Chap 15: Món quà đẹp nhất
Là như vậy sao? Cô bé chắc hẳn là rất đáng yêu nhỉ. Có một cậu bạn đẹp trai như em.” Chị Hiểu Nhi dường như là không muốn nhắc đến chuyện học đại học. Bởi vì chị ấy có nỗi niềm khó nói, thành phố Y không phải là trung tâm phát triển bậc nhất nhưng cũng không thiếu các trường đại học để chị ấy học lên cao. Hơn nữa với trình độ của học sinh trường Kim Huyền, đặc biệt còn là lớp tuyển chọn gắt gao như vậy, muốn xin học bổng cũng không phải là khó. Chỉ đáng tiếc nếu bà – người thân duy nhất còn lại của chị ấy đang điều trị trong viện, thì chị ấy cũng không nỡ lòng nào dừng lại. Cuối cùng chỉ đành tạm hoãn chuyện học tập, vừa kinh doanh vừa ở lại thành phố Y để chăm sóc bà.
Nhắc đến chuyện này liền có một tia thoáng buồn hiện ra trong đôi mắt trong veo của chị Hiểu Nhi, mà điều này vừa hay bị Tô Văn Hiệu nhìn trúng.
“Chị, nếu chị muốn có một người bạn trai có nhan sắc thì có thể lựa chọn em thử xem. So với cậu ta, bề ngoài của em không hề kém cạnh đâu.” Văn Hiệu chống tay hơi cúi người nhìn xuống phía Hiểu Nhi đang tư vấn y phục cho Tấn Dương.
Ánh mắt cực kì chan chứa thành ý.
Chị Hiểu Nhi cũng chỉ cười đáp lại cậu ta. “Được nha, “tiểu thịt tươi” này nhìn rất ngon mắt. Mau đến đây để chị bao nuôi nào.” Sau đó là tiếng cười của đám bạn kia.
Ánh mắt của Tô Văn Hiệu chợt tối đi một chút, dùng thứ giọng trầm ấm của mình nói ra một câu mang theo hàn ý vô cùng nghiêm túc.
“Chị Hiểu Nhi, em là đang rất thật lòng đó, không hề lừa dối chị đâu.”
Ngay cả Tần Tấn Dương bên cạnh cũng bị ánh mắt của Tô Văn Hiệu làm cho bối rối, cậu ta tự dưng nhiên túc như vậy làm gì cơ chứ. Đối mắt với đàn em khoá bá đạo dưới như vậy, chị Hiểu Tinh bất chợt có chút lúng túng.
“Được rồi, chị đừng để cậu ta doạ sợ.” Tần Tấn Dương lên tiếng giải vây cho chị Hiểu Nhi, cái tên thiếu đòn Tô Văn Hiệu đó không biết đang nghĩ gì trong đầu nữa. Cứ như vậy khác nào là đang trực tiếp tỏ tình với người ta đâu cơ chứ.
Sau một hồi lựa chọn kĩ càng, nghe tư vấn vô cùng nhiệt tình từ chị Hiểu Nhi, cuối cùng Tần Tấn Dương cũng chọn ra được một chiếc váy rất phù hợp với Hạ Tịch.
Chiếc váy này phía trước là màu xanh lam nhẹ, có đính thêm rất nhiều các viên ngọc nhỏ. Phía trên cùng với bên dưới đều thêm một lớp vải phồng. Dùng loại vải chất lượng tốt của tạo thành nên tương đối mát, mặc vào sẽ không lo bị nóng trong cái thời tiết của thành phố Y này. Tổng thể của bộ váy này mang đến cho người ta cảm giác như đang ở bên bờ biển vậy, rất tươi mát. Hơn nữa Hạ Tịch còn có làn da trắng sáng như vậy, mặc vào sẽ vô cùng thích hợp
“Đúng rồi Tấn Dương, em biết bạn gái mình mặc loại kích cỡ nào chứ?”
Đối mặt với câu hỏi này mới khiến Tần Tấn Dương sực nhớ ra một chuyện. Cậu không hề biết Hạ Tịch mặc loại váy nào, chẳng qua nhìn thấy rất đẹp, trong đầu liền nghĩ nếu cô ấy mặc vào nhất định sẽ rất xinh xắn. Ngoài ra mấy chuyện khác đều không nghĩ đến.
“Chuyện này, em chưa từng nghĩ qua…”
“Không biết người ta mặc kích cỡ nào còn dám chủ động đích thân tặng quần áo. Mày là bị ngốc sao?” Văn Bắc lên tiếng chỉ đích danh cậu ta.
So với giải đề Vật Lý hay Hoá Học thì câu hỏi bạn gái mặc quần áo kích cỡ nào đúng là đã làm khó Tấn Dương rồi.
“Vậy thì em có thể đại khái ước chừng hình dáng hay cân nặng của bạn gái mình cho chị được không?”
Tần Tấn Dương đơ ra mất một lúc.
