“A….” Đau, anh vẫn giống như mười năm trước, mỗi lần lâm trận là chỉ biết xông thẳng về phía trước, làm cô đau không chịu được, so với tên khốn kiếp Lý Thượng đầy tư thế đa dạng kia, thật sự không cách nào so sánh, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cô bỏ anh.
Trong tích tắc cô nhớ tới lời nhận xét mình như con cá chết của tên khốn Lý Thượng kia, nháy mắt cô lập tức căng thẳng, như muốn chứng minh rằng mình không phải là cá chết, cô chủ động cong eo lên tiếp nhận ɖu͙ƈ vọng của anh, đôi tay trắng nõn ôm lấy vòm lưng rộng lớn của anh, thậm chí ngay cả đôi chân thon dài cũng vòng trọn thắt lưng anh, như đang mời gọi, hối thúc động tác của anh nhanh hơn.
Cung Thuỵ Thần nương theo động tác cúi đầu xuống hôn cô, Lăng Nhược Tịch sớm đã không còn là cô gái ngây ngô bị hôn đến thở không được trước kia nữa, anh ngậm lấy môi cô, cô lại ngoan ngoãn há miệng ra, sau đó ʍút̼ lấy cái lưỡi tham lam của anh, ɭϊếʍ láp thật cẩn thận, Cung Thuỵ Thần giống như rất thoải mái hừ một tiếng, Lăng Nhược Tịch nhận được sự cổ vũ càng ra sức ɭϊếʍ ʍút̼ cái lưỡi của anh.
Lưỡi nhỏ quấn quýt lấy nhau đến tê dại, càng tăng thêm kϊƈɦ thích, Cung Thuỵ Thần ra sức hung hăng đâm vào người cô, mạnh mẽ rút ra rồi lại dùng sức đâm vào, từng cái cắm vào đút ra ấy hưng phấn khai phá động hoa của cô, quy đầu thô to cắm thẳng vào động. Cảm giác đau đớn mang theo tê dại cùng kɧօáϊ cảm chồng chất tràn đầy, một bước đẩy cô lên đỉnh của sự sung sướиɠ.
“A, Không cần, em không….Á….” Sung sướиɠ mãnh liệt tràn đến mang theo một lượng mật dịch từ trong hoa tâm trào ra, cọ rửa đỉnh quy đầu của anh, vách thịt bên trong run rẩy hút chặt lấy ɖu͙ƈ vọng của anh không muốn buông tha, thịt non trong lúc cao trào thắt chặt lại như trăm ngàn cái miệng nhỏ ngậm lấy thô dài to lớn của anh.
“Ưm….” Kɧօáϊ cảm lớn đến như vậy, làm cho Cung Thuỵ Thần không tự chủ được rêи rỉ thành tiếng, cô cũng cao trào? Bọn họ kết hôn đến giờ cũng đã hơn một tháng, đây là lần đầu tiên cô nằm dưới thân anh mà lên đỉnh, lúc trước, mặc kệ anh ra sức làm cô thế nào, cô cũng chỉ mang bộ dạng đau khổ không chịu được, cau mày mím môi, chịu đựng anh, mặc cho anh đòi hỏi, làm cho anh chịu đả kϊƈɦ rất lớn, không ngờ đêm nay cô lại nhiệt tình đến kỳ lạ, còn ở dưới thân anh cao trào, đều này làm cho Cung Thuỵ Thần mừng như điên, cúi đầu hôn lấy cái miệng nhỏ xinh khẽ hé mở của cô, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt mơ màng của cô, anh đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
Có phải cô xem anh thành người khác? Nhớ đến lúc trước khi cưới cô đã bỏ trốn, mà một tháng này cô vẫn luôn lạnh nhạt kháng cự, trong lòng anh không khỏi sinh ra tức giận, ánh mắt của anh lập tức đanh lại, đưa tay cầm lấy một con thỏ trắng của cô, ngón trỏ và ngón cái chụm lại, ngắt véo, xoa nắn, lôi kéo đỉnh hồng đang thẳng đứng của cô, lại dùng móng tay không ngừng khảy nụ hoa.
“A… Đừng mà… Đau lắm….” Đau đớn nơi ngực làm cho Lăng Nhược Tịch từ trong cao trào hoàn hồn lại, cô hét to lên nắm lấy bàn tay anh đang ở trêи ngực mình, đôi mắt vô cùng đáng thương nhìn anh.
Cung Thuỵ Thần bị cô nhìn đến chấn động, lập tức thả lỏng lực ngón tay, bắt lấy thỏ trắng của cô nhào nặn thành đủ loại hình dáng mà anh thích, vừa xoa, vừa nắn, ra lệnh cho cô “Nói, bây giờ người đang chơi em là ai? Gọi tên tôi.”
