• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hóa ra y thuật Chúc Do trong truyền thuyết thực sự có thật! Lão già tôi mờ mắt rồi, hôm nay nhìn thấy y thuật thần kỳ của chàng trai trẻ thật khiến người ta bội phục."

Nhìn thấy Kiều Cao Lâu tỉnh lại, ông Từ kích động thi lễ với Tả Tu.

"Ông Từ khách khí rồi, trí tuệ của cổ nhân có thể còn sâu sắc hơn so với chúng ta tưởng tượng. Người đã được cứu sống rồi, vậy tôi rời đi đây. Hy vọng bác sĩ Vương sẽ không quên vụ cá cược của chúng ta, sau này cô có không hiểu thứ gì thì cũng đừng vội phủ nhận, làm như vậy chỉ thể hiện sự thiếu hiểu biết của cô mà thôi.”

Sau cùng, Tả Tu nhìn thoáng qua Vương Trầm Hương rồi trực tiếp rời đi.

Trên mặt Vương Trầm Hương đầy vẻ ngượng ngùng, cô ấy hận không thể tìm một cái hố mà chui vào.

Bụp bụp!

Tả Tu vừa bước ra khỏi phòng cấp cứu.

Kiều Đông Thăng trực tiếp quỳ xuống trước mặt anh, anh ta vừa dập đầu vừa cảm kích nói:

"Tả thần y, trước đây là tôi có mắt như mù, mong anh rộng lượng tha thứ cho tôi! Tôi dập đầu xin lỗi anh!"

Tả Tu nghiền ngẫm cười nói:

"Anh nghi ngờ tôi dan díu với vợ sắp cưới của anh mà, bây giờ anh không hận tôi sao?"

Bốp!

Kiều Đông Thăng tự tát mình một cái thật mạnh, thành khẩn nói:

"Do tôi bị sự ngu dốt che mờ con mắt, nếu Nhan Xạ thật sự có ý nghĩ xấu xa thì cô ấy sẽ không bao giờ mời anh tới cứu cha tôi! Hiện tại tôi đã nghĩ thông suốt rồi, từ nay anh chính là ân nhân của tôi. Đây là tấm séc 1 triệu, cảm ơn anh đã cứu mạng cha tôi.”

Nói xong, Kiều Đông Thăng dùng cả hai tay đưa tấm séc tới.

"Trẻ nhỏ dễ dạy thật!"

Tả Tu mỉm cười, không chút khách sáo nhận lấy tấm séc rồi bước ra khỏi bệnh viện.

Bây giờ anh có 1 triệu rưỡi tệ, buổi chiều có thể trở về thăm mẹ rồi trả hết nợ nần, cuối cùng đã có thể để mẹ làm việc vất vả cả đời được nghỉ ngơi thoải mái rồi.

"Tả thần y, xin đợi một chút!"

Đột nhiên, Đào Chính Quân cũng bước ra và nói với vẻ bội phục:

"Y thuật của Tả thần y thật thần kỳ. Mong cậu có thể giúp tôi xem thử xem rốt cuộc căn bệnh quái lạ trên người tôi là có chuyện gì."

Tả Tu nói: "Cục trưởng Đào, xin hỏi ông có tin vào cái gọi là quỷ thần không?"

Đào Chính Quân ngẩn người mất một lúc.

“Lúc còn trẻ thì tôi không tin, nhưng tôi đã trải qua quá nhiều sự sống và cái chết, trong quá trình truy đuổi hung thủ, cả đời tôi cũng đã giết hơn hai mươi người, còn có ba con tin mà tôi không cách nào cứu bọn họ ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ chết ở trước mặt tôi, ánh mắt đầy sự oán hận khi họ nhìn tôi, cả đời tôi cũng không quên được!”

“Chẳng lẽ tôi bị linh hồn người chết bám vào người sao?”

Đào Chính Quân nói.

“Nói cho dễ hiểu là có người chết oán hận ông, tuy rằng không phải quỷ hồn bám theo nhưng cũng không khác bao nhiêu! Ông bị oán khí ám ảnh quanh năm suốt tháng khiến các loại sát khí từ trên trời dưới đất xâm nhập vào cơ thể và tụ hội lại. Một nửa trái tim của ông đã bị ô nhiễm, nếu ông không trừ tà kịp thời thì dù ông không chết vì đau tim, cũng sẽ phải hứng chịu một tai họa đẫm máu.”

Đào Chính Quân có danh tiếng khá tốt nên Tả Tu cũng tận tình giải thích cho ông ấy.

Nghe vậy, Đào Chính Quân vội vàng nói: "Mong Tả thần y có thể cứu tôi."

"Y thuật của Chúc Do cần dựa vào pháp lực. Vừa rồi pháp lực của tôi đã cạn kiệt. Ông để lại số điện thoại đi, ngày mai tôi sẽ chữa trị cho ông!"

Tả Tu nói.

"Được! Ngày mai tôi mời cậu đến nhà tôi làm khách!"

