Vũ Khải Phong nhìn người trước mắt rồi lại nhìn bé con trong lòng liền không vui, rõ ràng đây là bé con nhà anh mà sao ai cũng muốn cướp hết vậy?
Không được phải nhanh chóng đưa bé con rời khỏi bà cô này mới được.
Thư ký Sever nhìn chủ tịch nhà mình rồi nhìn Băng Tuyền liền cảm thấy buồn cười, rõ ràng cả hai đều có điểm chung là vừa nhìn thấy tiểu thư liền thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng ông chủ nhà anh lại có tính chiếm hữu con gái rất mạnh, ngay cả Huy Gia ở Kinh Thành nước Hoa cũng chỉ kẻ chính kẻ mười đều yêu thương cô hết mực, nếu giờ có thêm Băng Tuyền thì tiểu thư nhà họ không phải muốn gió được gió, muốn mưa được mưa sao.
– —————
Cứ thế mà Vũ Khải Phong và Băng Tuyền đấu mắt với nhau suốt mười phút không phân thắng bại, Vũ Ánh Tuyết cũng ở trong lòng ngực anh bắt đầu ngọ nguậy.
” Daddy, cô Tuyền hai người đừng đấu mắt nữa được không? Con dù sao vẫn còn ở đây chứ có đi đâu đâu mà mà hai người phải tranh nhau. ” Vũ Ánh Tuyết nhàn nhạt lên tiếng.
Hai người nghe xong cũng chỉ gật gù nhìn xung quanh, sau đó Vũ Khải Phong đưa cô trở về biệt thự của mình, cuối cùng thì anh mới cùng với Sever đi đến tập đoàn Vũ Thị.
Bắt đầu từ lúc đó, ngày nào Băng Tuyền mà rảnh liền đến dinh thự của Vũ Khải Phong để kiếm bé con nhà mình, qua đó mà Quan Khánh Phương mới được ý định của học tỷ là muốn nhận bé con nhà anh làm con nuôi.
Đúng thật là…
Bé con nhà anh quá đáng yêu, đáng yêu tới mức người nào vừa gặp cũng chỉ muốn yêu thương mà thôi.
Vừa về tới dinh thự, Vũ Ánh Tuyết đã bảo Tiểu Lộ đi mua giúp cô vài thứ chẳng hạn như bánh bao hấp, sữa đậu nành cùng với rau xanh và trứng gà.
Tiểu Lộ nghe xong liền nhanh chân đi mua những thứ cô cần, còn về sữa đậu nành và trứng gà thì quản gia bảo nhà bếp làm. Vì thế mà Tiểu Lộ chỉ đi mua bánh bao hấp mà thôi.
Chưa đến nửa tiếng, Tiểu Lộ đã đem bánh bao hấp về cho cô, sau đó cô ấy đã đem để ra đĩa cùng với ba món khác được để trên bàn.
Đúng thật, nơi không có Trương Gia Huy cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Vừa ngồi vào bàn ăn, cô cuối đầu ngửi thử, dù không có cảm giác thèm ăn, nhưng cô vẫn cầm lấy bánh bao xé nhỏ ra ăn thử.
Đúng là cảm giác buồn nôn ập đến nhưng không còn mảnh liệt như mấy ngày qua, Vũ Ánh Tuyết thong thả nhay kỹ võ bánh, cuối đầu nhìn xuống bụng nhỏ đang dần nhô ra của mình, ánh mắt của cô đây ghét lạnh.
Có phải oắt con này cố ý đối đầu với Trương Gia Huy không?
Vũ Ánh Tuyết vứt bỏ luôn nhân thịt, chỉ ăn vỏ bánh từng miếng từng miếng nhỏ, dù vẫn buồn nôn nhưng lại không nôn ra.
Sau đó cô đưa tay cầm lấy ly sữa đậu nành, uống một chút rồi mới đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
Vũ Ánh Tuyết đi đến phòng khách bật TV lên xem một chút cho tâm trạng thoải mái, gần trưa điện thoại của cô lại reo lên, thuận tay cô bắt máy.
Giọng nói của Lê Anh Dũng lập tức vang ra khắp phòng khách: ” Anh Anh! Em đang ở đâu thế? Em còn nhớ đến người anh ba này không? “
Vũ Ánh Tuyết tay cầm nĩa xiên một miếng dứa dưa lên miệng cắn: ” Nhớ. “
” Vậy em có rảnh để gặp ảnh đế này không? ” Lê Anh Dũng hỏi.
Vũ Ánh Tuyết nuốt miếng dứa, chép miệng nói: ” Dinh thự Vũ Gia, đến đi. “
Lê Anh Dũng nghe thấy vậy liền gào rú nói: ” Gửi định vị cho anh, anh ba qua ngay. “
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Vũ Ánh Tuyết liền mở Wechat gửi vị trí cho anh. Cũng lâu rồi cô và anh ba vẫn chưa lạc chắc khoảng ba bốn năm gì đó, vì khi đó sự nghiệp của anh ba đang phát triển và còn có nhiều bộ phim mà anh ấy tham gia, cũng như là đi quay ở nhiều nước nên cô và anh ấy đã mất liên lạc.
Nhưng mỗi lần đến sinh nhật, Lê Anh Dũng đều gửi quà về cho cô, tuy rằng hai anh em rất ít khi gặp mặt nhưng Lê Anh Dũng vẫn rất yêu thương đứa em gái nhỏ của mình nha.
Vũ Ánh Tuyết mím môi rồi đặt điện thoại xuống, nhìn cháo loãng cùng với trứng gà đã được quản gia bưng lên đưa cho cô, cô liền thử mút một muỗng nhỏ để ăn thử.
Ừm, nhìn mùi vị chẳng ra làm sao, nhưng lại không buồn nôn.
Đúng thật cách của cô ấy chỉ có tác dụng nha.
…
Mười hai giờ trưa, Lê Anh Dũng đã lái xe đến dinh thự Vũ gia. Quản gia vừa nhìn thấy anh đã đưa anh vào bên trong để gặp tiểu thư nhà mình, mới vừa vào cửa đã nhìn thấy bảo bối nhỏ của mình vẫn còn đang ăn liền lên tiếng: ” Không phải em đang nấu ăn đó chứ? “
Vũ Ánh Tuyết mặt không đổi sắc, bưng chén nước Bắc Sơn tra cho vào miệng: ” Vâng, em chỉ làm đại thôi. “
Nét mặt của Lê Anh Dũng nhìn bảo bối nhà mình mà đau lòng, anh biết tại sao cô lại vào bếp nấu ăn, chắc chắn vì đứa bé trong bụng rồi: “Bảo bối, thật sự em không thiếu tiền à, nếu có thiếu cứ nói với anh ba. “
Vũ Ánh Tuyết đưa tay day day trán nhìn anh trai mình trả lời: ” Anh, thật sự em không thiếu tiền mà. Chỉ tại oắt con trong bụng em cứ chóng đối với anh ấy nên em đã đi tìm bác sĩ để hóa giải triệu chứng nôn nghén thôi mà. “
Lê Anh Dũng nhìn em gái mình, nghe xong anh chỉ thấy nữa tin nữa ngờ.
Nếu không thiếu tiền tại sao ngay cả nấu ăn mà cô lại không đầu ăn hay gia vị đều không có có.
” Thật không? “
” Thật mà. ” Vũ Ánh Tuyết gật đầu chắc nịt.
Và rồi cả hai anh em đều trò chuyện với nhau rất vui vẻ, cho đến gần buổi chiều Lê Anh Dũng mới đưa cô trở về biệt thự của tên tảng băng.