Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong hồn phủ của Lâm Dạ, Thần Hồn Đế Thiên lật tay đè xuống!

Một luồng hồn lực tinh túy tuôn ra, mạnh mẽ tràn vào cơ thể của võ hồn Thanh Mâu Bạch Hổ!

Lâm Diệp hiểu rõ: "Đây là kỹ năng của Thần Hồn Đế Thiên: Luyện Hồn!"

Sau khi bình tĩnh lại, Lâm Dạ nhanh chóng lục soát hết người Diệp Nguyên Thanh.

Hắn tìm được một thanh trường đao cấp Linh khí.

Cộng với không ít kim bối, ngân bối và đồng bối.

Hơn nữa còn có mấy bình linh dược!

“Đã đến lúc phải đi rồi.” Ánh mắt Lâm Dạ thoáng hiện lên vẻ đau xót: “Nơi ta lớn lên…”

Lâm Dạ hít một hơi thật sâu, chuẩn bị lấp lại ngôi mộ trống rỗng của mẹ mình.

Chắc chắn tên Diệp Nguyên Thanh này là kẻ đã đào mộ mẹ của hắn lên!

Ngay cả quan tài mục nát bên trong cũng đã bị Diệp Nguyên Thanh đập nát!

Thậm chí mấy mảnh vỡ quan tài nằm rải rác xung quanh còn hiện lên vết cháy đen.

"Cái này... Chẳng lẽ…?"

"Súc sinh!"

"Tên súc sinh Diệp Nguyên Thanh này! Chẳng lẽ gã ta đã đốt hết di cốt của mẹ ta rồi?"

Nhất thời, thứ trên khóe mắt hắn không còn là nước mắt nữa mà là máu.

Sự hận thù trong lòng hắn đã dâng cao tận trời!

Hắn quỳ xuống đất liên tục dập đầu.

"Kể từ hôm nay, Lâm Dạ ta và nhà họ Diệp thành Thiên Dự tuyệt đối không đội trời chung!"

"Không tiêu diệt được nhà họ Diệp, ta thề không làm người!"

Sau khi xây dựng lại mộ phần cho mẹ, Lâm Dạ leo lên Huyết Tình Ô Đề Mã chạy thẳng về phía đông nam!

Mười ngày sau, Lâm Dạ đã đi tới một tòa thành lớn.

Lúc này bên trên tường thành có dán một bức vẽ cực lớn.

"Lão binh của Vệ thành Thanh Huyền phạm tội phản quốc, hiện đã đền tội!"

"Còn phản tặc Lâm Dạ vẫn đang lẩn trốn. Người nào báo cáo được tung tích của hắn sẽ được thưởng một ngàn bối!"

Lâm Dạ đè thấp vành mũ rồi xoay người rời đi.

Tòa thành này gọi là thành Vạn Diệp.

Là một trong 33 chủ thành ở Vương triều Quy Nguyệt.

Muốn đến thành Thiên Dự ở vương đô phải băng qua thành Vạn Diệp.

Nhà họ Diệp là một trong sáu đại gia tộc ở vương đô, nhưng mà thành Vạn Diệp mới thật sự là nơi nhà họ Diệp bắt đầu phát tài.

Đây cũng nơi đặt nhà tổ của nhà họ Diệp!

"Nhà họ Diệp chỉ biết đổi trắng thay đen!"

Lâm Dạ hít một hơi thật sâu, bỏ Huyết Tình Ô Đề Mã lại rồi đi thẳng vào sâu bên trong sơn mạch Ngọc Diệp gần thành Vạn Diệp.

"Thù nước hận nhà, ta sẽ bắt đầu từ chỗ miếu thờ tổ nhà họ Diệp!"

Thế núi trập trùng rừng cây rậm rạp.

Một tiếng gào thảm thiết đột nhiên vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Dạ.

Lâm Dạ vội vàng kiềm chế tiếng động mình tạo ra.

Sâu bên trong khu rừng, bên cạnh khoảng đất trống rộng lớn có một tòa miếu thờ tổ cực lớn được xây dựng dựa vào sườn núi.

Bên trên còn treo một tấm biển ghi “Miếu thờ tổ nhà họ Diệp”.

Tổ tiên của nhà họ Diệp phát đạt như vậy cũng là nhờ gặp được kì ngộ ở sơn mạch Ngọc Diệp này.

Việc nhà họ Diệp lập miếu thờ tổ tại nơi mà tổ tiên họ gặp được kỳ ngộ cũng không phải chuyện bí mật gì.

Lúc này, bên ngoài Miếu thờ tổ nhà họ Diệp.

Có một người đàn ông trung niên mặc áo choàng trắng liên tục xuất kiếm chém giết năm người mất cảnh giác!

Cả năm người bọn họ đều bị một nhát kiếm chém chết!

Người đàn ông mặc áo choàng trắng đó lại dùng tay không hung hăng chộp lấy từng cái đầu lâu đang chảy máu đầm đìa, sau đó vận công rút ra các luồng sáng màu vàng óng!

Đó là linh phách!

"Linh sư! Không ngờ toàn bộ đều là linh sư..."

Lâm Dạ vô cùng kinh hãi!

Chức nghiệp linh sư này, nếu không phải người trời sinh có được linh phách chắc chắn không thể làm được.

Linh sư vận dụng sức mạnh của linh phách để sử dụng bùa chú, nguyền rủa, thậm chí thao túng yêu thú.

Kể cả luyện dược, luyện khí, bố trí trận pháp, đều là kỹ năng của linh sư.

Tại Vương triều Quy Nguyệt này, các linh sư thưa thớt hơn người luyện võ rất nhiều.

Cho dù là một danh gia vọng tộc lớn như nhà họ Diệp cũng sẽ xem các linh sư như khách quý mà đối đãi!

Nhưng mà một màn lúc này...

Phía sau người đàn ông trung niên mặc áo choàng trắng là năm chiếc cột đá dính máu.

Giữa năm chiếc cột đá còn có một trận pháp bí ẩn nào đó kết nối bọn chúng lại với nhau!

Ông ta đưa năm phần linh phách vừa rồi lần lượt rót vào bên trong thạch trận.

Ở giữa trận pháp còn có một thanh niên mặc áo đen đang ngồi.

Trận pháp vừa vận chuyển, năm luồng ánh sáng nhuốm máu lập tức bắn thẳng vào đầu thanh niên!

“Khiếu Phong Ma Nhận…”

Thanh niên đó mạnh mẽ gọi võ hồn của mình ra.

Đó là một võ hồn hình rắn dài đến một trượng!

Cùng xuất hiện với võ hồn là những cơn gió cuồng bạo không ngừng càn quét tứ hướng.

"Cha, võ hồn Khiếu Phong Ma Nhận của ta đã thành công thăng thành cấp Chiến Tướng rồi!"

Thanh niên đó ngửa mặt lên trời cười to: "Cuối cùng Diệp Thừa Thiên ta cũng đã xếp vào hàng ngũ thiên tài! Ta có thể tiến vào học phủ Ngân Nguyệt rồi!

Thành Thiên Dự kia mới là thật sự là nơi Diệp Thừa Thiên ta chinh chiến!"

"Quả nhiên, tăng cấp thiên phú võ hồn vẫn quan trọng hơn tăng cấp cảnh giới võ đạo!"

Người đàn ông mặc áo choàng trắng cũng đắc ý cười to.

"Lúc ngươi tới học viện Ngân Nguyệt ở vương đô hãy cho nhà họ Diệp ở vương đô thấy được phong thái Diệp Vân Sinh ta quản lý nhà tổ nhà họ Diệp!"

"Gia chủ, trưởng lão Vương Hải Long tới rồi!"

Đột nhiên có một người hộ vệ của nhà họ Diệp chạy đến, nhỏ giọng báo cáo.

"Nhanh vậy sao?"

Người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Dọn dẹp đi, không được để lại bất kỳ dấu vết nào đấy!"

Một lát sau, một nhóm người mặc áo trắng choàng trắng có thêu hoa văn hình mặt trăng màu bạc đi tới.

Diệp Vân Sinh mỉm cười, cung kính chào hỏi: "Vất vả Vương trưởng lão rồi, Diệp Vân Sinh ta thật sự vô cùng cảm kích."

Vẻ mặt ông lão cầm đầu vô cùng nghiêm túc, ông ta khẽ gật đầu: “Việc công tử nhà họ Diệp muốn vào học viện Ngân Nguyệt cũng không phải là vấn đề to tát gì, hà tất phải huy động nhân lực đến miếu thờ tổ nhà họ Diệp như vậy?"

"Học sinh Diệp Thừa Thiên bái kiến Vương trưởng lão!"

Diệp Thừa Thiên tự tin bước về phía trước, thân thể hơi chuyển động, sau lưng lập tức hiện lên một luồng ánh sáng màu xanh rực rỡ.

Loạt xoạc——

Ma đao màu xanh lục cuốn theo gió lớn trôi nổi lơ lửng giữa không trung.

Võ hồn Chiến Tướng cấp nhị phẩm— Khiếu Phong Ma Nhận!

"Không tệ."

Vương Hải Long cười nói: “Không hổ là nhà họ Diệp của thành Vạn Diệp, rất có thiên phú.”

"Cảm ơn Vương trưởng lão đã khích lệ."

Diệp Thừa Thiên mỉm cười cực kỳ đắc ý.

Lâm Dạ từ xa nhìn lại, trong lòng cười lạnh.

Thiên tài?

Dùng tà pháp hiến tế linh phách, cưỡng ép võ hồn tăng cấp thì tính là thiên tài quái gì chứ?

"Dùng tà ma cấm pháp cưỡng ép võ hồn tăng cấp cũng xứng được gọi là thiên tài sao? Huống chi đây chỉ mới là cấp Chiến Tướng mà thôi..."

Bỗng nhiên từ trong rừng cây truyền ra một giọng nói trong trẻo.

Ngay sau đó là tiếng cười dễ nghe của thiếu nữ, mỗi một chữ nàng vừa nói ra đều mang theo giọng điệu trào phúng!

"Ai? Là ai đang nói bậy!"

Sắc mặt hai cha con nhà họ Diệp đột nhiên thay đổi, trong mắt cũng lộ ra sát ý.

Mười mấy tên hộ vệ của nhà họ Diệp lập tức ra tay!

"Nguy rồi!"

Trong lòng Lâm Dạ âm thầm sợ hãi, nhanh nhẹn thả người nhảy lùi về phía sau.

Vù——

Một mũi tên sắc nhọn xé gió bay đến!

Lâm Dạ điều động huyền khí, dùng quyền đánh nát mũi tên rồi xoay người chạy vào bên trong khu rừng.

"Đuổi theo!"

Diệp Thừa Thiên giận dữ gầm lên một tiếng, dẫn đầu đội hộ vệ áo đen đuổi theo.

Vù vù vù...

Số lượng mũi tên càng ngày càng dày đặc.

Một mũi tên sắc bén mang theo ánh sáng màu xanh đang bắn thẳng vào lưng Lâm Dạ!

Mũi tên này có độc!

Lâm Dạ giận dữ!

Đúng lúc này, từ xa bỗng nhiên có một đạo kiếm quang màu lam đột nhiên bay tới.

Nhát kiếm này trực tiếp chặt đứt mũi tên độc kia!

Đó là một thanh trường kiếm dài ba thước.

Toàn thân màu xanh đậm, bên trên mũi kiếm còn có hào quang lưu chuyển.

“Đi theo kiếm của ta.”

Bên tai Lâm Dạ lập tức vang lên giọng nói của thiếu nữ lúc nãy.

Thanh trường kiếm màu xanh đậm đó nhanh nhẹn xé gió bay đi.

Lâm Dạ hơi do dự một chút sau đó cắn răng đuổi theo.

Thanh trường kiếm không ngừng di chuyển, quỹ đạo vô cùng thần bí và khó đoán.

Thế núi càng lúc càng dốc hơn, rừng cây cũng càng lúc càng rậm rạp làm hắn nhanh chóng thoát khỏi những kẻ truy đuổi.

Thanh trường kiếm màu xanh sẫm đó đột nhiên khựng lại.

"Được rồi, bọn họ không đuổi kịp ngươi nữa rồi."

Theo sau tiếng cười như chuông bạc là một bóng hình xinh đẹp hạ xuống.

Thanh trường kiếm xanh sẫm lại xoay một vòng rồi bị cô gái mặc đồ đen đó cất đi.

Trên lưng nàng cõng theo một cái hộp đựng kiếm, mỉm cười nhìn thẳng Lâm Dạ.

Bên dưới nụ cười đó là một khí thế cực kỳ hung hãn, giống như một thanh kiếm sắc bén ẩn mình trong lớp vỏ!

"Đa tạ cô nương đã ra tay giúp đỡ, xin hỏi quý danh của cô nương là gì? Sau này chắc chắn ta sẽ đền đáp xứng đáp."

Lâm Dạ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói.

"Ta họ Lộ."

Cô gái họ Lộ mỉm cười phất tay với Lâm Dạ.

"Nếu như vừa rồi ta không lên tiếng thì ngươi cũng sẽ không bị lộ, ta cảm thấy có lỗi nên mới bồi thường cho ngươi thôi."

Nàng chỉ vào một hang động phía sau mình.

"Đây mới chính là miếu thờ tổ thực sự của nhà họ Diệp! Không bằng bây giờ ta đưa ngươi vào lấy một ít bảo vật của nhà họ Diệp trút giận cho ngươi đi, thế nào?"

"Miếu thờ tổ thực sự của nhà họ Diệp?"

Lâm Dạ cau mày, cảm thấy cô gái này có chút thần bí.

"Lâm Dạ, nhanh đi theo ta."

Cô gái họ Lộ vừa bước vào trong hang vừa hô to với hắn.

"Ngươi biết ta..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK