Ổn định tâm trạng, Lăng Nhược Tịch nhìn thời gian đã qua sáu giờ sáng, cô quyết định về phòng thay quần áo rồi đến gọi Mạc Viễn đi ăn sáng. Ăn sáng xong cũng nên bắt đầu công việc thôi.
Lúc Lăng Nhược Tịch đi ngang qua phòng Mạc Viễn, cửa phòng anh đột ngột mở ra, vừa vặn Mạc Viễn cũng chuẩn bị ra ngoài, cả hai đều ngạc nhiên nhìn nhau.
Mạc Viễn thấy cô đang mặc một bộ đồ thể thao, tò mò hỏi: “Cô đi ra ngoài làm gì sớm vậy?”
“Tôi có chút khó ngủ nên đi ra ngoài xem mặt trời mọc, cực kỳ đẹp luôn, anh xem, tôi còn vẽ lại này.” Lăng Nhược Tịch vừa nói vừa lấy bảng vẽ trong balo ra đưa cho anh, như dâng vật quý lên cho Mạc Viễn.
Mạc Viễn nhận lấy giấy vẽ trong tay của Lăng Nhược Tích nhìn nhìn rồi nói: “Quả thật rất đẹp, hay là ngày mai cho tôi đi cùng, tôi cũng muốn đi xem.”
“Được!” Lăng Nhược Tịch sảng khoái nhận lời.”Đúng rồi, anh định đi ăn sáng sao? Đợi tôi một chút, tôi đi thay quần áo rồi đi chung nha.”
“Được, vậy tôi ở phòng đợi, khi nào cô xong thì sang gọi tôi.” Mạc Viễn nói rồi liền quay lại phòng.
“Được lát sau gặp.”
“Lát sau gặp.”
Mạc Viễn quay về phòng thì nhận ra mình chưa trả lại tập tranh cho Lăng Nhược Tịch, vì thế anh thuận tay mở trang tiếp theo.
Đây là trang phục cô thiết kế.
Mạc Viễn cẩn thận xem một hồi, không khỏi gật đầu, cô đã thật sự tiến bộ rất nhiều, nếu ban đầu cô chỉ thiết kế nhưng không kèm thêm hội họa, thì bây giờ, cô đã biết cách dung hợp hai thứ này lại với nhau, chỉ có vài tháng ngắn ngủi mà đã làm được như vậy thì quả đúng là kì tích.
Tuy rằng thiết kế còn chưa đủ thành thục, nhưng kết cấu rất tốt, lại giàu xúc tích, tin chắc rằng chỉ cần qua rèn luyện cô nhất định sẽ có thể phát huy khả năng của mình. Đối với Lăng Nhược Tịch, Mạc Viễn có cảm giác anh hùng gặp anh hùng, thật tình muốn rèn luyện mài dũa cô.
Giờ phút này đây, Lăng Nhược Tịch ở trong phòng kế bên cũng không thể ngờ được những ngày khổ cực của cô sắp đến, nhưng cho dù cô có biết thì cô cũng vui vẻ chấp nhận, dù sao Abne dạy cho cô cũng là chuyện mà nhiều người nằm mơ cũng không được.
Sau khi thay quần áo, Lăng Nhược Tịch đi sang gõ cửa phòng Mạc Viễn, hai người cùng đi ăn sáng, bắt đầu ngày làm việc đầu tiên, bọn họ sắp xếp lịch trình tương đối kín kẽ, buổi sáng đến nơi buôn bán tơ lụa, tìm kiếm mặt hàng thích hợp, buổi chiều đến phường dệt học hỏi.
Tuy rằng ở thành phố họ cũng có thể mua được tơ lụa nhưng lại không đầy đủ như ở thành phố S, chất lượng cũng không tốt bằng nơi này, Mạc Viễn muốn tìm hiểu xem tơ lụa ở đây được dệt ra như thế nào.
Đây cũng là một trong những tính khí kì quái của Mạc Viễn, anh ta thích đi khắp đại giang nam bắc, lùng tìm các loại hàng, sau đó học được cách chế tác, thậm chí nhà của anh còn có vài máy dệt loại nhỏ, có thể làm ra thật nhiều loại hàng khác nhau.
Hai người như ngựa không dừng chân, chạy suốt cả ngày, tìm được thật nhiều loại hàng khan hiếm, tất cả đều được đóng gói gửi về. Lăng Nhược Tịch đã lâu không có đi bộ nhiều như vây nên có chút mệt, cơm chiều chỉ qua loa một miếng rồi muốn lên phòng nghỉ ngơi.
Cô đang muốn trở về phòng thì bị Mạc Viễn đột nhiên gọi lại: “Lăng Nhược Tịch, chờ chút.”
Lăng Nhược Tịch tò mò xoay người sang, chỉ thấy anh tiến lên hai bước, không biết lấy đâu ra giấy vẽ, đưa cho cô, nói: “Giống như bảng vẽ này, cô vẽ thành mười mẫu giống nhau, ngày mai đưa cho tôi” Nói xong cũng không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của cô, xoay người mở cửa trở về phòng.
Lăng Nhược Tịch nhìn bảng vẽ trong tay không khỏi mặt nhăn mày nhíu, cái này không phải là “Mặt trời mọc” mà sáng nay trong lúc linh cảm tràn đầy cô đã vẽ ra sao?
Làm sao lại vào tay Mạc Viễn, đã vậy còn muốn cô vẽ hẳn mười bức, ngày mai phải giao cho anh ta, này không phải muốn cô đi chết sao? Anh ta đang muốn tra tấn mình sao?
Cô không hiểu được mình chọc phải anh ta khi nào, ngày hôm nay không phải ở chung rất hòa bình sao, nói lật mặt là lật mặt như vậy.
Lăng Nhược Tịch khổ não không hiểu được, đột nhiên lóe ra suy nghĩ: Chẳng lẽ Mạc Viễn đang muốn rèn luyện mình, anh ta muốn dạy cho mình sao!? Sư phụ của Da Vinci lúc đầu cũng cho ông ta vẽ toàn là trứng gà, chẳng lẽ Mạc Viễn cũng muốn dùng cách này dạy dỗ mình? Càng nghĩ càng có khả năng, chứ khi không vô duyên vô cớ anh ta lại bảo mình vẽ một lần mười mẫu giống y chang nhau.
Có suy nghĩ này Lăng Nhược Tịch vui đến mức muốn nổ tung, cô cực kì kích động định chạy đến đạp cửa phòng anh ta ra, nhào đến tặng cho anh ta một cái ôm thật chặt.
Chẳng qua cô không muốn với bộ dạng điên điên khùng khùng này của mình sẽ dọa sợ người ta, cho nên cố gắng nhịn xuống. Bay nhanh vào phòng, ngửa mặt lên trời cười một trận thật sảng khoái.
Cười đã đủ rồi, đến khi lấy giấy ra bắt đầu vẽ, đột nhiên cô xúc động muốn khóc. Cái này so với vẽ trứng gà của Da Vinci quả thật còn khó hơn. Ngay lúc này cô không có chút cảm tưởng nào cả, mười mẫu giống nhau như vậy chắc muốn ép cô chết mất.