• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái gì? Cục trưởng Đào cũng biết bãi cát đá nhà họ Liễu có vấn đề à?”

Thấy phản ứng của Đào Chính Quân kịch liệt như vậy, Tả Tu hỏi.

"Tất nhiên là tôi biết! Tả thần y, lên xe trước đi, chúng ta vừa đi vừa nói.”

Sắc mặt Đào Chính Quân rất nghiêm túc.

Tả Tu gật đầu, cả nhóm lên xe đưa Hàn Nguyệt về nhà trước, Đào Chính Quân nói: “Tả thần y, bây giờ có phải đi đón Liễu Phi Phi không?”

"Đúng, Liễu Phi Phi đang chờ tôi ở chợ Biên Mậu, tôi và cô ấy là bạn học." Tả Tu nói.

"Tả thần y, cậu có y thuật thần kỳ, nhưng sự kiện trên bãi cá đá đó quá khủng khiếp, tôi đề nghị cậu không nên đi, bởi vì tôi là cậu của Liễu Phi Phi, tôi hiểu rõ tình hình trên bãi cát đá hơn Liễu Phi Phi, nhóc con kia ngang bướng quá, vậy mà con bé còn chưa từ bỏ ý định với cái gia nghiệp rách nát kia!"

Đào Chính Quân đột nhiên cảm thán nói, trên mặt tràn ngập lo lắng.

“Cái gì, ông là cậu của Liễu Phi Phi ư!”

Tả Tu cũng rất kinh ngạc.

"Đúng vậy, bãi cát đá nhà họ Liễu đã xảy ra chuyện, trong đó còn có ẩn tình khác, nói thần bí là do gặp quỷ, trên thực tế là bị người ta âm thầm động tay động chân, Tả thần y có biết vu thuật không?" Đào Chính Quân nói.

“Mấy loại vu thuật này mà Cục trưởng Đào cũng tin sao?” Tả Tu cười nói.

“Y thuật của cậu cũng thần kỳ khó lường, vu thuật là một loại tà thuật, hoàn toàn không có cách nào phá bỏ được.”

"Có người muốn cướp bãi cát đá của nhà họ Liễu, sau khi bị em rể Liễu Tương của tôi từ chối đã âm thầm hạ độc thủ, hiện tại ba bãi cát đá kia chính là nơi nguy hiểm, ai đi vào cũng thập tử nhất sinh, hơn nữa không tìm thấy bất kỳ nguyên nhân cái chết nào."

Đào Chính Quân nói, trong mắt hiện lên một tia kiêng kỵ.

Tả Tu hỏi: "Ông là cục trưởng, đối phương dám ra tay với nhà em rể ông, chẳng lẽ ông không thể bắt người sao?"

Đào Chính Quân bất đắc dĩ nói: "Pháp luật yêu cầu chứng cớ, loại thủ đoạn vu thuật giết người này, thần không biết quỷ không hay, hoàn toàn không tìm thấy chứng cớ, hơn nữa đối phương thần bí khó lường, tôi cũng không dám tùy tiện hành động. Cho nên chuyện này liên quan đến sống chết, tôi nhất định không thể lại để cho Phi Phi xảy ra chuyện!"

“Thì ra là thế.”

Tả Tu gật đầu, nhưng lại cười ha ha nói: "Cục trưởng Đào không cần lo lắng, nếu tôi dám ra tay, vậy thì tuyệt đối nắm chắc việc sẽ trừ bỏ loại vu thuật này, không giấu giếm gì ông, ngày hôm qua tôi và Liễu Phi Phi đã đến xem hiện trường, quả thật là một loại vu thuật, nhưng mà chỉ là chú thuật ác độc nhập môn, hôm nay tôi sẽ để cho ông mở rộng tầm mắt!"

Ánh mắt Đào Chính Quân sáng ngời: "Tả thần y đã có lòng tin, vậy tôi đây sẽ đi theo cậu một chuyến!"

Vừa trò chuyện một lúc, chiếc xe nhanh chóng đã tới chợ Biên Mậu.

“Cậu, sao cậu lại tới đây?”

Nhìn thấy Đào Chính Quân, Liễu Phi Phi hơi bối rối.

"Đừng ngây người nữa, bỏ đồ lên xe đi, Tả thần y cứu mạng của cậu nên cậu cũng tin cậu ấy!"

Đào Chính Quân nói xong, tự mình xuống xe, nhấc những chiếc túi chứa đầy máu gà và chu sa vào cốp xe.

Dọc theo đường đi, Liễu Phi Phi hỏi không ngừng.

Biết được Tả Tu có y thuật không chỉ chữa khỏi vết thương của cậu mà còn cứu được mạng của thị thủ Kiều, đôi mắt đẹp của Liễu Phi Phi nhìn vào Tả Tu không ngừng tỏa sáng.

Mà Tả Tu cũng rất vui mừng, vừa rồi anh cứu được Đào Chính Quân, trên Âm Dương Ngư có thêm một chút pháp lực kim quang, hiện tại tổng cộng đã có ba điểm kim quang.

Chẳng mấy chốc đã tới bãi cát đá.

Bởi vì đêm qua, Tả Tu đã hấp thu hết tà khí, cho nên lần này hiện trường trừ sát chỉ là hình thức mà thôi.

Anh đào những chiếc hũ gốm lên khỏi mặt đất.

Một hơi thở lạnh phả vào mặt.

Liễu Phi Phi và Đào Chính Quân đều rùng mình một cái.

“Thì ra là vật này đang tác quái, bên trong rốt cuộc là cái gì thế?” Liễu Phi Phi tò mò nói.

Tả Tu bảo hai người tránh xa một chút, anh mở hũ gốm ra, lộ ra chiếc hộp sọ bên trong.

Liễu Phi Phi và Đào Chính Quân đều khiếp sợ trừng to mắt.

"Loại chú thuật này gọi là đầu lâu nhậm hương, thập tử nhất sinh! Bây giờ tôi đốt cháy cái đầu lâu này là có thể trừ sát!"

Tả Tu nói xong, anh đổ máu mào gà lên, dùng chu sa và hùng hoàng bỏ vào hũ gốm, sau đó dùng bùa giấy đốt cháy đầu lâu thành tro tàn!

Tuy rằng việc Tả Tu làm chỉ là hình thức, nhưng theo truyền thống cổ xưa, phương pháp này thật sự có thể trừ tà, chỉ là cần phải phối hợp với kim quang thần chú của đạo giáo!

Sau khi đốt xong, Tả Tu ném toàn bộ hũ gốm vào khe núi bên cạnh.

Hai bãi cát đá kia cũng làm theo phương pháp tương tự.

“Chú thuật đã bị phá, hiện giờ không sao nữa rồi, Phi Phi, ngày mai cậu có thể cho công nhân vào.”

Sau khi làm xong tất cả, Tả Tu cũng đổ đầy mồ hôi hột và nói.

“Được! Cảm ơn cậu, Tả Tu! Không ngờ cậu lại trở thành một cao nhân!”

Liễu Phi Phi vui vẻ, cô ấy đưa bàn tay ngọc ra cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Tả Tu.

“Tả thần y quả thật là cao nhân! Thủ đoạn như thần!” Đào Chính Quân tán thưởng nói.

Sống 45 năm, nhưng đây là lần đầu tiên ông ấy thấy được cao nhân thần bí như thế này!

“Tả Tu, cậu đã cứu nhà họ Liễu tôi, tôi chia 30% cổ phần của bãi cát đá cho cậu, cậu ký hợp đồng đi! Xem như tôi cảm ơn cậu.”

Như đã chuẩn bị sẵn, Liễu Phi Phi lấy bản hợp đồng ra.

Tả Tu nhất thời nhìn Liễu Phi Phi bằng con mắt khác, khoát tay nói: “Chúng ta là bạn học, không cần cảm ơn đâu, tôi càng không thể lấy đồ của cậu.”

Liễu Phi Phi mím đôi môi đỏ mọng, ấn cây bút vào tay Tả Tú, nũng nịu nói: “Mặc dù Liễu Phi Phi tôi là con gái, nhưng hiểu được chuyện có ân báo ân, hơn nữa đây cũng là ý của cha tôi. Nếy như cậu không cần, vậy tôi cũng sẽ không mở bãi cát đá này, bởi vì nhà họ Liễu tôi không chịu nổi phúc phần lớn như vậy.”

Không ngờ Liễu Phi Phi giỏi giang khí khái hào hùng, còn có một mặt nũng nịu như vậy, hơn nữa hiểu được đạo lý lấy hay bỏ.

Tả Tu cười cười, cũng rất sảng khoái ký tên, nói: "Nếu cậu đã nói như vậy thì tôi sẽ nhận lấy, nhưng mà tôi không lấy không cổ phần của cậu, không phải cậu thiếu tài chính khởi động hay sao, tôi đầu tư một trăm triệu, có đủ không?"

Liễu Phi Phi nhất thời mừng rỡ nói: “Vậy thì tốt quá, tôi cũng không cần đi vay ngân hàng, cảm giác đi nhờ giúp đỡ thật khó chịu!”

Đào Chính Quân nhìn Tả Tu với vẻ mặt kỳ lạ.

Theo ông ấy được biết, nhà Tả Tu rất nghèo, vừa mới trả nợ xong 1 triệu rưỡi tệ, vậy anh lấy đâu ra một trăm triệu chứ?

Đúng lúc này, điện thoại di động của Tả Tu vang lên.

Cuộc gọi từ Hải Thành.

Tả Tu đã đoán được chín phần, anh mỉm cười nhận điện thoại: “Anh Tu, tôi là Tô Thanh Nhiễm, Cục trưởng Đào đã đưa tôi về nhà an toàn, cảm ơn anh và Cục trưởng Đào đã giúp đỡ.”

Một giọng nói dịu dàng và ngọt ngào vang lên từ phía bên kia.

"Đừng nói nhảm nữa, cô nợ tôi một trăm triệu, khi nào thì trả đây?”

Tô Thanh Nhiễm nói: "Sáng sớm hôm nay đã nói với bên tài vụ, chắc là tài khoản của anh sẽ sớm nhận được thôi, cha tôi muốn trò chuyện video với anh, trực tiếp bày tỏ lòng biết ơn với anh, được không?"

“Tiền đã vào tài khoản, tất cả đều dễ nói.” Tả Tu nói.

Có thể dễ dàng bỏ ra một trăm triệu tiền thù lao thì chắc chắn không phải là người bình thường ở Hải Thành, Tả Tu cũng muốn gặp cha của Tô Thanh Nhiễm.

Tinh!

Quả nhiên, một trăm triệu nhanh chóng được chuyển vào tài khoản.

Tả Tu nhận được tin nhắn từ ngân hàng.

Mở video wechat ra, Tô Thanh Nhiễm lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Hai người nói vài câu, trong video xuất hiện một người đàn ông mặc đồ thời Đường, khuôn mặt vuông vắn không giận tự uy, nhưng ánh mắt lại khiến người ta có cảm giác cực kỳ lạnh lùng!

Nhìn thấy người này, Đào Chính Quân ở bên cạnh nhất thời biến sắc!

“Xin chào, cậu Tả Tu, tôi là Tô Nam Thiên, cha của Tô Thanh Nhiễm, cậu có thể gọi tôi là chú Thiên!”

Người đàn ông mặc đồ Đường lên tiếng, giọng nói bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa uy nghiêm.

Ông ta nhìn Tả Tu, trong mắt ông ta cũng hiện lên một tia khiếp sợ, Tả Tu quả nhiên trẻ trung như lời con gái ông ta nói.

Có thể chém giết đại cao thủ Hắc Phong, thanh niên này làm người ta không thể tin được!

“Vậy tôi sẽ không khách sáo, chú Thiên, có lời gì xin cứ nói.” Tả Tu nói.

"Cậu Tả, cậu đã cứu con gái tôi nên tôi rất cảm kích. Tô Nam Thiên tôi cho cậu một lời hứa, sau này cậu đến Hải Thành, bất luận gặp phải chuyện gì, bất luận có khó khăn gì, Tô Nam Thiên tôi có phải liều mạng cũng sẽ hoàn thành giúp cậu!" Tô Nam Thiên cảm kích nói.

Xì!

Tả Tu không cảm thấy khiếp sợ gì cả.

Ngược lại Đào Chính Quân lại phát ra thanh âm chấn động!

Chết tiệt!

Tô Nam Thiên này chính là vương giả ngầm của Hải Thành, trong thế giới hắc đạo được xưng là "Thiên Vương!"

Lời hứa của Thiên Vương, giá trị vô lượng!

Nhưng Tả Tu cũng không biết thân phận của Tô Nam Thiên.

Giờ phút này anh nhìn trán Tô Nam Thiên, đột nhiên nhíu mày!

Dưới mắt Thiên Linh của anh nhìn thấy trên trán Tô Nam Thiên lại toát ra một luồng sát khí màu đỏ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK