Chap 17: Yêu cậu một đời
Mặc kệ cho Hạ Tịch có bao nhiêu là tò mò, kèm theo cả tự năn nỉ mong Tấn Dương bật mí về món quà. Anh vẫn không hề bị lay chuyển, nhất quyết không chịu bật mí về món quà kia cho Hạ Tịch biết.
Kết thúc cuộc gọi kéo dài hơn mười lăm phút đồng hồ. Như vậy là lại thêm một tuổi mới rồi.
Kiểm tra hộp thư tin nhắn, nhận được cũng có không ít các lời chúc sinh nhật của bạn học, đương nhiên cũng có một số nữ sinh khác cũng không ngại việc Tần Tấn Dương đã có bạn gái mà mặt dày gửi lời chúc mừng sinh nhật đến cậu. Nhiều như vậy cũng khiến Tần Tấn Dương có chút lười nhác gửi lại tin nhắn, cuối cùng vẫn là gửi lại một câu nói đơn giản mà khách sáo: Cảm ơn cậu.
Sau đó liền an tĩnh nằm xuống chìm vào giấc ngủ. Ở phòng này, Tần Tấn Dương luôn là người đi ngủ muộn nhất.
Đám Tô Văn Hiệu và Văn Bắc sớm đã đi ngủ từ lâu, bọn họ hẹn hôm nay sẽ quẩy một trận thật náo nhiệt để chào đón sinh nhật Tấn Dương nên đã đi ngủ trước. Tần Tấn Dương nhìn hộp quà để trên đầu giường lại không nhịn được mà nở nụ cười, ngày mai sẽ đem cho tặng cho cô ấy.
Thầm nghĩ phía trước cảnh tượng Hạ Tịch mặc lên người chiếc váy này, đi theo sau nhất định sẽ là chữ xinh đẹp.
Mà phía bên Hạ Tịch cũng không rảnh rỗi được chút nào. Kể từ lần bắt gặp Tần Tấn Dương bất ngờ đó, cô vẫn chưa chọn được món quà nào ưng ý cả. Đi dạo hết cả một buổi, hết các cửa hàng này đến cửa hàng khác vẫn chưa tìm được thứ mình muốn tặng.
Đem theo tâm trạng ủ rũ định trở về, bất chợt có một cửa hàng đồng hồ mang theo cảm giác xưa cũ làm Hạ Tịch chú ý. Cửa hàng này nằm phía trong một con ngõ nhỏ, đi vào bên trong có chút bất tiện. Ở phía trước đã bị các cửa hàng lớn và quán ăn che đi phân nửa, nếu không nhờ chiếc bảng hiệu nổi bật kèm thêm ánh đèn vàng nhàn nhạt chiếu vào thì có lẽ Hạ Tịch đã không thể nào tìm thấy nơi này.
Từ bên ngoài nhìn vào phía trong thì cách bày biện khá đơn giản. Có 2 quầy hàng đều là bằng tủ kính, bên trong bày rất nhiều các loại đồng hồ khác nhau. Dù là hàng ngoại nhập cao cấp hay đồ cổ thì nơi này đều có. Trên tường có dán hình của vô số loại đồng hồ khác nhau, bên trái còn có một quyển lịch dày cộm được xé bằng tay theo từng ngày. Khác với các cửa hàng hiện đại, nơi này không hề có điều hoà mà chỉ dùng loại quạt trần cũ, để ngay chính giữa. Đứng bên dưới mua hàng lên có thể cảm nhận được sức gió của nó.
Thấy người bước vào là một cô nữ sinh cấp ba, ông chủ có vẻ nơi ngạc nhiên. Bởi vì quán đồng hồ này của ông thường chỉ có vài vị khách quen, hoặc các người sành sỏi về đồng hồ, muốn sưu tầm về mấy thứ đồ cổ ghé qua. Hơn nữa khách hàng cũng là nhắm vào người cao tuổi, rất hiếm khi thấy học sinh lại lựa chọn một quán đồng hồ cũ như vậy để bước vào.
“Cô bé, cháu vào đây là muốn tìm gì vậy?”
Hạ Tịch lễ phép cúi chào, chủ quán là một ông bác. Dường như là lớn hơn ba cô khá nhiều, có lẽ đã hơn bảy mươi tuổi.
“Cháu muốn tìm một chiếc đồng hồ làm quà sinh nhật cho bạn trai mình.” Ngoại trừ ba mẹ và một số thầy cô thì Hạ Tịch đều không muốn giấu chuyện mình đã có bạn trai, hơn nữa còn là một người banh trai siêu cấp như Tần Tấn Dương.
“Đồng hồ cho bạn trai sao?”
“Chính là như vậy ạ.”
Ông bác này nhìn cô háo hức như vậy cũng thấy thật dễ mến, có hảo cảm. Liền lập tức giới thiệu một số mẫu mới nhất hiện nay.
Hạ Tịch vừa chăm chú lắng nghe vừa nhìn theo từng chiếc đồng hồ khác nhau được bày biện trong tủ kính, cuối cùng cũng tìm thấy được món quà ưng ý rồi.
Là một chiếc đồng hồ màu ánh kim. Nhìn qua có vẻ đơn giản nhưng thực chất ở bên trong lại để lộ ra những đường vân được chạm trổ rất tinh xảo.
“Ông, cháu muốn xem thử cái đó.”
Ông chủ liền lấy chiếc đồng hồ đó ra cho Hạ Tịch xem thử, quả nhiên là đồng hồ cho nam giới. Khá nặng so với loại mà Hạ Tịch hay đeo. Nhưng nó rất vừa ý Hạ Tịch, màu sắc lại còn rất đẹp.
Trao đổi về giá cả xong xuôi, cô cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhàng vì vừa kịp chọn được quà sinh nhật trước buổi lễ cho Tấn Dương. Khuân mặt cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười tươi rói, trông vô cùng xinh đẹp.
“Cô bé, ở chỗ ta có thể khắc chữ theo yêu cầu lên mặt sau của đồng hồ. Cháu có muốn thử không?” Ông chủ vui vẻ giới thiệu cho cô.
Hạ Tịch không ngờ ở một nơi nhìn qua tuy có chút cổ như nơi này mà cô lại tìm được món quà ưng ý, giá cả cũng không quá đắt. Hơn nữa lại còn có dịch vụ tiện ích như vậy, sự ngạc nhiên là không thể giấu nổi.
“Được ạ, phiền ông khắc giúp cháu dòng này.”
Rất nhanh sau đó Hạ Tịch đã cầm theo món quà trở về phòng mình. Nhịn không được mà lại cầm lên ngắm ngía. Quả nhiên rất đẹp, mà ở phía sau còn có thêm một dãy số nhỏ.
9213 – Yêu cậu một đời.