“Nói như vậy có chút không công bằng.” Mạc Viễn nghe vậy nhíu mày nhìn cô, giống như muốn nhìn thấy điều gì đó trên gương mặt cô.
Lăng Nhược Tịch sửng sốt, lập tức phục hồi tinh thần lại, miễn cưỡng cong khóe miệng mỉm cười nói: “Tôi chỉ là đột nhiên nhớ đến câu thơ này, tùy tiện nói cho vui thôi.” Cô đã lâu rồi không còn nhớ đến Lý Thượng sao đột nhiên hôm nay lại nhớ? Là vì cãi nhau với Cung Thụy Thần sao? Lăng Nhược Tịch đột nhiên phiền muộn, cô sợ Cung Thụy Thần cuối cùng cũng sẽ giống Lý Thượng phản bội mình.
Mạc Viễn nhìn trong mắt cô đột ngột xuất hiện đau thương, có chút kích động muốn mở lời an ủi cô, lại nghĩ cô và mình không quá quen thuộc để có thể tâm sự, cho nên miễn cưỡng thu hồi cảm xúc, nhấp một ngụm trà, tránh sang chuyện khác: “Đúng rồi, lịch trình ngày mai cô đã xem chưa?”
Lăng Nhược Tịch nghe anh nói đến công việc, lập tức lên tinh thần, đem phiền muộn trong lòng ném ra sau đầu: “Ờ, đã xem qua, tơ lụa và hàng thiêu của thành phố S là cực phẩm, nếu như có thể đem chúng vận dụng vào chủ đề lần này, tôi tin chắc thành công không nhỏ đâu, hơn nữa phong cảnh ở đây hoài cổ vô cùng đặc biệt.”
Tiếp theo câu chuyện của hai người chỉ nói về công việc, một người vì có thể để có bản thiết kế mà mất ăn mất ngủ lao vào công viêc, một người thì một lòng tin tưởng trang phục này được sản xuất sẽ mở ra một khoảng trời riêng. Nói đến công việc hầu như hai người bọn họ nói không hết chuyện.
Hai người ngồi mãi đến khi khách sạn đánh chuông mới rời đi, về phòng nghỉ ngơi. Lăng Nhược Tịch vẫn chưa từ bỏ nên vẫn luôn cầm điện thoại xem đi xem lại, đến cùng thì Cung Thụy Thần cũng không có điện đến cho cô, cô nghĩ nghĩ muốn gọi cho anh, nhưng cuối cùng lại thôi.
Hét lớn một tiếng, cô quăng mình trên giường lớn cả người miễn cưỡng một chút cũng không muốn nhúc nhích, cô nhận ra rằng mình rất nhớ anh ấy, cả bộ não dường như lấp kín hình bóng của anh, không có anh bên cạnh, khiến cô cảm thấy khắp nơi đều lạnh lẽo, ngay cả chăn cũng không hề ấm áp, chẳng lẽ đây chính là tương tư sao.
“A…” Lăng Nhược Tịch khổ sở kéo chăn qua, cuộn tròn lại như một bông hoa, nhịn không được than thở, cô mới đi chưa đến một ngày liền cảm nhận được tương tư. Hơn nữa hai người vừa mới cãi nhau ầm ĩ, nếu cô chủ động gọi cho anh, thì cô cảm thấy xấu hổ, mà anh cũng không gọi cho cô, thì ngay cả giọng anh cô cũng không được nghe, nghĩ vậy Lăng Nhươc Tịch cảm thấy quá đau khổ, sớm biết như vậy, cô nên chịu đựng không nên cãi nhau với anh…
Lăng Nhược Tịch trằn trọc, đêm không thể ngủ, khó khăn lắm trời cũng tờ mờ sáng, thật sự là không thể nằm nổi nữa, nghĩ đến phong cảnh xinh đẹp nơi đây, đi ngắm mặt trời mọc có lẽ không tệ, vì thế bật dậy vào phòng tắm, thay đổi quần áo thể thao ra ngoài…
Ra khỏi cửa cô thấy khắp nơi đều là cao ốc, nhìn cũng không ra được cái gì, cô lại không quen thuộc nơi này nên cũng không biết làm sao để có thể đi ngắm mặt trời mọc.
Nhưng có lẽ cô may mắn, đi không quá mấy bước liền gặp một đôi vợ chồng già đang cùng nhau đi về hướng này, Lăng Nhược Tịch chạy nhanh qua, lễ phép hỏi đường.