“À thì… đại khái là cậu ấy cao đến ngang vai ngực của em, lúc tiện tay xoa đầu hay nói chuyện đều cảm thấy khá lùn. Con cái sau này vẫn là nên theo gen của em thì tốt hơn. Ngoài ra bế lên có cảm giác rất nhẹ, cứ như là đang bế một đứa trẻ vậy…”
Chị Hiểu Nhi: “…”
Tô Văn Hiệu, Văn Bắc: “…”
Chẳng qua chỉ bảo là tả sơ qua bên ngoài một chút để chị Hiểu Nhi có thể tư vấn về kích thước, cuối cùng cậu ta lại lái sang chuyện con cái rồi.
Văn Bắc cậu ta tức giận suýt nữa ném thẳng đống đồ vào tên chết tiệt kia: “M.ẹ k.i.ế.p Tần Tấn Dương, mày chê bọn tau hay chê chị Hiểu Tinh quá phối hợp với mày rồi đúng không? Chị ấy là đang hỏi kích cỡ, mày lôi chuyện yêu đương nhảm nhí đó vào đây làm gì? Là muốn cả thế giới biết mày là bạn trai của Tô Hạ Tịch đúng không?”
Tô Văn Hiệu ở bên cạnh không nhịn nổi cười mà vuốt vuốt lưng Văn Bắc
“Nuốt giận nào, hạ hoả, hạ hoả.”
Tần Tấn Dương không thèm để ý đến bọn họ, chỉ chuyên tâm vào chị Hiểu Nhi. Ngay cả chị ấy nghe xong mấy lời này cũng chỉ đành bất lực đưa ra một chủ ý mới.
“Thế này đi, theo lời em kể thì em ấy chắc hẳn là mặc kích cỡ nhỏ nhất rồi. Nếu không vừa hoàn toàn có thể đến quán chị để đổi nhé, bằng không em cứ dẫn bạn ấy đến đây đi. Chị sẽ dựa vào kích cỡ để sửa lại. Em yên tâm đi.” Chị Hiểu Tinh cười nhẹ nhàng với bọn họ.
Tần Tấn Dương cũng cười híp mắt cảm ơn chị ấy.
Mải mê chọn quà mà suýt nữa đã quên đi nhân vật chính. Mãi đến khi chị Hiểu Tinh đang cẩn thận gói chiếc váy xanh lam đó lại, Tần Tấn Dương mới nhớ ra ánh mắt của Hạ Tịch nhìn chiếc váy hồng bên ngoài có bao nhiêu là thích thú.
“Đúng rồi, tí nữa thì quên mất. Chị Hiểu Tinh, còn chiếc váy bên ngoài thì sao?”
Giờ thì Tần Tấn Dương mới hiểu ra vì sao con gái lại thích mua sắm đến như vậy, thậm chí còn mua rất nhiều. Đi vào cửa hàng đâu đâu cũng là các trang phục bắt mắt khác nhau, ngay cả chính bản thân cũng bị hút vào mà sắp sửa quên đi nhân vật chính đến nơi rồi.
“Chiếc váy hồng đó ư?”
“Đúng, chính là nó. Em muốn mua thêm chiếc váy đó, bạn gái của em sáng nay đã nói còn thích nó hơn cả bản thân bạn trai cô ấy, chị xem như vậy có được không cơ chứ.”
Chị Hiểu Nhi có hơi bối rối trước câu nói này của Tần Tấn Dương, cuối cùng vẫn là nói sự thật: “Thực ra chiếc váy đó là được đặt chị may để làm riêng theo số đo của khách hàng. Bên kia cũng đã đặt cọc và thanh toán xong hết rồi. Chuyện này…”
Tấn Dương biết chiếc váy kia đã có chủ liền rất thất vọng, vốn định tặng Hạ Tịch chiếc váy kia làm quà, dù sao cô ấy cũng thích đến như vậy. Còn chiếc váy xanh lam sẽ mặc hôm đi dự sinh nhật của bản thân mình. Quả nhiên là rất chu đáo mà.
“Tần Tấn Dương, mày chọn cả buổi trời cũng đã tìm được một chiếc váy kia rồi mà, không phải là rất ưng ý sao. Sao giờ lại muốn mua thêm một chiếc nữa rồi vậy, quả nhiên là đại gia mà.”
Cậu lườm Văn Bắc một cái, thở dài một cái. Thôi đành từ bỏ vậy, mong là Hạ Tịch sẽ thích chiếc váy mà mình tặng.
Chị Hiểu Nhi nhìn thấy nét thất vọng bên trên khuân mặt của Tấn Dương chỉ đành nhỏ nhẹ nói nếu không cần gấp, chị hoàn toàn có thể may thủ công ra một chiếc váy khác, đảm bảo sẽ không đụng hàng. Hơn nữa vẫn giữ được kiểu dáng cũ.
Quả nhiên vừa dứt lời thì khuân mặt của Tần Tấn Dương liền vui vẻ trở lại. Dường như còn là chưa có chuyện gì xảy ra.
“Hazzz, nhìn cậu ta kìa. Chỉ là một món quà thôi mà, có cần phải khoa trương như vậy không?”
“Mày thì hiểu gì cơ chứ. Hạ Tịch đã tặng quà trước cho tao rồi, một món quà đẹp nhất.”