Từ sau khi biết ngài Phó còn độc thân, tình cảm của Little đối với ngài Phó đã thay đổi rất lớn. Cô không hiểu sao bản thân lại trở nên e thẹn như vậy, cô không dám nhìn thẳng ngài Phó, sẽ liếc nhìn trộm ngài, nhưng cứ dè dặt sợ bị ngài phát hiện. Tóm lại cô cảm thấy khó hiểu lắm, chẳng phải mình cứ hành động như bình thường ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài thì sẽ vô tình thấy ngài Phó hay sao, chỉ là vô tình thôi mà, ngài Phó cũng không nghĩ gì đâu mà. Đúng thế, ngài còn bận suy nghĩ chuyện của ngài mà, ngài làm gì có thời gian mà để ý mình đang nghĩ gì mà lại nhìn ngài như vậy chứ. Đúng thế, sao mình phải e thẹn. Dù sao thì đó là do ngài Phó cứ đi qua đi lại trước mặt mình chứ không phải mình cố ý chạy tới ngắm ngài Phó đi.
Nghĩ như vậy, cô không còn cảm thấy ngại ngùng nữa, đường đường chính chính ngẩng đầu nhìn ngài Phó đang đi lại hút thuốc thỉnh thoảng ngài lại nhăn mặt lại một chút. Cô cứ như vậy chăm chú nhìn, khóe miệng không biết từ lúc nào giơ giơ lên, nhìn như mất hồn mất vía vậy. Nụ cười trên khuôn mặt mang theo chút ôn như cùng sủng nịch khó được.
Bỗng nhiên, ngài Phó tiến lại gần khung sắt, Little giật mình lập tức lấy lại tinh thần, cô đứng dậy chạy ra ngoài, cô nghĩ ngài có việc cần phân phó. Cô trông rất khẩn trương như sợ rằng nếu chậm một chút thì cô sẽ bỏ lỡ điều gì đó vậy.
Little tiến lại gần cửa sắt, tiến gần về phía ngài Phó, tim cô bất giác đập nhanh hơn, cô không biết bản thân đang mong chờ điều gì, chỉ là nhìn người đàn ông trước mặt cảm thấy thật muốn chạy lại và sà vào lòng ngài.
Thấy Little lại gần, ngài Phó mới bảo Little hãy đóng cửa và cùng ra về vì mọi người đã về hết rồi.
"Cô hãy đóng cửa rồi cùng về nhé."
Cùng về.. Cùng mình đi về sao? Về đâu cơ? Gì vậy? Cùng về là sao? Little ngớ người một lúc rồi mới hiểu ra ý tứ của ngài Phó. Thì ra là kêu cô đóng cửa sớm rồi đi về. Cô ám đạo chính mình nghĩ gì không biết. Miên man suy nghĩ.
Little cười vui vẻ và nói đồng ý.
Cô cảm thấy ngày hôm nay thật lạ, cảm giác không chỉ có bản thân mình khác thường mà ngài Phó cũng thật khác thường. Ngài cần phân phó gì thì chỉ cần gọi điện thoại nội bộ cho cô là được rồi mà, có cần phải gặp trực tiếp rồi nói không.. Không được, mình đang nghĩ gì thế này, đừng miên man suy nghĩ nữa, chẳng qua ngài Phó tiện đi ra ngoài hút thuốc nên mới lại đây nói, với lại nói trực tiếp cũng dễ hơn là nói qua điện thoại mà.. Hừ, đi đóng cửa.
Little đi đóng cửa. Lúc đi qua ô cửa sổ nơi có thể nhìn thấy phòng làm việc của ngài Phó, cô nhìn qua và thấy ngài Phó cũng đang từ phòng làm việc nhìn ra cửa. Ánh mắt chạm nhau cô vội vàng thu hồi tầm mắt rồi quay người đi thẳng như không nhìn thấy gì giống nhau. Cô không thể hiểu nổi hôm nay bản thân cô bị làm sao mà lại phản ứng mạnh với ngài Phó như vậy. Đây không phải chỉ là chuyện bình thường thôi sao, mỉm cười rồi gật đầu một cái là được rồi. Ngài Phó có nghĩ cô ghét ngài nên khi nhìn thấy ngài mới vội vàng tránh đi như tránh tà vậy không nhỉ. Little muốn nhảy xuống hố quá.
Sau khi đóng cửa xong, cô thay đổi đồng phục thành quần áo bình thường, vẫn chưa thấy ngài Phó đi ra, cô tiếp tục nán lại để đợi ngài Phó cùng về. Khi ngài Phó bước ra khỏi tòa nhà, hướng phía Little đi tới, vẫn là dáng vẻ ấy với bộ vest đen lịch lãm, Little cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt, cảm giác không thể thở nổi.
"Đi thôi, chúng ta cùng về nào."
Cô nhìn ngài mà cứ như bị mất hồn vậy, cứ ngây ngẩn đứng đó nhìn theo ngài Phó, ngài Phó ra cửa, thấy Little vẫn đứng ở đó ngây ngẩn mới lại gọi làm cô lấy lại tinh thần vội chạy theo ngài.
Little đi theo phía sau ngài Phó, cô lấy tay che lại trái tim. Đã không còn rào cản nào ngăn cản Little thích ngài Phó, tình cảm cô dành cho ngài hiện giờ có lẽ chính là tình yêu. Little nhận thức được điều này, bởi vì trước đây cho rằng ngài Phó đã có gia đình nên cô không dám đi quá giới hạn, chính là bây giờ biết ngài vẫn còn độc thân cô sẽ không ngần ngại yêu ngài. Little nhìn theo bóng lưng đĩnh đạc ấy, thầm khắc ghi trong lòng bóng dáng ngài Phó. Họ đi đến bãi đỗ xe, ngài Phó và Little chào tạm biệt rồi ra về.