"Giết ngươi! Ta phải giết ngươi!"
Ở nơi sâu thẳm của Huyết Uyên Lâm vọng tới tiếng gầm thét như của dã thú, khiến lá cây chấn động rơi rụng theo.
"Là ma thân của Bạch Dạ!"
Lâm Dạ bỗng nhiên hoàn hồn lại, quay đầu nhìn về phía rừng sâu.
Nơi đây không thích hợp để ở lâu.
Hắn cúi đầu nhìn cô bé, thở dài nói: "Muội đã cứu mạng ta, ta sẽ đưa muội ra ngoài."
Sau đó, hắn ôm cả cô bé và Tây Môn Ngọc lên, rồi còn cõng thêm Tiền Đa Kim đang bất tỉnh, đi ra khỏi Huyết Uyên Lâm.
Bầu trời lờ mờ sáng, bên ngoài Huyết Uyên Lâm.
Diệp Trấn Vũ ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào màn sáng của trận pháp.
Vù——
Màn sáng đột nhiên biến mất trong giây lát.
Đồng tử của Diệp Trấn Vũ đột nhiên co lại.
Một đạo kiếm quang từ trong rừng chém ra, nổ tung trước mắt hắn ta!
Hắn ta xoay người, khó khăn lắm mới tránh được.
Lâm Dạ cầm một thanh kiếm sắt dài tinh xảo, một đường chém giết từ trong rừng đi ra.
Đây là thanh kiếm của Tiền Đa Kim.
Diệp Trấn Vũ mừng rỡ như điên: "Lâm Dạ! Cuối cùng ngươi cũng ra rồi!"
"Giao ra vật truyền thừa, ta sẽ cho ngươi được chết toàn thây!"
Nếu Lâm Dạ chết ở Huyết Uyên Lâm, vật truyền thừa kia của Diệp gia sẽ xong đời luôn rồi!
Nhưng ông trời đúng là có mắt, tên khốn này vậy mà đã sống sót trở ra!
Diệp Trấn Vũ nắm chặt nắm tay, ánh sáng của lá phù bùng lên, lập tức xuất hiện ngay một ngọn giáo chói mắt.
Trong màn đêm tối, nó rực rỡ đến nhức mắt.
Lâm Dạ không trả lời, hắn tĩnh tâm lại, chuẩn bị khởi động Tru Thiên Kiếm Ý.
"Ầm——"
Dưới sự cộng hưởng của Tru Thiên Kiếm Ý, thanh trường kiếm bình thường tỏa ra ánh sáng thần thánh.
Nhưng lĩnh ngộ của Lâm Dạ chỉ mới ở bề nổi mà thôi.
Tru Thiên Kiếm Ý của hắn thậm chí còn chưa tới một phần trăm so với của bản thể gốc.
Nhưng một kiếm này chém ra, vẫn là mùi vị tinh tế, sắc bén vô song như cũ.
Keng——
Lưỡi kiếm và ngọn giáo ánh sáng lại va chạm vào nhau lần nữa.
Vẻ kiêu ngạo trong mắt Diệp Trấn Vũ bỗng nhiên đông cứng lại!
Kiếm quang trong nháy mắt xuyên qua ngực hắn ta, máu thịt cuộn tròn, xương cốt trắng xóa!
Phịch!
Diệp Trấn Vũ đột nhiên ngã xuống đất!
Hắn ta không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng chỉ trong vòng 1 đêm mà Lâm Dạ đột nhiên lại mạnh lên nhiều như vậy!
Sắc mặt Lâm Dạ cũng hơi tái nhợt——
Sử dụng Tru Thiên Kiếm Ý tiêu hao rất nhiều năng lượng, huyền khí gần như đã cạn kiệt.
Hắn nhìn quanh rồi thở dài nhẹ nhõm.
Hắn cúi xuống và lấy ra ngọc phù màu xanh từ lòng bàn tay của Diệp Trấn Vũ.
"Tàng Hư Phù! Địa vị của tên nhóc này ở Diệp gia chắc chắn không hề thấp, hắn ta vậy mà lại có bảo bối như vậy!"
Trong lòng Lâm Dạ vô cùng kinh ngạc và tán thán.
Tàng Hư Phù cực kỳ hiếm thấy.
Chỉ những linh sư mạnh đã vượt qua Khí Hải Cảnh, đạt đến Động Huyền Cảnh mới có thể luyện chế được nó.
