi theo.
Lúc này trước cửa tập đoàn Lê Thị, những nhân viên đó cũng không bận tâm đến cô ta thêm một giây phút nào cả, họ đều nhanh chóng đi vào trong để làm việc.
Ngọc Song Tử thấy vậy cũng muốn đi vào trong, ý định vừa mới nghỉ đến nhân viên bảo vệ liền lập tức ngăn cản hành động của ả ta.
Hai bên kì kèo thêm nữa giờ đồng hồ cô ả cũng đã lẻn được đi vào bên trong tập đoàn Lê Thị, vừa bước vào cô ả liền choáng ngợp trước sự hào nhoáng của công ty của Lê Anh Quân. Không ngờ bên trong vừa rộng, lại thoáng mát, không chỉ vậy ở đây còn có rất nhiều cây xanh để cho nhân viên thư giãn.
Lễ tân vừa nhìn thấy cô ả cũng không mấy thiện cảm lắm nhưng theo phép lịch sự lễ tân chào hỏi vậy: ” Xin hỏi, cô là ai? Đến tập đoàn Lê Thị có việc gì? Đến đây để xin việc hay là gì khác? “
Ngọc Song Tử nhìn lễ tân cũng thay đổi nét mặt, e thẹn trả lời: ” Xin hỏi chủ tịch của chị có ở đây không? Tôi là….”
Cô ta suy nghĩ nên dùng thân phận vợ chưa cưới của anh hay là thân phận nào khác để có thể dễ dàng gặp được anh hơn.
Nếu giờ cô lấy thân phận vợ chưa cưới sẽ bị bọn họ chỉ trở, chửi cô như ở ngoài cửa thì không được.
Nên giờ lấy thân phận của cô ta vậy… chắc là mọi sẽ không biết đâu nhỉ?
” Tôi là em gái của anh ấy ạ. ” Ngọc Song Tử e thẹn nói.
Lễ tân Y nhìn cô chỉ cười khẽ, cô ả tưởng có cô không biết cô ta là ai à? Lại dám mạo danh của tiểu thư của tổng tài để được gặp anh nhỉ.
Lễ tân Y cười trả lời: ” Xin lỗi, tổng tài của chúng tôi không có ở đây. Với lại tôi nhìn cô không giống với tiểu thư trước đó đã gặp. Nếu được cô hãy gọi điện hỏi Lê tổng đi. “
Ngọc Song Tử nghe thấy nhân viên từ chối không cho lên gặp anh liền tức giận, mà ả ta đã giận liền mất khôn: ” Tôi đã nói tôi đến đây gặp anh trai mình, đã vậy nếu tôi gọi điện cho anh ấy biết thì còn gì bất ngờ nữa hả? “
Lễ tân Y cười khinh thường bảo: ” Nếu không có hẹn trước với Lê tổng tôi không thể cho cô vào, đây là quy định của tập đoàn Lê Thị. Còn nữa nếu cô đã nhận mình là em gái của Lê tổng sao lại không điện hỏi Lê tổng hiện đang ở đâu? Nếu cô điện được thì Lê tổng sẽ cho người đến đón cô, chứ không để cho cô tranh chấp với một lễ tân như tôi đâu. “
” Cô….” Ngọc Song Tử tức đến mặt đỏ bừng, cô không biết nên làm gì để được gặp anh, ở bên Trương Thị cũng vậy bây giờ ở Lê Thị cô ta cũng bị nhân viên chế nhạo.
Tức chết cô rồi…
Cứ vậy mà cô ta liền hậm hực cầm túi xách rời khỏi tập đoàn Lê Thị để trở về nhà tổ Trương Gia.
Do ông Trương niệm tình nghĩa nên mới cho cha con họ ở đây, với lại đây là ý ngầm cho phép của Trương Gia Huy, anh cho họ biết thế nào là nhân quả báo ứng.