Lăng Nhược Tịch nghe những lời hạ lưu từ miệng anh không khỏi sửng sốt, há hốc mồm nhìn anh. Trong trí nhớ của cô, Cung Thuỵ Thần từ trước đến giờ vẫn luôn mang dáng vẻ lạnh như băng, cho dù đang ở trêи giường, anh ngoài việc đè cô ra làm, dường như cho đến tận bây giờ chưa từng nói qua những lời như vậy. Có lẽ do cô trọng sinh quay về, cho nên có nhiều chuyện đã không còn giống như cũ.
Cô sửng sốt một hồi, vẻ mặt kinh ngạc của cô lại làm cho Cung Thuỵ Thần hiểu lầm vừa rồi thật sự cô đã xem anh thành người đàn ông khác, anh không khỏi tức giận trong lòng.
Giống như để trút giận, anh lật người cô lại, để cô nằm úp sấp, quỳ gối trêи giường, rồi từ phía sau, anh đẩy mạnh vào, điên cuồng làm cô.
Động tác điên cuồng của anh làm cho đầu óc Lăng Nhược Tịch trống rỗng, căn bản không nhớ được anh vừa mới hỏi gì, thân thể cô vừa mới qua cao trào, run rẩy không thôi, không ngừng kêu lên đầy quyến rũ.
“Á… Sâu qua… Á… Chậm một chút… Chậm một chút…Á… Không được… Đừng mà…”
Tiếng rêи rỉ trêи giường khó có được của cô, Cung Thuỵ Thần càng nghe càng thấy bốc lửa, hận không thể cứ như thế này làm chết cô. Bàn tay anh nắm chặt eo thon của cô, sức phát ra không thể thu lại, nhanh chóng cùng mạnh mẽ chọc rút cô liên tục, bạch bạch không ngừng. Thân thể chạm vào nhau vang lên tiếng nước xì xèo, một lượng nước mật từ bên trong vẩy ra ngoài, đọng trêи ga giường màu xanh lam, làm ướt một mảnh lớn.
Tuy rằng đã có hơn mười năm kết hôn, chuyện vợ chồng trêи giường đã thành thói quen với Lăng Nhược Tịch, nhưng thân thể hiện tại này cũng chỉ là cô dâu mới cưới hơn một tháng, hơn nữa lúc trước cô có mâu thuẫn với Cung Thuỵ Thần, không muốn sống cuộc sống vợ chồng cùng anh, đêm nay, Cung Thuỵ Thần đi xã giao bên ngoài uống say về lại ép buộc cô quan hệ.
Tính cả đêm tân hôn, hai người quan hệ không quá năm lần, còn là do Cung Thuỵ Thần nhịn không được, không cho cô từ chối, cứ thế đè cô ra làm.
Thân thể này của cô vốn rất mẫn cảm, chịu không được sự mạnh mẽ của anh, rêи rỉ một hồi lâu, cả người nhũn xuống, nằm trêи ga giường màu xanh lam, theo động tác cuồng dã của anh mà ê a ư a….
Cung Thuỵ Thần nghe tiếng rêи rỉ của người bên dưới, trong lòng lại dâng lên lửa nóng, vừa buồn bực vừa đau lòng, anh nắm chặt lấy vòng eo thon nhỏ của cô, cong thắt lưng đẩy đưa, cắm thật sâu vào trong, hung hăng làm cô, anh không khỏi sướиɠ kɧօáϊ, lập tức phát ra tiếng gầm nhẹ.
Nụ hoa nhỏ bé của Lăng Nhược Tịch bị vật to lớn của anh chà đạp, theo động tác ngày càng hung hăng của anh, thỉnh thoảng đoá hoa co rút run rẩy “Hu hu…” Cô vừa đau, vừa mệt, lại vừa sợ, bị anh cắm làm đến chết đi sống lại, bất lực lắc lư cái ʍôиɠ trêи giường khóc hu hu. Cuối cùng không chịu được đòi hỏi của anh, ngay trêи đỉnh cao trào cô đã ngủ thϊế͙p͙ đi…
Cũng không biết qua bao lâu, Cung Thuỵ Thần mới tận hứng, anh xoay người rời khỏi cơ thể cô, thở hổn hển nằm bên cạnh cô, quay đầu lại nhìn cô gái nhỏ hôn mê không nhúc nhích, nhìn gương mặt nhỏ nhắn còn lắm lem vệt nước mắt, bất đắc dĩ thở dài, vẻ mặt đầy phức tạp, kéo chăn sang đắp cho cô…