Đây là một báu vật quý hiếm.
Cho dù ở thành Thiên Dự thì cũng rất ít người có thể sở hữu được nó.
Sự giàu có của Đa Bảo Thương Hội là hết sức kinh người, cho nên Tiền Đa Kim cũng có một cái.
Nhiều con át chủ bài của hắn cũng được lấy từ đó.
“Cũng không biết trong này có những gì nữa?”
Lâm Dạ rót huyền khí vào dò xét, chợt hắn nhướng mày một cái.
Bên trong Tàng Hư Phù của Diệp Trấn Vũ vậy mà lại có một tầng kết giới!
Lâm Dạ chẳng qua là mới tiến vào Huyền Nguyên Cảnh Cửu Trọng Thiên, cho nên muốn mở ra kết giới này mà nói thì rất là khó!
Chỉ có thể dùng huyền khí của mình để từ từ mài mòn nó.
Lúc này, Tiền Đa Kim cũng đã tỉnh lại.
"Tiền huynh, huynh cõng Tây Môn cô nương, còn cô bé kia thì giao cho ta."
Hắn cất Tàng Hư Phù đi, đón lấy cô gái bí ẩn từ sau lưng Tiền Đa Kim.
Tiền Đa Kim khẽ cau mày, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm cô bé: "Lâm huynh, cô bé này xuất hiện khi nào vậy..."
"Đa Kim! Đa Kim!"
Xa xa vọng tới tiếng hét thật to.
Tiền Đa Kim tinh thần phấn chấn hét lên: "Cha, con ở đây——"
Tiền Bảo Sơn vội vàng chạy tới, thấy hai người vẫn an toàn tính mạng, ông ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
"May quá, không sao cả."
Vương Hải Long theo sát phía sau, sắc mặt cũng hơi bớt căng thẳng.
Lâm Dạ xin lỗi nói: "Tiền hội trưởng, Diệp gia của thành Thiên Dự tới đây là vì ta, ta lại gây phiền toái cho các ngài rồi!"
Tiền Bảo Sơn lắc đầu, lạnh lùng nói: “Lâm tiểu hữu, đây không phải lỗi của ngươi, Diệp gia ức hiếp người khác quá đáng, đợi chúng ta đến thành Thiên Dự rồi sẽ cho Diệp gia một trận cho đẹp mặt!
Đa Bảo Thương Hội của ta cũng không dễ bị bắt nạt! "
Lâm Dạ trong lòng hơi run lên, trịnh trọng nói: "Mặc kệ như thế nào, tất cả mọi chuyện đều là vì ta mà xảy ra!
Lâm Dạ ta, nhất định sẽ ghi nhớ kỹ ân tình này! "
Tiền Bảo Sơn mỉm cười nói: "Lâm tiểu hữu, ngươi không sao là tốt rồi.
Ta đã thông báo cho các cao thủ của Đa Bảo Thương Hội nhanh tới đây, nếu Diệp gia còn dám đến lần nữa, chắc chắn ta sẽ không để cho bọn họ có đường quay về... "
Ông ấy nhìn về phía sau hai người, ánh mắt khá kinh ngạc.
"Tây Môn Ngọc cô nương của Tây Môn gia sao? Còn cô bé này là..."
"Đây là đứa bé được ta cứu ra từ bìa rừng của Huyết Uyên Lâm, cũng không biết vì sao cô bé lại lưu lạc đến đó."
Lâm Dạ lựa chọn che giấu lai lịch của cô bé.
Sự xuất hiện của cô ấy quá là kỳ quái, trước khi hắn hỏi cho ra nhẽ mọi chuyện thì không nên để lộ thân phận của cô ấy.
"Vậy dẫn cô bé đi theo trước vậy."
Tiền Bảo Sơn không suy nghĩ nhiều, quay mặt đi nói: “Chúng ta nhanh chóng quay về thương đội, tránh lại gây phiền toái.”
Mấy người nhanh chóng rời khỏi Huyết Uyên Lâm.
Lâm Dạ quay trở lại trên lưng của Địa Long Thú để nghỉ ngơi.
Phía sau thương đội, Tiền Bảo Sơn nhỏ giọng hỏi: “Đa Tiền, con cảm thấy Lâm Dạ này như thế nào?
Để giết hắn, Diệp gia của thành Thiên Dự thậm chí còn không ngần ngại trở mặt với chúng ta! Trong chuyện này chắc chắn không hề đơn giản! "
Mắt của Tiền Đa Kim lóe sáng nói: "Cha, con thấy Lâm Dạ con người này rất đáng để kết giao!"
Tiền Bảo Sơn đột nhiên đứng dậy, đi tới đi lui.
Ở thành Thiên Dự ngoài năm học phủ lớn còn có một vài hào môn thế tộc.
Thế lực của Đa Bảo Thương Hội không nhỏ nhưng vẫn ở dưới so với mấy học phủ và hào môn này.
Nếu muốn tiến xa hơn thì có dễ dàng không?
Một lúc lâu sau, Tiền Bảo Sơn mới thở ra một hơi, thấp giọng nói: “Đa Kim, sau này Đa Bảo Thương Hội này rồi cũng sẽ giao cho con!
Nếu con đã đánh giá cao hắn như vậy thì cha sẽ tin con một lần! "
Tiền Đa Kim trầm giọng nói: "Cha, tầm nhìn của con... sẽ không làm cha thất vọng!"
…
Vương Hải Long nghe được trải nghiệm của Lâm Dạ, liền rơi vào trầm tư.
Đương nhiên, Lâm Dạ chỉ nói đến chuyện của Tần gia, không hề đề cập tới lai lịch của cô bé bí ẩn này.
Vương Hải Long nhìn chằm chằm Tây Môn Ngọc đang bất tỉnh, trầm giọng nói: "Diệp Trấn Vũ đã chết, Diệp gia tạm thời sẽ không tìm được tung tích của ngươi, nhưng bọn họ cũng sẽ không bỏ cuộc."
"Ta mang Tây Môn cô nương về thành Thiên Dự trước, nhờ Tây Môn gia ra mặt tìm người bảo vệ cho ngươi."
Lâm Dạ gật đầu nói: "Làm phiền Vương trưởng lão rồi."
Vương Hải Long vung tay ôm lấy Tây Môn Ngọc, rồi nhảy xuống khỏi địa long thú, biến mất trong màn đêm.
…
Trong nháy mắt, bảy ngày đã trôi qua.
Trời yên biển lặng, Diệp gia cũng không cử người truy đuổi hắn nữa.
Cô bé bí ẩn đang ngủ yên trong lòng của Lâm Dạ, Lâm Dạ thì vẫn đang chăm chỉ luyện tập.
Đột nhiên, Lâm Dạ chợt mở mắt ra.
"Cuối cùng phải mất bảy ngày mới công phá được kết giới bên trong Tàng Hư Phù!"
Hắn lật lòng bàn tay ra, một ánh sáng trắng lóe lên trên Tàng Hư Phù.
Một thanh kiếm dài xuất hiện trong tay hắn.
Thanh kiếm này dài ba thước và hoàn toàn màu đen.
Chuôi kiếm có khắc hình con sư tử nuốt mây, lưỡi kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Trên thân kiếm khắc bốn chữ: Huyết Vân Sát Sinh!
Trong Tàng Hư Phù còn có rất nhiều bảo bối khác .
Ngoài số lượng lớn kim bối và ngân bối, còn có một số linh phù và thần dược.
Điều quan trọng nhất vẫn là thanh kiếm Huyết Vân Sát Sinh cùng với một thân pháp có tên gọi là 《 Kim Bằng Lăng Vân Quyết 》"
Cánh tay Lâm Dạ khẽ run lên, lưỡi kiếm vang lên tiếng khe khẽ, trong trẻo, êm tai.
"Lục Phẩm Huyền Khí! Là một thanh kiếm tốt nha!"
Binh khí của võ giả cũng giống như hồn khí linh hồn cộng sinh vậy, đều có cấp bậc rõ ràng!
Lục Phẩm Huyền Khí, đủ để Lâm Dạ dùng đến Khí Hải Cảnh rồi!
"Đối với tia Tru Thiên Kiếm Ý kia, ta đại khái cũng lĩnh ngộ được ba phần rồi...
Cộng thêm Huyết Vân Sát Kiếm này nữa, cho dù không sử dụng Thần Hồn Đế Thiên, thì đối với cao thủ Khí Hải Cảnh Nhất Trọng tầm thường ta cũng có thể chiến được một trận. "
Lúc này, cô bé trong tay hắn đột nhiên kêu lên một tiếng, rồi mơ màng tỉnh lại.