Đôi vợ chồng già nghe cô nói muốn đi xem mặt trời mọc, bèn lắc đầu: “Cô bé đi muộn rồi, nếu bây giờ đến nơi đó không chừng không thấy được cái gì đâu.”
Lăng Nhược Tịch vừa nghe có chút thất vọng, nhưng nói: “Không sao, chỉ là con không ngủ được nên muốn ra ngoài một chút.”
“À, vậy thì đi theo chúng tôi.” Bà cụ hiền lành nói với cô.
“Dạ.” Lăng Nhược Tịch gật gật đầu, đi chung với họ, vừa đi vừa nói chuyện phiếm
Bọn họ dẫn Lăng Nhược Tịch đi tới bờ biển, lúc này mặt trời đã muốn theo hải triều dâng lên, ánh đỏ toàn bộ mặt nước, hàng trăm cánh chim mồng biển trên không trung, đang bay về phía mặt trời.
Lăng Nhược Tịch tuy không xem được toàn cảnh, nhưng với hình ảnh trước mắt cũng đủ làm cô rung động.
Cô kích động không nói nên lời, trong lòng ngực một cũng dâng lên một nguồn nhiệt, cô muốn đem hình ảnh xinh đẹp này lưu lại.
Sau khi tạm biệt đôi vợ chồng già, cô lập tức mở balo, sau khi tìm kiếm một hồi, thật may, cô có mang theo màu, cọ, và giấy theo, tùy tiện chọn một chỗ ngồi xuống, múa bút vô cùng chăm chú. Vẽ rồi vẽ, linh cảm của cô chợt đến, dùng màu hồng, trắng, xanh làm chủ đạo, thông qua pha trộn làm nên một chiếc váy dài, làn váy được nhuộm chút xanh nước, phần ngực lại hồng như ánh bình minh, đai lưng trắng như hải âu đang dang cánh bay cao.
Khi Lăng Nhược Tịch dừng nét bút cuối cùng, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng vỗ tay: “Người đẹp, cô thật không tệ, có hứng thú đến công ty của tôi hay không, chuyên phụ trách thiết kế quần áo cho tôi?”
Lăng Nhược Tịch hoảng sợ vì giọng nói đột ngột này, vội vàng đem phác thảo ôm trong lồng ngực, xoay người nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông mặc quần áo thể thao màu trắng đang đứng sau lưng cô. Bời vì chênh lệch chiều cao nên cô không nhìn được mặt anh ta, vì vậy ngửa đầu lên nhìn, sửng sốt, trong đầu trống rỗng chỉ còn hai chữ “Yêu nghiệt.”
Đôi mắt đen của anh ta, trong suốt như đá quý, mang theo loại thần thái mê hoặc, đôi mắt phượng thon dài, cằm nhọn, thật là một người đàn ông khiến người ta muốn nổ tung. Hai tay đặt trong túi quần, nhìn cô từ từ nở một nụ cười nhẹ, mê hoặc lòng người.
“Người đẹp nếu như nhận lời đến công ty chúng tôi thì mỗi ngày đều có thể nhìn ngắm tôi thoải mái, thế nào, đồng ý không?” Soái ca tóc đen, nhìn cô bị mình mê hoặc, rất là đắc ý, nhe răng cười, tiến lên từng bước dụ dỗ.
“A… Ấy…” Anh ta đột nhiên tới gần, dọa Lăng Nhược Tịch đang si ngốc cũng nhanh chong kéo não về, vội vàng lui từng bước ra phía sau nói: “Không, không cần, tôi đã có việc làm, gặp lại.”
Sau khi nói xong Lăng Nhược Tịch vội vàng chạy mất. Vừa chạy vừa đỏ mặt xấu hổ, hu hu,thật sự rất dọa người, làm sao có thể nhìn trai đẹp đến ngốc như vậy, cô, cô là người đã có chồng, thế nhưng còn bị đàn ông mê hoặc đến ung cả não, nếu Cung Thụy Thần biết, anh ấy sẽ dạy dỗ cô tới thảm, không được, không thể được, trăm ngàn lần cũng không thể để người khác biết được, là cả mạng người đó.
“Này…” Nhìn cô gái bỗng dưng chạy trốn, anh đẹp trai cũng ngẩn người không hiểu chuyện gì, tại sao cô ấy lại bỏ trốn.