Ban đầu là do Phí Lập sợ Tăng Lý không quen hội anh em của hắn, nên bảo cậu tự đi tìm người trước hoặc là đứng đó đợi hắn cũng được. Dù sao mấy thằng bạn của hắn đứa nào đứa nấy không giống người bình thường lắm, thành tích không tốt, kỹ thuật đánh bóng cũng không bằng hắn, độ đẹp trai cũng không bằng hắn, nhưng độ lẻo mép thì đứa nào đứa nấy lại rất giỏi.
Mặt thỏ nhỏ mỏng thế không thể để cháy hỏng.
Huống chi Phí Lập chỉ cần nghĩ đến Tăng Lý bị một người không phải hắn bắt nạt, cho dù chỉ là trêu thôi, hắn đã cảm thấy không vui, muốn đánh người rồi.
wtp Mật Kết
Phí Lập bị đặt cho danh hiệu người hay nóng nảy cũng không phải không có lý do, trừ mấy thằng bạn hay thích trêu trọc hắn ra, bản thân hắn cũng rất hung dữ, vẻ mặt lúc nào cũng khó gần, lúc học lớp mười còn đánh nhau với lưu manh ngoài xã hội, hắn thắng.
Nhưng cũng bị thương không nhẹ.
Lên cấp ba hắn cũng chỉ đánh nhau đúng một lần này, kết quả nổi tiếng, không còn ai dám đụng đến hắn. Phí Lập bị oan, vốn dĩ ban đầu là do hắn có lòng tốt giúp một bạn nam trường bên bị bắt nạt, trên đường thấy chuyện bất bình rút dao tương trợ, không thành anh hùng không nói lại còn bị xem thành ác bá nào đó.
Chẳng qua Phí Lập cũng lười so đo với người khác, từ trước đến giờ hắn cũng không thèm để ý lời đồn đãi nhảm nhí, thích nói thì nói, có thể ảnh hưởng gì đến cuộc sống của hắn đâu?
Mãi mới đuổi được mấy thằng bạn đi, Phí Lập ngáp một cái nhét tay vào túi áo, chậm rì rì xuyên qua đám người, quay lại tìm người.
wtp Mật Kết
Mùa thu đúng là sắp về rồi. Ngay cả gió cũng trở nên dịu dàng hơn, mát mẻ hơn.
Nhưng, hắn tìm khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng của Tăng Lý và Tưởng Tu Vũ.
Phí Lập hoảng sợ, hắn không hiểu Tưởng Tu Vũ, nhưng hắn còn không hiểu Tăng Lý sao? Tăng Lý chắc chắn không phải kiểu người thích chạy linh tinh, rồi để hắn lo lắng. Huống hồ bọn họ còn đang gặp phải phiền phức nên càng không dám hành động một mình.
Cơn buồn ngủ của Phí Lập tan biến, hắn vội vàng nhìn quanh một vòng, biển người chuyển động, trong đám người xa lạ ấy, không hề có Tăng Lý.
"Tăng Lý! Tăng Lý! Cậu ở đâu?" Một dự cảm không tốt tràn ra trong lòng hắn, Phí Lập chân tay luống cuống, căng giọng gọi mấy tiếng, không có người đáp lại. Hắn cắn răng, trong lòng nói đm đáng ra mình không nên đi linh tinh, không nên để lạc mất hai người họ!
Phản ứng đầu tiên của hắn là gọi điện thoại báo cảnh sát. Chỉ là điện thoại còn chưa gọi được thì hắn cau mày quay người lại, trong lúc vô tình hắn nhìn thấy trên mặt đất có một chiếc cặp sách... rất quen mắt?
Phí Lập vội vàng bước đến, ngồi xổm xuống, cặp sách là của Tăng Lý, nhưng... hắn rút tờ giấy đang bị kẹp trong khóa cặp ra, sau đó thì sửng sốt.
wtp Mật Kết
Không phải vì nội dung trên tờ giấy, mà là vì tờ giấy ấy.
Đó là tờ giấy lần đầu tiên hắn ném cho cậu, lúc hắn đột nhiên nổi hứng muốn trêu trọc Tăng Lý.
Con thỏ nhỏ xấu xí vẽ trên giấy là do chính tay hắn vẽ ra, lúc ấy hắn còn nghịch ngợm đặt cho bức tranh xấu xí này một cái tên, tên nó là "Thỏ nhỏ kỳ lạ". Mà bây giờ, ngay bên cạnh hàng chữ ấy bị một người chậm rãi, cẩn thận phác họa lên một con chó nhỏ, con chó nhỏ nhìn có vẻ rất ngốc, bên cạnh đầu còn có chữ "gâu gâu!"
Bên cạnh còn viết: "XX không hung dữ".
XX là hai chữ bị người ta dùng bút đen bôi xóa, Phí Lập đoán chỗ đó là tên hắn, với lại nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cái con chó nhỏ kia là do Tăng Lý vẽ. Rất nghiêm túc, Phí Lập có thể tưởng tượng ra cậu ngồi trước bàn học, nghiêm túc giống như đang làm bài tập, chậm rãi viết hai chữ "Phí Lập" lên giấy, sau đó mới kịp nhận ra mình đang làm gì, rồi cậu lại cuống cuồng xóa đi.
Thứ đồ vật nhỏ như vậy, tờ giấy nhỏ ấy... cậu vẫn luôn giữ bên cạnh mình, thích như vậy sao, thích như vậy sao. Tâm tình Phí Lập bỗng nhiên trở nên phức tạp, vừa nặng trĩu lại vừa trôi bồng bềnh, một cảm giác không thể nói thành lời.
Con thỏ ngốc.
wtp Mật Kết
Hắn gọi điện thoại cho cảnh sát ngay lập tức, sau đó gấp tờ giấy trong tay thật cẩn thận rồi bỏ vào ba lô, "Alo..."
Hắn nhất định phải tìm được Tăng Lý, sau đó bảo vệ cậu thật cẩn thận.
Giống như con rồng to lớn bảo vệ tiền bạc châu báu của nó.
Tăng Lý mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cậu bị nhốt trong thùng sau xe. Vừa nãy cậu bị dọa cho ngất xỉu một lúc, cũng may là không lâu quá, xe vẫn còn chạy dường như là muốn đến một nơi nào đó.
Tầm mắt Tăng Lý chuyển sang Tưởng Tu Vũ đang nằm bên cạnh mình, vẫn chưa tỉnh lại.
Lúc ấy Tưởng Tu Vũ rốt cuộc đã nhìn thấy gì?
Đó là phản ứng đầu tiên của cậu.
Tăng Lý còn bất ngờ phát hiện ra, vừa nãy cậu còn rất hoảng loạn nhưng đến những lúc như thế này trong lòng cậu ngược lại lại rất bình tĩnh. Mặc dù chân vẫn còn run, nhưng đầu óc lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Bây giờ chỉ cần một cái điện thoại.... Tăng Lý sờ sờ trên người mình, những thứ có thể sờ thấy thì cũng bị lấy đi hết rồi, cậu đoán Tưởng Tu Vũ cũng thế.
Tăng Lý rút từ trong túi áo ra một tờ giấy, sau đó thở ra một hơi.
May quá, giấy vẫn còn.
wtp Mật Kết
Trước đó cậu vì muốn bảo vệ mình và Tưởng Tu Vũ nên đã nhờ một người cảnh sát, cũng là bạn của mẹ Tăng Lý, Giang Niên, cậu xin số điện thoại cá nhân của ông để tiện cầu cứu. Tăng Lý vẫn luôn rất cẩn thận mang theo bên người, lúc đầu chỉ nghĩ đây là một thứ đảm bảo, không nghĩ đến lại có lúc phải dùng đến.
Xung quanh tối đen như mực, dựa vào không gian thì Tăng Lý đoán đây là một cái xe chở hàng. Cậu chống tay lên thùng xe đứng dậy, gương mặt trắng bệch.
Tưởng Tu Vũ chắc chắn cũng bị lục soát người rồi, không có điện thoại... bọn họ thiếu mất một cái điện thoại.
Đối phương sẽ đưa bọn họ đi đâu? Muốn làm gì?
Thứ bọn họ muốn, không chỉ là bắt cóc, đòi tiền. Cũng có thể nói thế này, tính mạng của bọn họ tạm thời vẫn có thể được bảo đảm. Chỉ là nếu gia đình Tưởng Tu Vũ vẫn không đưa tiền ra, hoặc là xảy ra chuyện gì đột xuất, ví dụ như mang cảnh sát đến bao vây, vậy thì đến lúc ấy... mạng của cậu và Tưởng Tu Vũ có lẽ sẽ không còn được an toàn.
Sau khi đạt được mục đích mà muốn chạy trốn chắc chắn càng khó hơn, Tăng Lý đã phán đoán được ra: Nếu muốn tự bảo vệ lấy mình bắt buộc phải giải quyết tất cả mọi thứ ngay trên đường đi.
Bước đầu tiên cần phải có một chiếc điện thoại... nhưng sau khi gọi điện thoại thì sao đây? Cứ điểm của bọn họ ở đâu? Đây là một vấn đề rất lớn.
wtp Mật Kết
Cứ điểm và nơi giao hàng chắc chắn sẽ không ở cùng một nơi, bắt cướp trước hết phải bắt được tên cầm đầu, chỉ khi nào tiêu diệt được sào huyệt của bọn chúng, đánh cho bọn chúng trở tay không kịp thì cậu và Tưởng Tu Vũ mới có thể sống sót trở về.
Tăng Lý nặng nề thở ra một hơi, cho dù thế nào, nếu không làm gì hết thì chỉ có đợi chết. Cậu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lay Tưởng Tu Vũ.
"Tưởng Tu Vũ... Tưởng Tu Vũ." Tăng Lý gọi.
Tưởng Tu Vũ lúc đầu không tỉnh, nhưng bị Tăng Lý lắc mấy lần cũng từ từ tỉnh lại, đầu tiên cậu ta nhìn Tăng Lý, vẫn chưa kịp phản ứng lại. Ngây người một lúc mới nhíu mày, "...Đây là đâu?"
Sau đó cậu ta cũng đã nhớ ra, lúc nãy cậu ta bị rớt lại một mình, rồi bị bắt cóc.
"Xe của bọn bắt cóc." Tăng Lý bình tĩnh một cách bất ngờ, "Lúc nãy cậu nhìn thấy ai? Vì sao... lại đi sang đó một mình?"
Tưởng Tu Vũ không nói gì.
Một lúc lâu sau, cậu ta mới chậm rì rì nói, "Không có gì... tôi nhìn nhầm."
Tăng Lý nhìn cậu ta một lúc lâu, cũng không nói gì. Nhưng Tưởng Tu Vũ không muốn nói cậu cũng không tiếp tục hỏi đến cùng, cậu ngồi suy nghĩ lại sự việc lần này một lần nữa. Tăng Lý chậm rãi đứng lên áp tai lên thành thùng xe, vừa nghe một cái cậu đã xác định được ghế ngồi đằng trước có người.
Ước chừng có hai ba người.
wtp Mật Kết
Tăng Lý quay đầu, trái tim cậu chưa từng đập nhanh như vậy, nhưng nét mặt và cả giọng điệu đều vô cùng bình tĩnh.
"Chúng ta phải có một cái điện thoại." Tăng Lý nói cho Tưởng Tu Vũ đại khái về kế hoạch của cậu, khó lắm câu nói của cậu mới mạch lạc được thế này, cậu nói như chẳng có chỗ nào cậu không hiểu cả, khiến cho Tưởng Tu Vũ ngẩn ngơ và cảm thấy Tăng Lý đúng là một người rất đáng tin cậy.
Cậu rất dũng cảm, lòng dũng cảm của cậu đến từ sự lương thiện cao cả của chính mình.
Tưởng Tu Vũ trầm mặc hỏi, "Chúng ta chúng ta sẽ chết sao?"
Tăng Lý, "Sẽ không chết đâu."
Tăng Lý lại trầm mặc, hỏi: "Phải làm thế nào mới lấy được điện thoại?"
Tăng Lý thở ra một hơi nặng nề, lại đứng lên quay lưng về phía Tưởng Tu Vũ, bình ổn lại nội tâm của mình.
Thật ra cậu cũng rất sợ, những thứ không biết luôn khiến người ta sợ hãi. Nhưng cho dù vậy thì cũng không thể ngồi chờ chết được.
Cậu đưa tay chạm lên thành thùng xe, bên kia thành thùng xe là vị trí tay lái.
"Nghĩ cách trộm của bọn họ đi." Tăng Lý chậm rãi thở ra một hơi, nhắm mắt lại, trái tim cậu đập rất nhanh, hai chân run rẩy, mồ hôi chảy ròng ròng. Một giây sau cậu căng cổ họng hét lên: "Có... có ai không! Ở đây... ở đây có người sắp chết rồi!!"
Trước khi hôn mê Tăng Lý nhớ bọn họ hình như không muốn xuất hiện mạng người.
Tuy không biết lai lịch của đối phương nhưng điều này lại có thể lợi dụng....
wtp Mật Kết
Tưởng Tu Vũ ngẩn ngơ, Tăng Lý hét xong, không làm thì thôi đã làm thì làm cho chót, cậu bước đến kéo Tưởng Tu Vũ đứng lên, kéo cậu ta và mình đứng sang một bên.
Tăng Lý áp sát đầu vào sau thùng xe, thở ra một hơi, bình tĩnh nói: "Có một người đến thì ra tay, chắc hẳn bọn họ cũng không làm gì chúng ta."
Ít nhất sẽ không giết chúng ta, trong lòng Tăng Lý âm thầm nói.
"Tôi sẽ nhân cơ hội trộm điện thoại." Giọng của Tăng Lý rất đáng tin, "Chúng ta... chạy không thoát. Dù sao đi nữa cũng không được khiến bọn họ tức giận, dừng tay đúng lúc."
Yết hầu Tưởng Tu Vũ lăn lăn, ánh mắt sâu thêm, nhìn Tăng Lý.
Cậu ta cảm thấy đây chắc chắn là một chuyện điên cuồng nhất mà cậu ta từng làm trong cuộc đời này.
"Sao vậy! Đừng nói là có đứa tự sát đấy?!" Giọng nói càng ngày càng gần, mang theo một chút hoảng sợ.
Sau đó vang lên tiếng chìa khóa mở cửa.
wtp Mật Kết
Tăng Lý và Tưởng Tu Vũ nhìn nhau một cái, ba... hai... một...
"Đá" Tăng Lý hét.
Tác giả muốn nói: "Cậu ấy (Tăng Lý) rất dũng cảm. Lòng dũng cảm của cậu ấy đến từ sự lương thiện cao cả của chính mình."
- -- Tưởng Tu Vũ
Câu này thật ra cũng là: "Cậu ấy cũng rất nhát gan. Nhưng cậu ấy cũng rất dũng cảm. Lòng dũng cảm của cậu ấy đến từ sự lương thiện cao cả của chính mình."
Không chỉ một lần này, bao gồm cả lần trước ra tay giúp đỡ, khoảng thời gian này vẫn luôn bảo vệ Tưởng Tu Vũ, thật ra Tưởng Tu Vũ cũng nhìn ra... Tăng Lý rất sợ, cậu không cần thiết phải bước vào vũng nước đục này. Kiểu người vừa nhát gan vừa mắc chứng ám ảnh sợ xã hội giống như Tăng Lý thật ra không thể nào làm ra những chuyện như thế này, nhưng cuối cùng, trong trái tim Tăng Lý vẫn luôn có một hạt giống chính nghĩa.
Dùng lương thiện làm phân bón, sau khi bạn bè gặp nguy hiểm hạt giống ấy sẽ nhanh chóng bật mầm, phát triển thành một cái cây đâm thẳng lên trời xanh.
"Cậu ấy rất dũng cảm. Lòng dũng cảm của cậu đến từ sự lương thiện cao cả của chính mình."
- -Câu nó này là một câu khái quát của Tưởng Tu Vũ về Tăng Lý, thật ra cậu ta vẫn luôn rất quý trọng và cảm ơn Tăng Lý _(:зゝ∠)_
Hai con người sợ xã hội, nhưng người nặng hơn lại đang chìa tay ra giúp người nhẹ hơn.
05/09/2022
Lại một mùa tựu trường mới. Chúc mọi người năm học mới nhiều niềm vui!