Đào Chính Quân vui mừng khôn xiết và lập tức trao đổi số điện thoại di động với Tả Tu.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tả Tu không để Nhan Xạ lái xe chở mình mà anh một mình đi bộ đến công trường ở phía xa rồi tìm một chỗ hẻo lánh, bắt đầu ngồi xếp bằng tu luyện.

Từ mười giờ sáng cho đến tận ba giờ chiều, ánh nắng chói chang chiếu rọi khắp xung quanh.

Khoảng thời gian này là lúc tinh hoa của mặt trời hưng thịnh nhất.

Tả Tu không ngừng nỗ lực, tinh hoa của mặt trời mênh mông liên tục tràn vào cơ thể anh và chuyển hóa thành dương khí dồi dào.

Cuối cùng, dương khí đã gần như lấp đầy mười hai kinh mạch chính và kỳ kinh bát mạch.

Lần đầu tiên Tả Tu cảm thấy dương khí quá mức nồng đậm như vậy, anh thấy trong cơ thể mình có một loại cảm giác nóng rát.

Sau khi ngừng tu luyện, Tả Tu phát hiện ra trên Ngọc Âm Dương xuất hiện bốn vòng ánh sáng.

Điều này chứng tỏ tốc độ tu luyện võ công của anh càng ngày càng nhanh.

Tả Tu vui mừng khôn xiết.

Anh bước ra đường lớn chuẩn bị đón taxi về nhà để trả khoản nợ 1 triệu rưỡi tệ của gia đình.

Anh vừa gọi taxi xong thì Hàn Nguyệt đã gọi điện đến:

"Tả Tu, không ổn rồi, mấy người thân thích của nhà em lại ầm ĩ đến đòi nợ, dì đang bị họ vây quanh, em nhanh trở về đi."

"Chị Nguyệt, trước hết chị bảo mẹ em đừng tức giận, em sẽ lập tức về ngay."

Tả Tu nhảy lên xe với ánh mắt rét lạnh.

Sau khi cha anh vào tù, mợ và em họ của anh cứ nửa tháng lại đến đòi nợ, mục đích là muốn ép mẹ anh nhượng lại ngôi nhà cũ cho nhà họ Tần.

Tả Tu vô cùng lo lắng chạy đến quán ăn sáng, anh nhìn thấy mợ của anh là Lý Cầm đang dẫn đầu một đám đầu gấu hung ác đập phá quán ăn sáng thành một đống hỗn độn.

Còn mẹ anh, Tần Đông Tuyết, đang vừa lau nước mắt vừa cầu xin:

"Chị dâu cả, căn nhà cũ đó là chỗ ở duy nhất của nhà tôi. Xin chị thư thả cho tôi thêm hai năm nữa, tôi nhất định sẽ trả hết 200 ngàn tệ kia cho nhà chị."

Bốp!

Lý Cầm vỗ mạnh cái bàn, bà ta lạnh lùng nói:

"Tần Đông Tuyết, cô đừng có không biết xấu hổ như vậy! Trong hợp đồng cho vay trước đây đã ghi rất rõ ràng rằng thời hạn là hai năm. Bây giờ cô không trả được nợ thì ngôi nhà cũ của nhà cô nhất định phải bồi thường cho chúng tôi. Hôm nay chỉ có hai lựa chọn, trả tiền hoặc là giao nhà ra đây.”

"Chị dâu cả, hai năm nay tôi đã cho chị hơn sáu mươi ngàn tệ tiền lãi, chúng ta là họ hàng mà, xin chị đừng đẩy tôi vào ngõ cụt..."

Cơ thể già nua của Tần Đông Tuyết run rẩy, bà ấy liên tục vái lạy.

"Họ hàng cái chó gì, nhà tôi làm gì có người họ hàng nào nghèo nàn như bà! Bà già kia, bà không giao giấy chứng nhận đất đai ra thì đừng trách tôi không khách khí!"

Đột nhiên, nam thanh niên đứng bên cạnh Lý Cầm bất ngờ vung mạnh tay.

"Tần Phi, cậu thật khốn nạn!"

Lập tức Hàn Nguyệt đang chăm sóc Tần Đông Tuyết vội bước tới che ở phía trước, khuôn mặt hứng chịu cái tát vang dội từ nam thanh niên kia.

Bốp!

Mặt Hàn Nguyệt tức khắc đỏ bừng rồi sưng phù lên.

"Thằng súc vật, dừng tay lại!"

Nhìn thấy vậy, Tả Tu giận dữ trừng mắt và lao vụt vào trong quán như một cơn gió.

Trước đây khi đòi nợ, hai mẹ con Lý Cầm và Tần Phi đều không ra tay, vậy mà hôm nay lại muốn hành hung mẹ anh, điều này khiến Tả Tu vô cùng tức giận.

Anh không nói một lời, giơ tay tát thẳng vào mặt Tần Phi!

Bốp!

Trong nháy mắt Tần Phi bị đánh bay ngược ra sau, bị va chạm đến mức mặt mày bầm tím sưng tấy.

Xung quanh chợt yên tĩnh!

"Mẹ, mẹ không sao chứ?"

Tả Tu vội vàng đỡ mẹ anh dậy.

"Tu Nhi, mẹ không sao, con không nên đánh người, chúng ta chỉ cần nhẫn nhịn một chút là sẽ ổn thôi."

Tần Đông Tuyết nắm lấy tay của Tả Tu, khuôn mặt đầy vẻ tang thương.

Bà ấy cũng giống như những người mẹ ở tầng đáy bình thường nhất, rụt rè và yếu đuối, cả đời đều tùy ý cho kẻ xấu bắt nạt.

"Mẹ à, sự nhẫn nhịn và tốt bụng chỉ có thể khiến cho kẻ ác được một tấc lại muốn tiến một thước thôi. Bây giờ con là một võ giả, từ nay trở đi sẽ không có bất kỳ kẻ nào bắt nạt được chúng ta nữa!"

Sau khi giúp mẹ mình ngồi lên ghế, Tả Tu quay người lại.

Lúc này, Tần Phi đang lồm cồm đứng dậy, đôi mắt anh ta trừng lớn như sắp nứt ra, nhìn về phía Tả Tu.

Lý Cầm phục hồi tinh thần, bà ta bổ nhào về phía Tả Tu như bị điên:

"Thằng ranh con này, mày dám đánh con trai tao, tao xé xác mày!"

Bụp!

Tả Tu giữ chặt bả vai của mợ mình khiến bà ta không thể cử động, anh lạnh lùng nói:

"Nể mặt cậu tôi nên hôm nay tôi tha cho các người, nhưng từ nay về sau chúng ta không còn là họ hàng nữa! Bây giờ tôi sẽ trả hết 200 ngàn cho các người, các người cầm tiền rồi cút đi.”

Dứt lời, Tả Tu trực tiếp lấy điện thoại di động của mợ mình và chuyển khoản để trả lại tiền.

Lý Cầm và Tần Phi đều trợn tròn mắt.

Tại sao kẻ nghèo mạt kiếp này lại đột nhiên có nhiều tiền như vậy?

Hai mẹ con liếc nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ độc địa.

"Ai thèm làm họ hàng với mày! Tả Tu, cái loại đê hèn nhà mày, mày dám đánh tao, mày cho rằng trả hết nợ là xong việc rồi sao? Hôm nay mày chưa xong chuyện với ông mày đâu!"

Sau đó, Tần Phi hung hăng vung tay lên và hét to: "Mấy đứa kia, tiến lên đánh nó cho tao, đánh thật mạnh vào, chỉ cần không đánh chết là được."

Bịch!

Anh ta vừa mới nói dứt lời.

Tả Tu đã lao vụt ra như một mũi tên, sau một hồi đấu đá thì anh đã trực tiếp đánh bay mấy tên côn đồ đang lao về phía mình, vài tên trong số chúng còn bị chặt gãy tay, máu tươi chảy ròng ròng.

Anh từng bước đi về phía trước và lại giáng thêm một cái tát vào mặt Tần Phi.

"Súc vật, mày còn muốn làm gì nữa? Cứ nói ra đi, hôm nay ông đây sẽ chơi với mày đến cùng!"

Bùm!

Tần Phi sợ đến mức cả người run bần bật.

Giờ phút này rốt cuộc anh ta cũng hiểu ra rằng Tả Tu đã trở thành một võ giả.

Mấy tên côn đồ mà anh ta gọi đến đều là những tên ác ôn có máu mặt, thế mà giờ bọn chúng đã sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu.

Nhưng anh ta không cam lòng, anh ta vẫn cố chấp nói:

"Chơi thì chơi, mày cho rằng mày rất lợi hại hả, chẳng lẽ không còn pháp luật nữa hay sao? Mày đã tát tao hai cái, mỗi cái tát 10 ngàn, mày phải bồi thường cho tao 20 ngàn!"

"Được! Vậy tao lại thưởng cho mày thêm mười cái tát nữa, tổng cộng 120 ngàn!"

Tả Tu vung tay lên.

"Ngu đần, mày bị ngu hay sao mà để nó đánh. Chúng ta tạm thời rời đi trước đã, về sau từ từ xử lý nó!"

Lý Cầm vội vàng kéo thằng con trai của bà ta đi và nói với vẻ mặt đầy oán hận:

"Thằng ranh con, hôm nay coi như mày giỏi! Nhưng cha mày đang ngồi tù, mẹ mày cũng sắp chết, vả lại sớm muộn gì mày cũng sẽ bị người trong giang hồ chém chết thôi, một ngày nào đó căn nhà cũ của mày sẽ là của bọn tao, cứ chờ xem!"

Nói xong, Lý Cầm và đám người kia giận dữ bỏ đi.

Phụt!

Đột nhiên, Tần Đông Tuyết bị tức giận quá mà phun ra một ngụm máu đen.

Bịch!

Tầm mắt của Tần Đông Tuyết tối sầm lại, bà ấy từ trên ghế ngã xuống đất.

"Mẹ!"

Tả Tu hét lên và lao tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK