• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dần dần, bên tai Phùng Tử vang lên tiếng thì thầm khó hiểu.

Hắn không hiểu những ngôn ngữ kia, lại giống như có thể hiểu được trong đó ý nghĩa. Thế nhưng những lời hắn lý giải được lại không hề liên quan với nhau, phảng phất là lời nói mớ không liền mạch của người nào đó.

Phùng Tử có thể cảm nhận được có chất lỏng gì đó đang theo gương mặt của hắn chảy xuống. Chắc là máu. Huyệt thái dương đau nhức từng cơn, màng nhĩ giống như muốn đục thủng.

"Phải c·hết sao?" Phùng Tử nghĩ như vậy. Trong lúc nhất thời buông xuôi ngược lại không còn cảm thấy sợ hãi đối với c·ái c·hết không biết tên kia.

Hắn lảo đảo đứng dậy, đi về phía ngọn núi xa xa. Trước khi c·hết, hắn muốn nhìn xem rốt cuộc cái gì đã g·iết c·hết hắn.

Rất nhanh, thứ ẩn núp ở bên trong sương mù mờ mịt kia, vẻn vẹn bằng vào bóng dáng mơ hồ liền g·iết c·hết hơn mười đứa trẻ - "Núi" liền hiện ra rõ ràng ở trước mắt Phùng Tử, không cách nào thoát đi, tiếp xúc cũng rất dễ dàng.

"Đây là... Cái gì?"

Khi "Núi" lọt vào hai mắt Phùng Tử thì hắn chợt thốt lên vì không thể hiểu được cảnh tượng trước mặt.

Không cách nào miêu tả, Phùng Tử gia cảnh trước kia coi như khá giả, cho hắn học vài năm tư thục, cũng xem qua không ít thư tịch thế nhưng hắn không thể dùng bất cứ từ ngữ nào, bất cứ ngôn ngữ nào để miêu tả ngọn núi này.

Như thể nó là một tập hợp hỗn loạn và mất trật tự, là máu thịt, là núi đá, là cây cối, là người, là thú, là một loại nào đó không thể nói hợp thành thể.

Cho dù chỉ là nhìn nó một cái, Phùng Tử cũng cảm giác chính mình đầu váng mắt hoa, nôn nao vô cùng.

"Quên đi, c·hết đến nơi rồi."

Phùng Tử dứt khoát ngồi phịch xuống bên cạnh vật giống như "Núi" kia. Cũng không nghĩ đến nó nữa, chỉ lẳng lặng chờ đợi t·ử v·ong đến, ngay cả tiếng bước chân càng lúc càng gần cũng không quản.

"Ồ, nhìn thẳng Sơn Thần lột xác mà không c·hết thì những năm này ta cũng từng gặp qua mấy đứa nhưng ngồi bên cạnh nó mà không phát điên thì vẫn là lần đầu tiên..."

Phùng Tử khó nhọc ngẩng đầu, đập vào mắt chính là một thân đạo bào, đầu đội mũ miện đạo sĩ. Nếu như không phải trong miệng hắn ngậm một cánh tay đứa trẻ nhai rôm rốp chảy đầy máu, ngược lại là rất có dáng vẻ tiên phong đạo cốt.

"Ngươi là... Ai?" Phùng Tử gian nan mở miệng hỏi, hắn có thể cảm giác được trong miệng lại muốn nôn khan.

"Ta là đệ tử đời thứ mười sáu của Đào Nguyên Quan. Tiểu sư đệ, ngươi căn cốt không tệ nha."

Đạo sĩ kia ngồi xổm xuống bên cạnh Phùng Tử, tiện tay ném cánh tay đứa bé đã nhai được một nửa sang một bên, từ trên "Núi" róc một miếng "thịt" xuống.

"Ăn đi. Ăn xong ngươi chính là đồng đạo cùng ta."

Đạo sĩ kia nói như thế.

“Ăn…… Ta liền có thể sống sao?”

Phùng Tử nhìn trong tay đạo sĩ thứ nhìn như thịt đang không ngừng nhúc nhích kia thì bản năng cũng có chút kháng cự.

"Ha ha ha! Ha ha ha! Ha ha ha! Ha ha ha!"

Đạo sĩ kia nghe xong lời này ngược lại cười to ra tiếng.

"Đâu chỉ có thể sống! Người trong chúng ta, tu Thiên Diện Đạo Tổ truyền tiên đạo có thể cùng thiên địa đồng thọ. Tiểu tử ngươi lại hỏi ta có thể sống hay không, được rồi, mau ăn đi!"

Phùng Tử không hiểu cái gì Thiên Diện Đạo Tổ nhưng bản năng cầu sinh thúc đẩy hắn đoạt lấy trong tay đạo sĩ khối máu thịt kia, cũng mặc kệ tất cả, trực tiếp nhét vào trong miệng nhai nuốt.

Mùi vị rất quái lạ, phảng phất như đang nhai một tảng đá. Rõ ràng chạm vào là mềm nhưng vừa cho vào trong miệng lại hoá cứng, rạch phá miệng hắn chảy đầy máu nhưng Phùng Tử vẫn liều mạng nuốt xuống.

Đạo sĩ kia cũng không thúc giục, liền ngồi xổm ở kia cười híp mắt nhìn Phùng Tử khó khăn nhai nuốt, thậm chí còn đem nửa cánh tay kia nhặt về để gặm như mía.

"Cảm giác thế nào?"

Đạo sĩ kia hỏi.

"Đầu... Không đau..."

Phùng Tử miệng đầy máu nên nói chuyện còn có chút mơ hồ không rõ nhưng hắn có thể rõ ràng cảm giác được huyệt Thái Dương vốn muốn nổ tung không còn đau nữa. Lỗ tai cũng tựa hồ khôi phục nguyên vẹn, bên tai mơ hồ nói mớ cũng không biết lúc nào biến mất vô tung.

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Đạo sĩ tựa hồ rất vui vẻ gật đầu, tiện tay đem bàn tay còn sót lại nhét nốt vào trong miệng rồi lau chút máu dính trên tay lên đạo lau rồi kéo Phùng Tử dậy.

"Đi thôi, sư huynh dẫn ngươi đi gặp tông môn."

Phùng Tử chỉ cảm giác như đằng vân giá vũ, trong chớp mắt liền ra khỏi sơn động thi hài đầy đất kia rồi xuất hiện trước một động thiên phúc địa chim hót hoa thơm.

"Đào Nguyên Quan ta có mười hai động thiên ba mươi sáu phúc địa, ở Nam quốc này coi như là một đại phái. Trong đó có Tam Lão Tứ Tổ, tu vi kia đã là cảnh giới tiểu bối chúng ta không thể phỏng đoán."

Đạo sĩ kia thuận miệng giảng giải.

"Đúng rồi, ta họ Hồng tên Phúc, đạo hiệu Truyền Văn, tiểu tử ngươi sau này gọi ta là Hồng sư huynh là được. Ngươi nhập môn tu hành cũng là bối tự Truyền, về phần đạo hiệu tự nhiên sẽ có trưởng bối sư môn đặt cho ngươi."

"Vừa vặn, kỳ quan mà Khánh Vân sư thúc tạo cũng sắp thành, tiểu tử ngươi coi như ngươi có số hưởng, để ta dẫn ngươi đi mở mang kiến thức."

Lời còn chưa dứt, Phùng Tử đã nhìn thấy dưới chân một tầng mây nổi lên, kéo thân thể bọn họ thẳng lên tận trời, sợ tới mức hắn thoáng cái không đứng vững thiếu chút nữa ngã xuống, may mà Hồng sư huynh đỡ được mới không bị ngã tan xương nát thịt.

"Còn phải luyện thêm nhiều..."

Hồng sư huynh nén cười, mang theo Phùng Tử Phi hướng một tòa núi cao v·út trong mây ở xa xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
1HighBar4
06 Tháng ba, 2024 18:04
Truyện đầu mình làm, mong mn ủng hộ. Bộ này tác viết nhiều đoạn khá rối, mình phải edit kỹ mới dễ đọc hơn nên trong ngày sẽ ko ra nhiều chương đc, mn thông cảm
Bátướcbóngđêm
06 Tháng ba, 2024 16:40
bao nhiêu chương r
Tiểu miêu yêu
06 Tháng ba, 2024 15:44
nya
BÌNH LUẬN FACEBOOK