Anh ngỡ chung đôi kề bước sẽ sớm khiến mình chung nhà thật mau
Nên mỗi ngày gửi tâm tư vào một chút nhưng tất cả do tự anh tạo ra nên nhận lại niềm đau
Chỉ vì cố chấp nên anh vẫn cứ nghĩ đây là yêu. Ngôn Tình Sắc
Em vui với anh nhiều lúc nhưng không bao giờ hỏi how I feel
Anh nói anh ổn nhưng khi một mình đêm đen
Căn phòng tràn ngập hơi men
Tỉnh trí tự nhủ quên em nhưng lòng vẫn không thể quên em"
- Kỳ vọng sai lầm-
Nghe bài hát này nước mắt Little cứ tuôn dài. Giấc mơ thật dài đã qua đi, Little tỉnh mộng và nhận ra ngài Phó đã rời khỏi nơi này. Ngài đã đến đất nước Nhật Bản mà ngài luôn yêu thích.
Ngài đi nhưng không hề chào tạm biệt Little, cô thực sự rất buồn, cô thực sự không quan trọng với ngài đến vậy sao? Ngài không thể chờ thêm một ngày nữa sao? Chỉ một ngày thôi..
Little tỉnh mộng, chẳng có bạn nhảy nào cả, chẳng có lời tỏ tình hay lễ cưới nào cả, tất cả chỉ là ảo mộng Little tự mình thêu dệt lên. Chỉ là những ảo mộng đó quá đỗi chân thực lại quá đỗi đẹp đẽ, Little chưa từng nghĩ sau khi ra khỏi giấc mộng cô lại đau lòng đến thế này. Trong cô chỉ còn lại những đau lòng cùng nuối tiếc.
Những mốc thời gian kia là có thật, chỉ là Little lại không hành động như những gì cô nghĩ, chính vì thế cô vì quá hối hận nên mới tự đắm chìm trong ảo mộng để quên đi thực tại.
Nhớ lại ngày đó, khi ngài Phó bảo cô đóng cửa rồi cùng về, cô nhìn thấy lông mi rơi trên mặt ngài Phó, cô đã nghĩ cô sẽ giơ tay lên nhặt giúp ngài nhưng cô lại không dám.
Khi thấy ngài Phó đi lại hút thuốc, cô đã suy nghĩ xem ngài Phó đối với cô thế nào, nhưng rốt cuộc cô không hề ra hỏi ngài Phó, do đó không hề có chuyện xảy ra sau đó là cái hôn má. Cô không hỏi nên những nghi vấn về tình cảm của ngài Phó đối với cô cứ quẩn quanh trong đầu cô, Ngài Phó cũng vì thế mà không biết cô có tình cảm với ngài.
Còn câu chuyện về chiếc áo và lời đề nghị ngài Phó không hút thuốc.. Cô chính xác đã nghĩ như thế, nhưng cô không hề hành động như vậy, cô đã rất mong chờ cảm nhận của ngài Phó nhưng rốt cuộc cô có mặc chiếc áo đó đến gặp ngài đâu.
Trong lòng cô suy nghĩ rất nhiều, những suy nghĩ cũng vô cùng táo bạo, nhưng cô không hề thực hiện được những gì mình nghĩ. Cách cô biểu hiện ra bên ngoài trái ngược hoàn toàn với những gì cô nghĩ. Đó là lý do hết lần này đến lần khác cô đánh mất cơ hội để tiến thêm một bước đến gần ngài Phó.
Thời điểm Lễ quốc khánh có lẽ chính là mốc thời gian khiến Little cảm thấy hối hận nhất. Cô thực sự cảm thấy hối hận cùng tiếc nuối. Nếu cô ngỏ lời mời ngài Phó cùng đi, nếu cô tham gia bữa tiệc thì có lẽ ngài Phó sẽ nói với cô rằng ngài sẽ rời đi vào tuần sau, thì Little có lẽ sẽ không nghỉ phép về quê mà sẽ ở lại chào tạm biệt ngài. Dù cô không thể làm được bất cứ chuyện gì trước đó thì việc cô có thể chào tạm biệt ngài sẽ khiến cô cảm thấy đỡ hổ thẹn cùng tự trách một chút.
Lúc cô trở lại làm việc và nghe được người chị cùng phòng làm việc nói rằng ngài Phó đã rời đi, cô đau lòng vô cùng, cô thật sự đã thấy rất hối hận, cô đáng lẽ nên tham gia bữa tiệc kia, như thế thì cô ít nhất có thể lưu giữ một chút kỷ niệm với ngài Phó và để ngài có chút kỷ niệm với cô. Nhưng rốt cuộc mọi thứ đều đã kết thúc, Little rốt cuộc chẳng có gì cả. Ngài Phó đã đi rồi..
Giấc mơ đã tàn, còn lại chỉ là kỷ niệm, Little vẫn làm việc ở đó, vẫn là những công việc buồn tẻ hàng ngày, chỉ khác là không còn ngài Phó nữa, không còn ai đi đi lại lại ngoài kia hút thuốc rồi đăm chiêu suy nghĩ nữa, cũng không còn ai ghé vào chào rồi cười vui với cô..
Thế giới bỗng chốc như sụp đổ trước mặt Little. Nước mắt cô cứ tuôn rơi, cô khóc trong vô vọng. Cô gái nhỏ đáng thương khóc đến đôi mắt đỏ hoe. Khóc xong cô dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.
"Mình lỡ yêu thương một người say đắm nụ cười
Dù biết trước sẽ không thể nào
Ở đằng sau bầu trời gió mưa gào
Kỳ vọng như thế nào
Chẳng thể ở bên cạnh em những tháng ngày dài
Cố chấp biết mình sai
Vì anh có một nơi phải quay về
Nơi đây chẳng có em chỉ có những mong chờ?"
Sáng hôm sau tỉnh lại, Little vẫn như thường lệ thực hiện những kế hoạch đã vạch ra từ trước, đến buổi chiều vẫn đi làm như bình thường. Cô trông không còn vui vẻ như trước nữa, trên mặt cô lạnh tanh không một biểu cảm. Kết thúc công việc lại về nhà. Ngày qua ngày lặp đi lặp lại chuỗi ngày tẻ nhạt vô vị.
"Chẳng một ai quan tâm em đâu em ơi, nên em chớ rơi lệ
Hứa rằng em sẽ vui lên dẫu không ai đón đưa về
Buồn làm chi em ơi mọi muộn phiền giờ thành chuyện cũ qua rồi
Họ đã quên, em còn nhớ chi em ơi."
Là do em xui thôi.
Hết