Chap 14: Chị Hiểu Nhi
Sau khi nghe xong được câu trả lời ưng ý của Hạ Tịch, Tần Tấn Dương mới chịu bỏ qua cho cô, không bắt nạt cô bạn gái này thêm chút nào nữa.
“Được rồi, mau trở về nhà đi. Ở bên ngoài đang nắng nóng như vậy. Cậu không sợ sẽ biến thành một cục than sao?” Tấn Dương đẩy cô lùi vào bên trong hiên nhà sâu hơn một chút để tránh ánh nắng mặt trời. Dù sao tia cực tím ở lúc này quả thực rất nguy hiểm, có thể gây ung thư da.
“Nhưng tớ chưa mua được thứ mình muốn…”
Lời nói còn chưa nói ra đã bị Tấn Dương chặn lại. Cậu vươn bả vai mình một cái rồi chầm chậm đặt tay lên phần vai gầy của Hạ Tịch, ánh mắt đầy tự tin, trắc nịch mà nói rằng: “Mau trở về đi, ngày mai sẽ có bất ngờ cho cậu.”
“Nhưng tớ…”
“Hạ Tịch, cậu phải nghe lời tớ. Mau trở về đi.”
Dưới sự thúc ép của Tần Tấn Dương, Hạ Tịch đành phải rời đi, trước khi đi còn không quên chào tạm biệt đám Văn Bắc, Tô Văn Hiệu.
Văn Bắc thì nhiệt tình chào tạm biệt, còn khuân mặt Tô Văn Bắc muốn cười cũng không cười nổi nữa rồi.
Đợi đến khi bóng dáng của Hạ Tịch rời đi hẳn, Tấn Dương mới kéo theo hai người anh em của mình tiến vào cửa hàng quần áo ban nãy.
Cửa hàng này nằm ở trong một khu phố bên cạnh trường học. Mỗi ngày đều có đương đối nhiều học sinh ghé qua nơi này. Vừa bước vào ba nam sinh đã bị doạ cho đến sợ hãi, bên trong đều là y phục của các nữ sinh, nhiều đến choáng mình luôn.
Thiết kế của nơi này gam màu chủ đạo là hồng phấn, còn điểm thêm một chút hoa giả để trang trí. Khi bước vào, cánh cửa được đẩy ra sẽ tạo nên âm thanh vui tai bởi chiếc chuông nhỏ ở phía trên. Quả nhiên là vô cùng thích hợp với các nữ sinh mà.
Bọn họ thật không thể nào tưởng tượng nổi một nơi nhỏ như vậy mà lại có thể bày ra được nhiều quần áo, váy vóc khác nhau đến như vậy. Mỗi loại một kiểu, hơn nữa còn đa dạng màu sắc, với đám nam sinh bọn họ thì thật sự rất hoa mắt.
“Mày kéo bọn tao vào đây làm gì? Ngại chết đi được.” Văn Bắc bị kéo đi theo vào bên trong, trên tay vẫn còn cầm theo một đống đồ. Với thân hình béo ú của cậu ta, việc muốn làm nhất hiện tại chính là trở về kí túc xá, bật điều hoà xuống nhiệt độ vừa phải sau đó vừa chơi game vừa thưởng thức đồ ăn.
Đó mới chính là chân lý của cuộc sống, đâu phải là bị tên kia kéo vào một nơi chỉ dành cho bọn con gái như cửa hàng quần áo này.
Tô Văn Hiệu cũng bị kéo vào đây, ánh mắt lướt qua vào bộ trang phục rồi quay sang phía Văn Bắc: “Còn không phải là kéo chúng ta vào đây để mua quà cho bạn gái cậu ta sao? Tấn Dương mày xem tau nói có đúng không?”
Tấn Dương vẫn còn mải mê ngắm nhìn đống trang phục kia. Nghe được câu nói này liền cười ngốc, giơ ngón tay cái ra biểu thị sự đồng tình.
“Không hổ danh là anh em tốt của tau. Mau lại đây chọn đi, xem cậu ấy sẽ thích cái nào.”
“Tốt cái rắm, đôi chân hoàn mỹ của tao, đều tại tên khốn như mày.” Tô Văn Hiệu giơ một ngón giữa ra đáp trả lại cậu. Trên khuân mặt còn không quên nở một nụ cười hết sức miễn cưỡng.
Một lúc sau chủ quán đã xuất hiện, là một chị gái rất xinh đẹp. Trông cũng không lớn hơn họ là bao nhiêu. Nhìn thấy ba nam sinh xuất hiện trong quán của mình cũng khiến chị ấy có chút bất ngờ.
“Xin chào, các em đến là muốn mua quần áo tặng ai sao?”
Văn Bắc nhìn thấy đàn chị xinh như vậy liền nhanh nhảu trả lời: “Đúng vậy, bọn em muốn mua tặng áo tặng cho bạn gái của cậu ta, phiền chị tư vấn giúp nhé.”
Nghe được câu nói này liền khiến chị ấy bật cười, dù cố tình dùng cánh tay che đi nhưng vẫn không thể nào che đi chiếc răng khểnh đáng yêu, quả nhiên chị ấy cười lên vô cùng đẹp.
Chỉ là không ngờ rằng, một nụ cười đơn thuần như vậy lại vô tình khiến một người suýt chút nữa quên đi bản thân nói không với việc yêu đương…
“Được rồi, mau lại đây đi. Chị sẽ tư vấn cho các em.” Đàn chị buộc gọn mái tóc dài đen tuyền của mình ra phía sau, để lộ chiếc cổ thiên nga thon dài, lúc đi qua còn thoang thoảng một mùi hương rất dịu nhẹ.
“Chị gái, em có thể mạo phép hỏi tên của chị chứ?” Là Tô Văn Hiệu lên tiếng.
“Được chứ, chị là Hiểu Nhi, mấy đứa là học sinh trường Kim Huyền đúng không?” Chị Hiểu Nhi rất hay cười, mỗi lần cười đều để lộ ra chiếc răng khểnh kia.
“Quả nhiên là người đẹp như tên mà.” Tô Văn Hiệu lại để lộ ra vẻ lãng tử phất trần của mình. Không ngoài dự đoán, một câu nói này của cậu ta liền khiến chị Hiểu Nhi dù có cố nhịn xuống cũng không che dấu đi được ý cười của mình.
Văn Bắc, cậu ta còn đang mải mê tận hiểu làn gió từ điều hoà. Nghe xong được câu này liền ngạc nhiên hỏi lại.
“Đúng vậy chị gái. Sao chị lại biết bọn em là học sinh trường cấp III trọng điểm Kim Huyền. Bọn em học chung lớp với nhau đó.”
“Đồ ngốc, còn không phải là do cậu mặc áo thể dục của trường ra ngoài sao? Logo và tên trường in rõ mồn một phía trước kìa.” Tấn Dương đang dù đang mải mê lựa chọn nhưng vẫn tham gia vào cuộc đối thoại của bọn họ.
“Cũng đúng…” là Văn Bắc tự lầm bầm trong miệng rồi nhìn xuống chiếc áo bên dưới của mình. Đến lúc này cậu ta mới nhận ra mình đã mặc nhầm áo. Dám mặc nguyên đồng phục của trường đi vào quán net, nếu không may để thầy cô quen mắt bắt gặp nhất định chủ nhiệm Lý sẽ không tha cho cậu.
“Nhìn mấy đứa lớn như vậy, là học sinh lớp mười hai sao?”
“Không phải, bọn em năm nay chỉ vừa mới lên lớp mười một mà thôi. Vẫn còn một năm nữa.”
Chị Hiểu Nhi vô cùng dễ tính, chỉ chăm chú trả lời những câu hỏi rất ngốc ngếch của Tấn Dương về việc chọn y phục cho bạn gái mà không hề để ý đến có một ánh mắt khác đang nhìn bản thân rất chăm chú.
“Phải rồi chị Hiểu Nhi, nhìn chị chỉ lớn hơn bọn em có một chút. Chị cũng là học sinh của trường Kim Huyền sao?”
Cánh tay thon dài đưa một bộ y phục khác sang cho Tấn Dương rồi mới quay lại nhìn Tô Văn Hiệu cười nhẹ rồi trả lời: “Phải ha, chị từng là học sinh của trường, lớn hơn các em 2 khoá. Chị học bên ban xã hội, lớp C1.”
“Vậy là năm nhất đại học ư? Chị Hiểu Nhi, chị không học lên sao? C1 xã hội là lớp chọn khó vào nhất đó. Bạn gái của tên kia cũng học C1 đó, vậy là đàn em khoá dưới của chị rồi.”