Cảnh đêm lạnh buốt, nửa vầng trăng khuyết đã treo cao trên bầu trời.
Có một ngôi mộ nhỏ vừa bị người nào đó đào lên!
Một chàng trai trẻ với bộ giáp rách rưới, trên người trải đầy vết thương đang quỳ gối trước ngôi mộ, máu huyết sôi lên sùng sục, trông hắn gần như đã phát điên!
Đây là mộ phần của mẹ hắn!
Lúc này nó chỉ còn lại một hố đất trơ trọi.
"Mẹ!"
Chàng trai bật khóc: "Là nhà họ Diệp!"
Cha nuôi bị giết hại, mộ phần của mẹ cũng đã bị đào lên!
"Lâm Dạ, chỉ bằng một con chó nhỏ như ngươi và lão cha nuôi Dương Phi Long của ngươi mà cũng dám đối đầu với nhà họ Diệp bọn ta sao?"
Một gã võ giả trung niên bỗng nhiên hiện thân.
Lâm Diệp vừa nhìn thấy đã nhận ra người này.
Gã ta là một trong Huyết Đồ Thập Tam Kỵ của nhà họ Diệp, một trong sáu đại gia tộc của vương triều Quy Nguyệt!
Diệp Nguyên Thanh!
Cao thủ Khí Hải Cảnh!
Tu vi của gã ta cao hơn Huyền Nguyên Cảnh của Lâm Dạ một đại cảnh giới!
Người này trước giờ vẫn luôn đi theo bên người Diệp Trấn Sơn - thủ tướng Vệ thành Thanh Huyền, đồng thời gã ta còn là cánh tay phải của Diệp Trấn Sơn.
Thấy vậy, hắn nhịn không được mà hít một hơi thật dài.
Mặc dù võ hồn của hắn là võ hồn cấp Chiến Tướng, nhưng muốn đối đầu với cao thủ Khí Hải Cảnh chắc chắn không hề có phần thắng.
Lúc này, Diệp Nguyên Thanh bất ngờ tung ra một chưởng!
Uy áp của Khí Hải Cảnh ập tới tựa như một cơn sóng lớn.
Ầm!
Áo giáp của Lâm Dạ lập tức vỡ vụn!
Xương chân và xương sườn cũng gần như vỡ nát.
Chưa hết, gã kia còn dùng chân hung hăng giẫm vào lưng hắn, cố sức chà đạp thật mạnh.
"Thứ dân đen như ngươi làm sao có thể hiểu được nhà họ Diệp bọn ta cường đại đến mức nào chứ?"
"Các ngươi... Sưu hồn!"
Khóe mắt của Lâm Dạ ứa máu, trong mắt tràn đầy sự thù hận.
"Ha ha ha ha!"
Diệp Nguyên Thanh ngửa mặt lên trời cười to, sảng khoái thừa nhận.
"Đúng vậy! Ai bảo Dương Phi Long to gan dám vạch trần chuyện của nhà họ Diệp? Hiện tại đầu của ông ta đã treo lên tường thành! Trước khi chết còn bị sưu hồn để tra ra lai lịch của ngươi!"
Diệp Nguyên Thanh dùng sức giẫm xuống thật mạnh!
Răng rắc...
Sau khi một tiếng răng rắc thật nhỏ vang lên, thiếu niên đó đã không còn giãy dụa.
"Hận…!"
"Ta không cam lòng!"
"Cha nuôi, mẹ..."
Từ nhỏ hắn đã mất mẹ, sau đó được lão binh Dương Phi Long nhận nuôi và đưa vào quân đội.
Tòng quân cho Vệ thành Thanh Huyền, một trong 270 Vệ thành của Vương triều Quy Nguyệt phương bắc!
Lúc sáu tuổi, hắn đã thức tỉnh võ hồn cấp Chiến Tướng, Thanh Mâu Bạch Hổ!
Mà Diệp Trấn Sơn, thủ tướng của Vệ thành Thanh Huyền xuất thân từ nhà họ Diệp lại là kẻ rút máu binh lính, ức hiếp sĩ tốt, buôn lậu với địch quốc!
Lão binh đứng đầu Dương Phi Long biết tin lập tức phẫn nộ vạch trần, sau đó đã bị sát hại dã man!
Lâm Dạ chật vật trốn thoát.
Cuối cùng cũng gặp phải kết cục bi thảm như vậy!
…
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua.
Một con U Linh Nha ăn thịt vỗ đôi cánh đen, đậu lên người chàng trai.
Những mảnh áo giáp vỡ nát cũng bị nó mổ văng ra, để lộ vết bớt hình trăng lưỡi liềm trên lưng hắn.
Từ vết bớt hình lưỡi liềm đó lại mơ hồ phát ra một lớp ánh sáng màu xanh mờ nhạt!
U Linh Nha kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Ánh trăng lưỡi liềm sáng tỏ trên bầu trời lúc này thực sự đã nhuộm màu xanh lam!
Hai vầng trăng lưỡi liềm, một cái trên trời một cái dưới đất chậm rãi hòa vào nhau.
Ong…g…g!
Lâm Dạ đang hấp hối sắp chết đột nhiên bừng tỉnh lại.
Trong đầu hắn, tại hồn phủ nơi võ hồn trú ngụ, đột nhiên phản chiếu ra một tòa cung điện rộng lớn!
"Đây là?"
Thần thức của Lâm Dạ thoáng giật mình.
Bên ngoài cung điện rộng lớn đó là một võ hồn đang hấp hối, Thanh Mâu Bạch Hổ của hắn.
Đúng lúc này, từ trong tòa cung điện tựa như nơi ở của các vị thần đột nhiên truyền ra một âm thanh hết sức hùng dũng oai nghiêm!
"Đất hoang Thái Cổ, Huyền Vũ Thiên Khải!
Trăng xanh xuất hiện, kỷ nguyên chiến tranh đã dần mở ra!
Quần ma nổi dậy, chư thần trở về vị trí cũ..."
Cả tòa cung điện vô cùng rộng lớn kéo dài mênh mông, mái ngói phía trên còn làm bằng ngọc lưu ly.
Trên tấm bảng màu vàng thật lớn ngoài cửa có khắc một dòng chữ đầy khí thế——
"Chư Thần Điện Đường!"
Lâm Dạ chấn động.
Sau đó chợt phát hiện, bên ngoài tòa "Chư Thần Điện Đường" này thình lình xuất hiện một tấm bia dựng thẳng đứng!
Trên tấm bia có khắc một dòng chữ: "Muôn đời một đế, chư thần chí tôn! Thiên Khải đại đế, nơi hồn trở về!"
Thiên Khải đại đế!
Là vị hoàng đế tồn tại ở kỷ nguyên Thái Cổ, người từng lãnh đạo chư thần đi trấn áp quần ma, hùng dũng chiến đấu mãi cho đến khi Lục địa Thái Cổ sụp đổ đó sao?
Theo truyền thuyết thì vào lúc kỷ nguyên Thái Cổ kết thúc, Thiên Khải đại đế đã ngã xuống, thần tính phân tán hóa thành hàng loạt bảo vật và công pháp.
Giúp vô số võ giả loài người mở ra thời đại huy hoàng cho nhân loại.
Thì ra Chư Thần Điện Đường là nơi linh hồn Thiên Khải đại đế trở về!
Ầm ầm!
Từ trong Chư Thần Điện Đường đột nhiên xuất hiện một dòng sông lấp lánh ánh vàng.
Bên trên dòng sông ánh vàng đó bỗng ngưng tụ nên một bóng dáng vừa cao to lại uy nghiêm!
Thứ đập vào mắt hắn đầu tiên là cả thân giáp vàng của người nọ.
Đó là một người đang đứng thẳng, tay cầm trọng kiếm, con ngươi lộ rõ vẻ lạnh lùng.
Vừa nhìn đã biết đây là một vị quân vương không thể khinh nhờn!
Thần thức của Lâm Dạ lại chấn động lần nữa!
Ánh sáng phát ra từ dòng sông đó bay lên rồi hóa thành một vòng sáng màu vàng, trôi nổi phía sau người khổng lồ mặc giáp vàng kia.
Bên trong dòng sông còn có một bánh xe nước màu vàng thật lớn khắc đầy phù văn tối nghĩa, trông vừa huyền bí lại tinh tế đẹp đẽ.
Một dòng tin tức chợt tràn vào đầu Lâm Dạ!
"Võ Hồn Thần Đế! Cửu phẩm! Gọi là... Thần Hồn?!"
"Người khổng lồ mặc giáp vàng này là một võ hồn! Hơn nữa còn là một võ hồn có phẩm cấp cao nhất, Thần Đế cấp cửu phẩm!
Nó tên là... Đế Thiên!"
Võ hồn đại diện cho thiên phú và thực lực của võ giả.
Võ hồn có năm cấp: Huyền Binh, Chiến Tướng, Bá Quân, Thiên Vương và Thần Đế.
Mỗi cấp lại có cửu phẩm.
Thần Hồn Đế Thiên là võ hồn mạnh nhất! Thiên phú của võ hồn này-- Vô Thượng Đế Lệnh!
Có thể nắm trọn thiên hạ, chỉ huy vạn vật, khống chế và luyện hóa mọi linh hồn!
Võ hồn Thanh Mâu Bạch Hổ mà Lâm Dạ thức tỉnh chỉ mới là võ hồn Chiến Tướng cấp nhị phẩm nhưng bao nhiêu đó đã được xem là thiên tài!
"Không đúng!"
Lâm Diệp hoàn hồn lại từ cơn kinh ngạc: "Thần Hồn Đế Thiên này có vấn đề? Hình như trạng thái của nó đang cực kỳ suy yếu!"
Ong… Ong...
Thần Hồn Đế Thiên đột nhiên xoay người phát ra một hồi chấn động!
Bánh xe vàng trên dòng sông phía sau lưng hắn ta cũng phát ra từng tầng kim quang sáng chói!
Rầm Rầm!
Đây chính là Thiên Địa Tinh Nguyên!
Thiên địa có tinh hoa, từ từ tôi luyện sẽ trở về nguyên dạng ban đầu!
Tu luyện võ đạo chính là con đường hấp thu Thiên Địa Tinh Nguyên rồi tích tụ lại ở đan điền, sau đó hóa thành huyền khí!
Cho nên, cảnh giới đầu tiên của võ đạo mới gọi là Huyền Nguyên Cảnh!
Tất cả vết thương trên người Lâm Dạ đồng loạt biến mất trong chớp mắt.
Máu thịt tái tạo lại như cũ, huyền khí trong người cũng hừng hực trở lại!
Huyền Nguyên Cảnh Ngũ Trọng Thiên!
Huyền Nguyên Cảnh Lục Trọng Thiên!
Đột phá! đột phá!
Xương cốt nối liền, máu thịt lành lặng như cũ!
Ầm ầm!
Lâm Dạ bật người nhảy lên, sau đó lại nặng nề đáp xuống làm cả mặt đất rung chuyển.
Cách đó không xa Diệp Nguyên Thanh bất ngờ quay đầu lại, kinh ngạc nói: "Chó con, ngươi còn sống sao?"
Không chỉ còn sống!
Mà sức lực cũng đã hồi phục trở lại!
Một tiếng gầm giận dữ vang lên, võ hồn Thanh Mâu Bạch Hổ xuất hiện trôi nổi sau lưng Lâm Dạ.
"Diệp Nguyên Thanh, để lại cái mạng chó của ngươi đi!"
Lúc này thù hận trong mắt Lâm Dạ đã tăng cao đến cực điểm, nghiêm nghị quát lên.
“Không hổ là đồ đê tiện do lão binh nuôi ra, vừa ghê tởm lại vừa cứng đầu!”
Diệp Nguyên Thanh cưỡi trên Huyết Tình Ô Đề Mã chợt xoay người giơ cao cây thương dài sau đó bộc phát ra huyền khí bức người!
Cây thương giống như tia sét bắn thẳng về phía Lâm Dạ.
Thần Hồ Đế Thiên tại hồn phủ trong trong đầu Lâm Dạ hơi chấn động.
Một dòng tin tức mạnh mẽ chợt tràn vào ý thức của hắn.
Đó là một bộ công pháp võ đạo cực kì mạnh mẽ!
Lâm Dạ lập tức lĩnh hội được nó!
"Đại Đế Khai Sơn!"
Hai tay hắn siết lại rồi bật người nhảy lên.
Cả hai nắm đấm mạnh mẽ tựa như búa tạ giáng từ trên cao xuống!
Vầng sáng sau lưng Thần Hồn Đế Thiên không ngừng xoay tròn, một luồng ánh sáng màu vàng từ trong vầng sáng bay ra rồi ngưng tụ trên nắm đấm của Lâm Dạ.
Bao bọc bên ngoài nắm đấm của hắn, tạo hình trông hệt như cây chùy của các vị thần.
Ầm!
Cây thương đen đối diện lập tức bị đập nát rồi nổ tung thành từng mảnh!
Diệp Nguyên Thanh vừa sợ vừa tức giận, gã ta lại rút ra một thanh trường kiếm rồi nhảy lên ngựa, cánh tay vung lên chém ra một nhát kiếm.
"Vạn Diệp Phi Sát!"
Ánh kiếm tung bay tứ phía tựa như hàng ngàn phiến lá sắc bén.
Cuối cùng lại gom thành một khối hình cầu bao phủ toàn thân Lâm Dạ.
Có điều không bao lâu sau, khối cầu này đã bị người bên trong mạnh mẽ xé toạc!
Cả người Lâm Dạ đầy máu bước ra, hệt như một Ma Thần lao ra chém giết.
Mặt mày Diệp Nguyên Thanh nhanh chóng biến sắc, gã ta hét lớn một tiếng, một làn sương mù đen đặc tuôn ra từ đỉnh đầu của gã.
"Vân La Ngũ Phong!"
Trong màn sương mù có một chiếc la bàn cực lớn không ngừng quay tròn.
Từ mép la bàn lại nhô ra năm đầu răng cưa sắc nhọn!
Võ hồn loại binh khí!
Rẹt rẹt...
Không khí không ngừng xoắn lại rồi nổ tung, phát ra hàng loạt tia lửa điện.
Lâm Dạ lại đấm tới một đấm nữa!
Đại Đế Khai Sơn!
Ầm--
Võ hồn Vân La Ngũ Phong rốt cục cũng bị một quyền này đánh đổ!
Một luồng sáng màu vàng tuôn ra, hóa thành một vòng tròn không ngừng chuyển động sau đó hung hăng bao trùm lấy đầu của Diệp Nguyên Thanh.
Phốc phốc!